Tuyết Lăng cúi đầu nhìn trường kiếm:
- Kiếm này…
Nàng xách kiếm tới trước phòng chứa củi, chém một khúc gỗ to chừng chiếc đĩa, “xoẹt” một kiếm chém làm đôi không hề có chút trở ngại nào.
Tuyết Lăng nhìn khúc gỗ lại nhìn thanh kiếm trong tay, mặc dù không tới mức chém sắt thép như chém bùn nhưng cũng không phải trường kiếm bình thường có thể sánh bằng. Chống đỡ được sự sắc bén của thanh kiếm này, Kim Cang Độ Ách Thần Công quả nhiên lợi hại!
Sở Ly cười tít mắt nhìn nàng.
- Công tử, cứ như thế này chả phải công tử sẽ trở thành thiên hạ vô địch?
Tuyết Lăng hỏi:
- Đao thương bất nhập, còn gì phải sợ nữa?
Sở Ly cười nói:
- Làm gì có võ công thiên hạ vô địch, nếu như là bảo kiếm chưa chắc đã đỡ được, đổi thành cao thủ Tiên Thiên chưa chắc đã không thể phá.
- Vậy tìm một thanh bảo kiếm thử xem sao?
Tuyết Lăng háo hức muốn thử.
- Bảo kiếm ở đâu chứ?
- Ta đi tìm tổng quản!
Tuyết Lăng vội chạy đi.
Tô Như theo nàng bước vào trong sân, trên eo có đeo một thanh trường kiếm màu xanh lục rực rỡ khiến người ta không khỏi lo lắng vòng eo nhỏ bé của nàng sẽ bị đè gãy.
Sở Ly chắp tay cười nói:
- Đem kiếm tới là được rồi, sao lại còn phiền cả tổng quản tới thế này?
- Ta không thể tới sao?
Tô Như chậm rãi bước tới trước mặt hắn, quan sát hắn khắp một lượt:
- Luyện được tầng hai rồi sao?
Sở Ly cười nói:
- Bạch Hổ Luyện Dương Đồ quả nhiên có tác dụng!
- Xem kiếm đây!
Đột nhiên Tô Như thét lên một tiếng, hàn quang lóe lên đâm vào vai Sở Ly.
Sở Ly không hề né tránh, mũi kiếm đâm trúng vai nhưng không thể đâm xuống, kiếm lún xuống nửa tấc.
- Thú vị đấy!
Tô Như thu kiếm vào bao, nhìn vai hắn:
- Còn có thể chế ngự lực!
- Luyện thành công tầng thứ hai là có thể cương có thể nhu.
- Vậy ngươi cũng không thể vận công mọi lúc mọi nơi phải không?
Tô Như cười rạng rỡ nói, kiếm trên eo lại lóe hàn quang đâm vào vai Sở Ly.
Sở Ly vẫn không hề né tránh, mũi kiếm lún vào da nhưng không thể đâm vào.
- Ý, ngươi có chuẩn bị hay là công hiệu của Kim Cang Độ Ách Thần Công?
Tô Như kinh ngạc hỏi.
Sở Ly cười nói:
- Công pháp vận chuyển tùy ý, tâm động công pháp cũng chuyển động!
Hắn có Khô Vinh kinh, có thể khống chế ngự khí từ xa trăm mét. Xá Thân Đoạt Mệnh đao và ngự khí cùng đồng thời sử dụng, hòa thượng Đại Lôi Âm tự cũng không dễ dàng giết được hắn.
- Quả nhiên kì diệu, hơn hẳn những công pháp bình thường.
Tô Như khen ngợi nói.
- Tuyệt học nổi tiếng của Đại Lôi Âm tự đương nhiên phải có điểm độc đáo của nó.
- Tuy nhiên chỉ là tầng thứ hai, còn kém xa!
Tô Như liếc mắt nhìn hắn, dội cho hắn một gáo nước lạnh tránh để hắn đắc ý.
Theo như nàng biết, đệ tử của Đại Lôi Âm tự phần lớn chỉ luyện được tầng thứ nhất, rất ít người luyện được tầng hai, còn tầng ba thì càng hiếm người luyện được, dù sao thì luyện được tầng một cũng đã đủ dùng rồi.
