Dưới sự giúp đỡ của Sở Ly, Tuyết Lăng nhanh chóng đột phá Khai Mạch, đạt tới cảnh giới Phá Huyệt. Uy lực của Thái Âm quyết rất mạnh, cảnh giới Phá Mạch không hề yếu, có thể thắng được hộ vệ bát phẩm.
Ban ngày, Tuyết Lăng ngoài luyện Thái Âm Bát Thức ra còn luyện thêm một môn chưởng pháp khác – Huyền Âm Chưởng cũng là một môn võ học đỉnh cấp.
Uy lực của võ học đỉnh cấp rất mạnh nhưng tu luyện không dễ dàng, yêu cầu có ngộ tính tốt. Ngộ tính của Tuyết Lăng bình thường, song có Sở Ly ở bên chỉ điểm và tỉ thí kích phát ngộ tính cho nàng nên luyện cũng rất nhanh.
Chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, Tuyết Lăng không thể phát huy uy lực của Huyền Âm Chưởng, chỉ biết nỗ lực không ngừng, trên tay có một tia hàn độc, chạm vào hàn khí sẽ xâm nhập, phá hoại khí âm dương trong người đối phương.
Tới cảnh giới Tiên Thiên, nội lực có thể truyền qua vật, khi đó mới là lúc Huyền Âm Chưởng thể hiện uy lực.
Huyền Âm Chưởng kết hợp với Thái Âm quyết, chí âm chí hàn, uy lực đáng sợ. Cho dù đối thủ mạnh hơn nàng ta một bậc cũng chưa chắc đã chống cự nổi, chỉ có tu luyện tâm pháp chí cương chí dương mới có thể chống đỡ.
Sở Ly có ý bồi dưỡng Tuyết Lăng đương nhiên sẽ không để nàng quá thoải mái. Buổi sáng ăn xong cơm, đi dạo một giờ là bắt đầu luyện công, dùng Huyền Âm Chưởng giao đấu với Sở Ly, Sở Ly dùng các loại võ học để dẫn chiêu.
Trong đầu hắn ghi nhớ rất nhiều võ học đỉnh cấp, lần lượt lấy ra diễn luyện. Cho dù không thành thạo, uy lực giảm mạnh nhưng Tuyết Lăng vẫn không thể chống cự được hoặc bị quyền cước đánh trúng hoặc bị kiếm đâm hoặc bị đao chém.
Cho dù đao kiếm đều làm bằng gỗ nhưng trúng người vẫn rất khó chịu, Sở Ly kiên quyết cứng rắn để kích phát tiềm lực của nàng nên lực đánh không hề nhẹ, trúng một kiếm sẽ đau tới nửa ngày.
Tuyết Lăng nghiến răng kiên trì, nàng kiên định ý chí phải tu luyện thành võ công cái thế, trừng trị võ lâm cao thủ. Từ trước tới nay nàng một mình khổ luyện nhưng hiệu quả không đáng kể, tiến bộ rất ít, khi niềm tin đã mất hết chỉ có ý chí kiên định này giúp nàng tiếp tục kiên trì.
Hiện nay, Sở Ly dốc lòng chỉ dạy, nàng biết đây là cơ hội hiếm có, cho dù phải chịu nhiều khổ cực hơn nữa nàng cũng phải nắm bắt cơ hội cố gắng tu luyện.
Thái Âm quyết tiến bộ nhanh chóng, kinh mạch càng ngày càng dẻo dai, nội lực lưu chuyển càng nhanh hơn, nàng dần có lĩnh ngộ sâu sắc hơn về sự kì diệu của Huyền Âm Chưởng. Nàng cảm thấy mình thay da đổi thịt theo từng ngày.
Cho dù vô cùng đau đớn nhưng hàng ngày Tuyết Lăng vẫn liều mạng tu luyện. Sở Ly rất nể phục nàng, tưởng rằng nàng sẽ không chịu được mấy ngày, sẽ từ bỏ nhưng không ngờ nàng càng ngày càng hăng hái, là một người cuồng tu luyện.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, Sở Ly đoán rằng nhị tiểu thư cũng sắp xuất phát. Hắn không biết thời gian cụ thể nhưng chắc cũng không còn bao lâu nữa.
…
Vân Châu thành, Kinh Vân bang.
Trong phủ Hứa gia, không khí ảm đạm bao trùm.
Hộ pháp Hứa An Hạ và Trình Công Minh ngồi trong đại sảnh, lặng lẽ không nói gì, không khí nặng nề bao trùm đại sảnh.
“Rầm!” cánh cửa đại sảnh bị đẩy ra, Lôi Đường đường chủ Hồ Hải bước vội vào, cơ thể vừa béo vừa cao lớn rất nhẹ nhàng nhanh nhẹn, ông ta ngồi bịch xuống ghế thái sư khiến chiếc ghế kêu lên răng rắc.
