Sở Ly mỉm cười:
- Không ngờ phải không?
- Sao lại nhiều vậy chứ?
Trần Tư Vũ nhíu mày nhìn hắn:
- Đặc biệt là Trần Tuyết Phong…
Trần Tuyết Phong là tâm phúc mà nàng coi trọng, vốn dĩ trung thành với phu quân của nàng. Sau khi phu quân nàng qua đời liền trung thành với nàng, ăn nói thận trọng làm việc nhanh nhẹn. Sau khi nàng lên chức bang chủ rất coi trọng hắn, có ý định bồi dưỡng. Thật không ngờ, trên danh sách này lại có tên của hắn!
- Trần Tuyết Phong.
Sở Ly trầm ngâm:
- Hắn không phải là nội ứng của Tề Thiên bang mà là nội ứng của Lạc Hoài bang.
- Lạc Hoài bang…
Trần Tư Vũ càng nhíu chặt mày:
- Lạc Hoài bang của Bạch Vân thành?
- Đúng là vậy.
Sở Ly nói:
- Hắn là hạt giống của Lạc Hoài bang, ẩn náu lâu dài. Đợi tới khi hắn lên tới vị trí cao sẽ ra đòn chí mạng, Kinh Vân bang và Lạc Hoài bang có thù sao?
- Là việc của hai mươi năm trước, Lạc Hoài bang vốn là bang phái của Vân Châu thành.
Trần Tư Vũ nói;
- Sau đó bị Kinh Vân bang đánh bại đành phải rời khỏi Vân Châu thành tới Bạch Vân thành, không ngờ bọn họ vẫn chưa từ bỏ.
- Mưu tính sâu xa.
Sở Ly khen ngợi:
- Lạc Hoài bang này cũng không thể xem thường, ài… Đúng là không thể xem nhẹ anh hùng trong thiên hạ.
- Bọn họ trụ vững ở Bạch Vân thành với tư cách là kẻ ngoại lai đương nhiên là lợi hại.
Trần Tư Vũ gật đầu.
Nàng là bang chủ, biết bang phái ngoại lai muốn trụ vững ở một nơi sẽ khó khăn tới nhường nào. Vân Châu thành cũng thường có bang phái ngoại lai, Kinh Vân bang đều thẳng tay đàn áp đuổi đi, không một bang phái nào có thể trụ lại được.
- Đáng tiếc.
Trần Tư Vũ nhìn tên của Trần Tuyết Phong.
Sở Ly nói:
- Hắn đúng là một nhân tài sao?
- Rất thông minh, lanh lợi, làm việc khôn khéo, năng lực rất mạnh.
Trần Tư Vũ than thở:
- Ta rất coi trọng hắn, tương lai muốn đề bạt hắn làm đường chủ, nào ngờ… nghĩ thôi cũng thấy sợ.
Trần Tuyết Phong che giấu quá tốt, nếu hiện giờ nàng đề bạt hắn làm đường chủ, một khi hắn tạo phản, thực lực của Kinh Vân bang sẽ tổn thất nghiêm trọng. Bên ngoài sẽ nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, e rằng sẽ có họa diệt bang.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Nếu đúng là nhân tài vậy có thể để hắn đầu hàng chúng ta!
- Đầu hàng chúng ta?
Trần Tư Vũ nhíu mày:
- Có thể yên tâm sử dụng không?
Sở Ly cười nói:
- Là người sẽ đều có nhược điểm, tóm được nhược điểm của hắn sẽ có thể khiến hắn trung thành tuyệt đối!
- Hắn có nhược điểm gì?
Trần Tư Vũ nói:
- Ta đoán Lạc Hoài bang đã nắm được nhược điểm của hắn. Nếu không cũng không thể khiến hắn một lòng trung thành tới vậy, Trần Tuyết Phong vào bang đã tám năm, cũng là người có thâm niên rồi.
Sở Ly suy nghĩ trong đầu, chậm rãi nói:
- Hắn ta có một tỉ tỉ, từ nhỏ sống dựa vào nhau, người chị này gả cho một đường chủ của Lạc Hoài bang, muốn Trần Tuyết Phong quy thuận thì phải ra tay từ anh rể của hắn.
- Một đường chủ cơ đấy…
Trần Tư Vũ lắc đầu nói:
- Không thể mua chuộc được.