Sở Ly mỉm cười.
Tu luyện tầng thứ nhất của Kim Cang Độ Ách Thần Công rất hao tốn nội lực, nội lực tiêu hao khi tu luyện tầng thứ hai tăng gấp đôi, luyện tầng thứ ba theo hắn đoán chắc vẫn cần gấp đôi nữa. Cứ gấp bội lên như vậy, không biết tới những tầng cuối có ai có thể tu luyện được.
Tuy nhiên nghĩ cũng đúng, thành phật thành tổ vốn dĩ là trường hợp cá biệt hàng ngàn hàng vạn năm mới có một người. Nếu như thân xác thực sự dễ dàng thành thánh như vậy thì ai ai cũng là phật đà.
Sở Ly vào ngồi trong tiểu đình:
- Tổng quản, việc của Cố Lập Đồng giải quyết chưa?
Tô Như ngồi đối diện với hắn, thở dài.
Tuyết Lăng bưng hai chén trà lên, chén bạch ngọc được nước trà xanh biếc thấm đượm hương thơm, sắc xanh mướt giống như giọt sương trên lá liễu.
- Vẫn chưa giải quyết?
- Đâu dễ dàng như vậy!
Tô Như đón lấy chén trà bạch ngọc, mở nắp thổi nhẹ hơi nóng, nhấp khẽ một ngụm, thở dài nói:
- Lục Ngọc Dung rất lợi hại, sớm đã đoán được chúng ta sẽ đuổi theo nên chia thành nhiều tốp cao thủ bày nghi trận, mấy nhóm này đều là giả cả!
- Cố Lập Đồng vẫn ở trong Sùng Minh thành?
- Không thể nào.
Tô Như đặt chén trà bạch ngọc xuống:
- Nếu như vẫn còn ở Sùng Minh thành, tuyệt đối không thể qua mắt chúng ta được!
Sở Ly mỉm cười.
Tô Như nói:
- Ngươi cười gì chứ?
Sở Ly xua tay.
- Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì!
Tô Như liếc mắt nhìn hắn, tức tối nói:
- Đúng, là lúc trước ta sơ ý để Cố Lập Đồng mất tích nhưng đó là vì không quan tâm tới hắn. Bây giờ đã điều động mọi tai mắt rồi, nếu hắn vẫn còn ở trong phủ tuyệt đối không thể trốn được!
Sở Ly nhấp nhẹ một ngụm trà, cầm chén trà bạch ngọc ngẫm nghĩ:
- Nói như vậy, hắn đã rời khỏi Sùng Minh thành nhưng không biết là đi đường nào, vậy thì rất phiền toái!
- Có thể im hơi lặng tiếng rời đi vậy thì cũng có thể im hơi lặng tiếng quay lại.
Sở Ly lại nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống:
- Không thể đề phòng được!
- Vậy thì có cách nào chứ!
Tô Như nói:
- Không thể nào phong tỏa Sùng Minh thành nội bất xuất ngoại bất nhập được!
Sở Ly mỉm cười:
- Dựa vào thế lực của phủ Quốc Công ta, tại sao lại không được?
Tô Như nghiêng đầu nhìn hắn:
- Làm thế nào?
Sở Ly lại cầm chén trà bạch ngọc lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
- Nói mau đi, đừng tỏ vẻ thần bí nữa!
Tô Như hối thúc.
Sở Ly lại đặt chén trà xuống, giơ bốn ngón tay lên:
- Bố trí bốn tấm lưới bủa vây.
Tô Như gật đầu, lắng tai nghe.
Sở Ly nhấn ngón trỏ xuống:
- Tầng thứ nhất: trà quán tửu quán ngoài thành.
Tiếp theo hắn nhấn ngón giữa xuống:
- Tầng thứ hai: cổng thành.
Nhấn tiếp ngón áp út:
- Tầng thứ ba: khách sạn, tửu lâu.