- Bà nó chứ!
Hồ Hải nghiến răng nghiến lợi:
- Nhất định là do Tề Thiên bang gây ra!
- Hồ đường chủ, giờ nói những điều này còn có ý nghĩa gì?
Hứa An Hạ bực tức nhìn ông ta.
Hứa An Hạ ít tuổi, bình thường không dám sửng cồ với Hồ Hải như vậy, bây giờ trong bụng đang bực bội, lửa giận bừng bừng, đụng vào lập tức bộc phát.
Hồ Hải trừng mắt nhìn hắn ta, nói:
- Lại chả phải do các ngươi vô dụng!
Hứa An Hạ nghiến răng, lặng yên không nói gì.
Gương mặt anh tuấn của Trịnh Công Minh sa sầm, vuốt râu nói:
- Chúng ta quả thực đã không làm tròn bổn phận, không thể ngăn cản được!
- Chỉ có một tên thôi sao?
Hồ Hải hỏi:
- Thực sự chỉ có một tên?
- Đúng, người này thân pháp cực nhanh, chưởng lực rất kì quặc!
Trịnh Công Minh vuốt râu nhíu mày nói:
- Hình như ta đã từng nhìn thấy loại chưởng pháp này, nội lực như lửa.
Hắn nghĩ lại cảnh tượng khi đó, một bóng người màu xanh lam xuất hiện trước mặt, hắn vội vã tung chưởng chống đỡ. Chưởng lực của đối phương giống như một luồng dung nham phóng tới, kinh mạch lập tức bị thiêu đốt, nội lực không thể ngăn cản được nó mà chỉ có thể mặc cho nó hoành hành trong cơ thể, chỉ một lát hắn đã bị thương.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, bóng người này đã đột phá sự ngăn cản của hai người. Một chưởng đánh vào lưng bang chủ, bang chủ lập tức ngất đi, tới nay vẫn chưa tỉnh, linh dược gì cũng đã uống nhưng không hề có tác dụng.
Hắn rất lo lắng, cao thủ như vậy vào Đăng Vân thành sẽ không ai có thể chống trả, bang phái nào có được cao thủ như vậy cũng đều là một mối uy hiếp cực lớn, địa vị thống trị của Kinh Vân bang sẽ bị đe dọa.
Nguồ-n-: ire-ad.-vn
Hồ Hải nhíu mày nói:
- Thật kì lạ, cao thủ này đến từ đâu vậy?
Hứa An Hạ nói:
- Cao thủ như vậy không thể là một kẻ vô danh, nhất định là một cao thủ có tiếng tăm.
- Ài...
Hồ Hải thở dài:
- Bang chủ không biết có thể vượt qua cửa ải này không, vận mệnh của Kinh Vân bang chúng ta thật không tốt!
- Ài…
Trịnh Công Minh vuốt râu lắc đầu, sắc mặt rất khó coi.
Mấy người bọn họ thay nhau trị thương cho bang chủ, dùng nội lực để áp chế nội lực sục sôi kia, họ cũng chỉ có thể áp chế chứ không thể loại bỏ. Thương tích ngày một nghiêm trọng, cứ tiếp tục thế này e rằng bang chủ sẽ không qua khỏi.
Hứa An Hạ nhíu mày nói:
- Đáng tiếc không tìm được biểu thiếu gia!
- Chỉ có bang chủ mới biết cách liên hệ với biểu thiếu gia!
Trịnh Công Minh lắc đầu.
- Việc cấp bách lúc này vẫn là nghĩ cách để bang chủ tỉnh lại, cho dù chỉ tỉnh lại một lát.
Hồ Hải nhíu mày nói:
- Nếu không Kinh Vân bang chúng ta sẽ tiêu đời!
Hắn thấy rằng chỉ có biểu thiếu gia tới mới có thể đối phó gã kia, nếu không cho dù có chữa trị khỏi cho bang chủ cuối cùng cũng không thoát khỏi độc thủ của gã.
- Ta có một cách này.
Trịnh Công Minh trầm ngâm nói:
- Nhưng chỉ có hại không có ích lợi với thương tích của tiểu thư, chỉ sợ…
- Hãy dùng cách của ngươi đi!… Giờ đã là lúc nào rồi, lão Trịnh ngươi vẫn còn chần chừ sao, quyết định vậy đi!
Hồ Hải ngắt lời hắn:
- Cố gắng cứu sống, ngươi mau lên đi!
Hứa An Hạ nhìn Trịnh Công Minh:
- Trịnh hộ pháp, lẽ nào…?
- Ta không dám bảo đảm.
Trịnh Công Minh thở dài.
- Có trách nhiệm gì mình ta gánh vác!