Những người có địa vị cao thế này rất khó mua chuộc bởi không có được vật trao đổi có giá trị. Hắn đã là đường chủ hà tất phải chạy sang bên này, bên này căn cơ không ổn định, trên chức đường chủ nàng tuyệt đối không thể bổ nhiệm hắn.
Sở Ly nói:
- Không vội, Lạc Hoài bang hiện tại chưa có ý ra tay, cứ coi như không biết, dùng thế nào thì vẫn dùng vậy. Lần sau ta sẽ quan sát hắn, chắc chắn sẽ tìm ra được nhược điểm của hắn.
- Được.
Trần Tư Vũ nói:
- Nếu như có thể khiến Trần Tuyết Phong quy thuận chúng ta, sau này sẽ dễ dàng xử lý Lạc Hoài bang!
Tầm nhìn của nàng không chỉ bó gọn trong Vân Châu thành, còn có cả Bạch Vân thành và Đăng Vân thành. Kinh Vân bang muốn lớn mạnh thì không thể bó hẹp ở Vân Châu thành, cần phải đi ra ngoài, mở rộng địa bàn.
Trần Tư Vũ cúi đầu tiếp tục nhìn danh sách:
- Tên Thẩm Hạo này cũng là nội ứng lần này sao?
- Đúng, nội ứng của Tề Thiên bang.
Sở Ly thở dài:
- Lần này Tề Thiên bang ra tay mạnh, chiêu mộ một cao thủ tuyệt đỉnh, nhất định phải giết chết tỉ.
- Gã đó là ai?
- Xích Dương Chưởng La Phong.
- Xích Dương Chưởng?
Trần Tư Vũ hít một hơi thở lạnh:
- Chả trách!
Sở Ly cũng lấy làm lạ, không ngờ Tề Thiên bang có thể chiêu mộ được Xích Dương Chưởng, thật sự không thể xem thường.
Từ lần trước sau khi về phủ, hắn luôn chú ý thu thập tình báo võ lâm nên rất hiểu về võ lâm. Xích Dương Chưởng là cao thủ Tiên Thiên tiếng tăm lẫy lừng, mọi người không biết tướng mạo của hắn nhưng đều biết uy lực của Xích Dương Chưởng rất đáng sợ, có không ít người nổi tiếng chết dưới Xích Dương Chưởng.
Sở Ly rất hiếu kỳ, Vân Châu thành chỉ là một thành trì tầm trung, hơn nữa lại nằm trên đường Sùng Minh, đường Sùng Minh nằm ở phía đông Đại Quý, vị trí hẻo lánh. Xích Dương Chưởng thường hoạt động ở Trung Nguyên, rất ít khi tới bên này.
Trần Tư Vũ ngẩng đầu nhìn Sở Ly.
Sở Ly cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ xử lý hắn.
- Nghe nói hắn rất xảo quyệt.
Trần Tư Vũ nhíu mày nói:
- Thoáng ẩn thoáng hiện, rất khó bắt gặp.
Xích Dương Chưởng giết không ít người, kẻ thù ở khắp mọi nơi, có thể sống tới ngày nay đương nhiên phải thận trọng, lại còn gian xảo đa nghi, dường như không ai có thể tìm được hắn.
Nàng vỗ tay:
- Tiếp tục nhử hắn ra sao?
- Hắn rất xảo quyệt đa nghi, rất khó ra tay lại.
Sở Ly nói:
- Sử dụng nội ứng của Tề Thiên bang đi.
Trần Tư Vũ cười nói:
- Sao đệ biết Tề thiên bang có nội ứng?
- Ta ngầm theo dõi ngươi, ngươi ngầm theo dõi ta. Đây không phải là trò mà các bang phái võ lâm quen dùng đó sao?
Sở Ly cười nói:
- Ta tin nhất định có, nếu không đệ nhất bang của Vân Châu thành sẽ là hữu danh vô thực!
Trần Tư Vũ mỉm cười:
- Bị đệ nói đúng rồi… Nguyệt Nhi!
Nguyệt Nhi đám một tiếng, bước vào:
- Tiểu thư!
- Ngươi đi tìm người của Tề Thiên bang, giúp tìm vị trí của Xích Dương Chưởng.
Trần Tư Vũ nói.