Hắn mỉm cười nhấn tiếp ngón út cuối cùng:
- Tầng thứ tư: quan tuần tra trị an, một khi quăng tấm lưới thứ tư này ra, những người lạ mặt sẽ không thể thoát được.
Tô Như ngẫm nghĩ.
Sở Ly lại nhấc chén trà bạch ngọc lên, nhấp một ngụm:
- Như vậy có bất cứ động tĩnh gì chúng ta cũng có thể nắm bắt ngay lập tức để ứng phó, thậm chí có thể ra tay trước.
Tô Như quan sát Sở Ly, mím môi cười nói:
- Sở Ly, ngươi làm thị vệ đúng là hơi lãng phí tài năng!
Sở Ly cười nói:
- Lời ta nói chỉ là lí thuyết suông, không đáng nhắc tới.
Tô Như liếc mắt nhìn hắn, ngẫm nghĩ lời hắn nói.
Phủ Quốc Công có bố trí tai mắt trong thành là ăn mày và một số người buôn bán ở các cửa hàng. Tuy tai mắt phân bố khắp nơi, rất kín đáo bí mật nhưng nghe Sở Ly nói vậy nàng liền nhận thấy khiếm khuyết, có thể hoàn thiện hơn nữa.
- Ta đi thương lượng với tiểu thư!
Tô Như đứng bật dậy, xua tay ra hiệu Sở Ly không cần tiễn sau đó uyển chuyển bước đi.
Sở Ly mỉm cười uống một ngụm trà, hắn còn cách con đường cầm quyền rất xa.
…
Màn đêm buông xuống, mặt trăng như lưỡi liềm.
Sở Ly bay ra khỏi tiểu viện, chèo thuyền rời khỏi Đông Hoa viên, không làm kinh động tới Lý Việt.
Hắn rời khỏi phủ Quốc Công, đi qua Sùng Minh thành, ra khỏi thành tới trang viên của Phùng Thế Tài. Hắn muốn giết Phùng Thế Tài, không giết Phùng Thế Tài lão ta sẽ còn tiếp tục tìm người giết hắn.
Tầng hai Kim Cang Độ Ách Thần Công đã luyện xong, cho dù gặp phải sự truy sát của Đại Lôi Âm Tự hắn cũng tự tin mình có thể an toàn chạy thoát, huống hồ hắn còn có Chỉ Xích Thiên Nhai.
Hắn vừa bay xuyên qua rừng cây vừa than thở thế lực của mình quá yếu, không có tai mắt. Nếu như có thể nắm quyền trong phủ Quốc Công thì đâu cần hắn đích thân đi tìm, thậm chí còn không cần hắn đích thân ra tay.
Đáng tiếc thời gian hắn vào phủ quá ngắn, kinh nghiệm và tư cách có hạn, thân là ngũ phẩm cũng rất khó nắm quyền. Cần lịch luyện mấy năm mới có hi vọng, cho dù hắn không ngừng tăng thêm thành tích cho bản thân thì cơ hội cũng không nhiều, chỉ là hơn với không có gì được một chút mà thôi.
Muốn làm việc thuận tiện thì cần phải bồi dưỡng một vài thế lực, Kinh Vân bang là một trong số đó, có cơ hội cần phát triển thêm các thế lực khác nữa, không thể nắm quyền cũng không đến nỗi thân cô thế cô, tương lai có thể nắm quyền thì làm việc gì cũng càng trở lên dễ dàng hơn.
Hắn suy nghĩ mông lung, đột nhiên dừng bước, Đại Viên Kính Trí nhìn thấy cách sau lưng hắn ba trăm mét có một lão giả áo xám đang bay tới, khí thế cuồn cuộn như sóng lớn hoàn toàn thu lại trong cơ thể không hề để lộ ra ngoài.
Sở Ly nhướng mày, cao thủ Thiên Ngoại Thiên.
Sở Ly chuyển phương hướng, rời khỏi hướng sơn trang của Phùng Thế Tài, đi về phía Nam, lão giả áo xám cũng thay đổi phương hướng, rõ ràng lão giả đang đi theo hắn. Nếu như không có Đại Viên Kính Trí sẽ rất khó phát hiện ra sự tồn tại của lão ta.