Hồ Hải gắt lên:
- Đừng chần chừ nữa, cho dù bang chủ tỉnh lại cũng sẽ đồng ý với quyết định của ta, mau lên lão Trịnh!
- … Thôi được.
Trịnh Công Minh chậm rãi gật đầu.
Ba người vào trong phòng ngủ, Nguyệt Nhi đang ngồi ở đầu giường. Trần Tư Vũ nằm ngửa mặt bất động trên giường, thần thái khoan thai, sắc mặt đỏ bừng như say rượu, hơi thở gấp gáp, khuôn ngực nhấp nhô theo nhịp thở.
Nguyệt Nhi lo lắng chăm chú nhìn nàng, thi thoảng lại ngâm nước làm mát khăn bị nóng, sau đó lại đặt lên trán nàng.
Hơi thở của Trần Tư Vũ nóng như thiêu đốt.
Hồ Hải nói:
- Nguyệt Nhi cô nương, chúng ta đã nghĩ ra cách để bang chủ tỉnh lại!
- Vâng!
Nguyệt Nhi vội đứng dậy nhường chỗ.
Hồ Hải nhìn Trịnh Công Minh:
- Lão Trịnh!
Trịnh Công Minh do dự một lát, chậm rãi nói:
- Việc đã tới nước này thì đành phải thực hiện hạ sách đó thôi!
Hắn đứng bên giường, điều khí một lát sau đó từ từ đặt ngón trỏ lên trán Trần Tư Vũ, giữ nguyên không động đậy.
Mọi người trong phòng mở to mắt quan sát, hơi thở khẽ khàng, không dám thở mạnh.
Qua thời gian chừng một tách trà, Trịnh Công Minh sắc mặt nhợt nhạt buông tay ra, sau đó loạng choạng lùi lại đằng sau, Hứa An Hạ vội vàng đỡ lấy hắn.
Hồ Hải vội nói:
- Sao rồi lão Trịnh, có thành công không?
- Bang chủ sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Trịnh Công Minh gượng cười:
- Nhưng tỉnh lại không được lâu, thương tích sẽ nặng thêm, không thể duy trì được quá lâu.
- Hiểu rồi.
Hồ Hải nói:
- Bang chủ sẽ có cách!
Trần Tư Vũ đột nhiên một tiếng rên lên khe khẽ, nàng từ từ mở mắt, mơ hồ nhìn mọi người.
Bọn họ vội bước tới trước giường, lo lắng nhìn nàng.
- Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi!
Nguyên Nhi vui mừng bật khóc.
Trần Tư Vũ khẽ nhíu mày nhìn nàng, lại nhìn nhóm người Hồ Hải bên giường:
- Hồ đường chủ, Trịnh hộ pháp, Hứa hộ pháp, ta bị thương sao?
- Bang chủ, bang chủ bị thương rất nặng, biểu thiếu gia có thể chữa trị được không?
- Kẻ đó là ai?
- Không điều tra ra.
Hồ Hải hổ thẹn lắc đầu:
- Gã đó giống như nhảy ra từ tảng đá, không hề có chút tin tức nào, chúng ta không thể đề phòng gã ta, vạn nhất có lần sau…
Hắn gượng cười:
- Chỉ đành mời biểu thiếu gia ra tay thôi!
- Ừm!
Trần Tư Vũ khẽ gật đầu:
- Nguyệt Nhi.
- Tiểu thư!
Nguyệt Nhi lau nước mắt.
- Hộp trang sức.
Hơi thở của Trần Tư Vũ rất yếu ớt, nhưng lời nói ra rất rõ ràng.
- Vâng, tiểu thư.
Nguyệt Nhi vội vàng đứng dậy lấy ra một chiếc hộp tử đàn, bên ngoài khắc hoa văn, đơn giản mà hoa mĩ.
- Hứa hộ pháp!
Hứa An Hạ vội vàng nói:
- Có, bang chủ?
Trần Tư Vũ nói:
- Trong hộp trang sức có một chiếc vòng bạc, bên trên có khắc địa chỉ của biểu thiếu gia, ngươi cầm chiếc vòng bạc đó đi gặp biểu thiếu gia, những việc còn lại giao cho biểu thiếu gia xử lý!
- Vâng, bang chủ!
Hứa An Hạ vội vàng gật đầu nhìn Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi mở hộp trang sức, lấy ra một chiếc vòng bạc giao cho hắn.
Trần Tư Vũ nhìn Hồ Hải và Trịnh Công Minh:
- Hồ đường chủ, Trịnh hộ pháp, sau khi biểu thiếu gia tới, mọi việc hãy nghe theo biểu thiếu gia.
- Vâng, đường chủ.
Hai người trầm giọng nói.
Trần Tư Vũ mỉm cười, nhắm mắt lại tiếp tục hôn mê.