Nguyệt Như do dự:
- Dùng tới mấy người?
- Hai người đi.
Trần Tư Vũ nói:
- Bảo họ cẩn thận một chút!
- Vâng.
Nguyệt Nhi đáp lời sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
…
La Phong là một người đàn ông trung niên gương mặt tiều tụy, sắc mặt ốm yếu và mệt mỏi nhưng vẫn còn giữ lại được sự tao nhã của thời trẻ, không mất đi vẻ anh tuấn.
Hắn ngồi trong một tửu lâu ở Vân Châu thành, tầng hai tửu lâu trống trơn, ngoài một nha hoàn xinh đẹp đứng ở sau lưng thi thoảng lại giúp hắn rót rượu thì không còn ai khác.
Hắn cầm chén bạc, lặc nhẹ mỹ tửu trong chén, hương thơm nồng quyến rũ. Hắn ngồi cạnh cửa sổ nhìn xuống dòng người đi qua đi lại trên phố Vân Châu thành, có khí khái người đời say hết chỉ mình ta không say.
Khi hắn hành sự đều dùng khăn đen bịt mặt, bình thường thì tháo khăn đen ra, không ai có thể ngờ rằng một kẻ ốm yếu thế này lại là cao thủ võ lâm đỉnh cấp, thần bí quỷ không biết thần không hay.
Hắn nhìn một lát, thở dài:
- Rót rượu!
- Lão gia, uống ít thôi.
Nha hoàn xinh đẹp khẽ khuyên nhủ.
Nàng ta biết sức khỏe của lão gia không được tốt, không nên uống nhiều rượu, ba chén là đủ, uống tiếp sẽ quá nhiều, ảnh hưởng tới sức khỏe.
- Nha đầu nhà ngươi, thật mất hứng!
La Phong lườm nàng ta.
Nha hoàn xinh đẹp ánh mắt long lanh, yêu kiều quyến rũ:
- Uống nữa sẽ không tốt, cần phải quý trọng bản thân mình!
La Phong đành lắc đầu:
- Thôi được, thôi được, nghe theo ngươi!
Nha hoàn xinh đẹp cười rạng rỡ, thu dọn chén của hắn.
- Ăn xong bữa cơm này chúng ta sẽ đi.
La Phong hít một hơi thật sâu, nghiêm giọng nói:
- Nơi này không thể ở lại lâu.
- Nơi này lão gia có gì không yên tâm?
Nha hoàn xinh đẹp cười nói:
- Không hề có cao thủ đỉnh cấp nào.
- Không thể sơ suất.
La Phong lắc đầu nói:
- Không ai là kẻ tầm thường cả, có thể trở thành bang phái lớn nhất trong thành chắc chắn sẽ phải có thủ đoạn của mình, đề phòng sẽ không sai!
- Vâng, nghe lời lão gia.
Nha hoàn xinh đẹp cười khúc khích nói:
- Lão gia cẩn thận như vậy, nô gia thật bội phục!
- Chỉ biết nịnh bợ!
La Phong liếc mắt nhìn nàng ta:
- Nực cười nhất là đám người tự cho mình là thiên hạ vô địch. Trong thế gian này cao thủ vô số, ai có thể là thiên hạ vô địch chứ!
- Lão gia, vậy chúng ta đi đâu?
Nha hoàn xinh đẹp cười hỏi.
Nửa chiều, cả tửu lâu chỉ có một bàn bọn họ, không sợ người ngoài nghe thấy.
- Tới Bạch Vân thành trước xem sao.
La Phong nói:
- Ta có một kẻ thù ở bên đó!
Nha hoàn xinh đẹp nói:
- Vậy bây giờ chúng ta đi sao?
- Ăn no uống say rồi đi cũng không muộn.
La Phong vỗ nhẹ vào eo nha hoàn xinh đẹp, nói:
- Gã đó mấy năm nay không ổn rồi, rất dễ đối phó!
Nha hoàn xinh đẹp nũng nịu liếc nhìn hắn, uốn éo vòng eo nhỏ nhắn.
Một bóng xanh vụt hiện ra, Sở Ly đột ngột xuất hiện sau lưng La Phong.
La Phong sởn tóc gáy, vội ôm lấy nha hoàn xinh đẹp nhảy ra khỏi cửa sổ.