Bạch Bào Tổng Quản

Chương 75: Tàn khuyết




Tô Như nói:

- Cho ngươi mượn xem mấy hôm, đừng truyền ra ngoài, đây là của tiểu thư!

- Ta nhớ hết rồi.

Sở Ly mỉm cười trả lại cho nàng:

- Tạ ơn tổng quản, cũng tạ ơn tiểu thư.

Tô Như đưa tay ra đón lấy cất lại vào trong tay áo:

- Quên mất ngươi có thể ghi nhớ mọi thứ đã đọc. Tiểu thư nói rồi, luyện thể chỉ cần luyện sơ qua là được, đừng đảo lộn chủ thứ, căn bản vẫn là Kim Cang Độ Ách Thần Công.

- Đương nhiên rồi!

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Hắn mường tượng lại hình bạch hổ một lần nữa, bạch hổ trong đầu lại lần lượt thực hiện sáu động tác.

Lần này hắn vận Đại Viên Kính Trí nhìn sức mạnh vô hình cuồn cuộn xuất hiện từ hư không giống như những sợi tơ vô hình len lỏi vào trong cơ thể.

Sau khi những sợi tơ này len vào trong, cơ thể xuất hiện thay đổi rất kì lạ mặc dù rất nhỏ nhưng không thể qua mắt Đại Viên Kính Trí được. Máu thịt trở lên rắn chắc hơn giống như đã được loại bỏ hết những tạp chất không cần thiết, trở lên thuần khiết hơn.

Tô Như thấy hắn nhắm mắt, biết hắn đang thử luyện liền lắc đầu.

Thật tức chết đi được, nàng cũng từng luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ nhưng không hề có chút hiệu quả. Nàng không thể mường tượng ra được gì, vừa nhắm mắt vào là trước mắt một màu đen kịt.

Sở Ly bất ngờ mở mắt ra, ánh mắt lóe sáng rồi lại vụt biến mất.

- Sao rồi?

Tô Như hỏi.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Có chút kì lạ.

- Sao vậy?

- Cứ có cảm giác hụt hẫng.

Sở Ly nhíu mày trầm ngẫm:

- … Bạch Hổ Luyện Dương Đồ này chưa đầy đủ phải không?

- Ngươi có thể nhận ra sao?

Tô Như kinh ngạc.

Sở Ly nói:

- Lẽ nào đúng là chưa đầy đủ?

- Đúng, chỉ là quyển thượng thôi.

Tô Như gật đầu nói:

- Bên ngoài đều tưởng rằng Bạch Hổ Luyện Dương Đồ đã thất truyền, có thể tìm được quyển thượng đã là may mắn lắm rồi, chưa từng nghe nói về quyển hạ.

Sở Ly nhíu mày.

Tô Như nói:

- Tiểu thư nói rằng, quyển thượng đã rất uy lực rồi, đủ để ngươi luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công, không nhất quyết phải cần quyển hạ nữa.

Sở Ly trầm ngâm không nói gì.

Tô Như liếc mắt nhìn hắn nói:

- Sao thế? Nhất định phải cần quyển hạ ư?

Sở Ly nói:

- Không có nửa sau cứ có cảm giác bất an.

Rất nhiều bí kíp đều là cạm bẫy, đâu đâu cũng là cạm bẫy. Có cái tốt thì ngầm nhắc nhở một câu, không để ý là có thể luyện sai, rất nhiều thứ đều là tiềm ẩn bên trong không nói rõ ràng thậm chí có bí kíp còn không nói gì, không ghi trên giấy, chỉ truyền miệng đề phòng bí kíp bị người khác lấy mất.

Mặc dù Nam Hoang man tộc lòng dạ ngay thẳng không có âm mưu quỷ kế gì nhưng tuyệt đối không thể vì vậy mà xem nhẹ, không thể không đề phòng.

- Ngươi đấy…

Tô Như lắc đầu nói:

- Bệnh của người thông minh, quá đa nghi!

Sở Ly cười nói:

- Không có chút thông tin gì sao?

Tô Như lắc đầu:

- Không có.

Sở Ly nhíu mày không nói gì.

Tô Như nói:

- Những việc thế này không thể điều tra được, ngươi nghĩ mà xem, ai có được bí kíp lại nói với người ngoài chứ. Hơn nữa, hắn có được quyển hạ nhưng giống như ngươi vậy, dám luyện không? Không luyện thì càng không có ai phát hiện ra.

Sở Ly lắc đầu:

- Chưa chắc.

Bạch Hổ Luyện Dương Đồ rất huyền diệu, người khác có được bí kíp chưa chắc đã chống đỡ lại được mê hoặc. Dù biết là nguy hiểm nhưng vẫn luyện, dưới sức hút lớn như thế rất có thể sẽ ôm tâm lý ăn may.

Tô Như liếc mắt nhìn hắn nói:

- Dù sao thì ta cũng không nghe được tin tức gì cả.

Sở Ly nói:

- Trong võ lâm có người nào nổi tiếng về luyện thể không?… Luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ tuyệt đối không thể là là kẻ vô danh.

- Luyện thể chỉ là việc vô bổ, rất ít người luyện.

Tô Như nhíu mày nghĩ, cử động nhẹ ngón tay thon thả:

- Để ta nghĩ xem sao, Thiết Đầu Hồ Tịnh, Thiết Quyền Kinh Tiểu Bạch, Tam Nhãn Long Vương Đinh Duy Tùng, hình như nổi tiếng cũng chỉ có ba người này, ngoài ra còn một số người nữa nhưng không đáng nhắc tới.

Sở Ly trầm ngâm nói:

- Bí kíp có thể nằm trong tay một trong ba người này.

- Ngươi thật khéo nghĩ!

Tô Như lắc đầu bật cười.

Sở Ly nói:

- Có tình báo về ba người này không?

Tô Như nhìn hắn thấy thái độ hắn nghiêm túc, đành nói:

- Được rồi, để ta đi lấy.

- Đa tạ tổng quản!

Sở Ly chắp tay.

Tô Như liếc mắt nhìn hắn, uyển chuyển bước đi. Một lát sau nàng quay lại, trên tay cầm ba cuốn sổ giao cho Sở Ly:

- Này, chính là đây!

Sở Ly nhận lấy giở ra xem, chỉ một lát đã xem xong ba cuốn sổ. Hắn ghi nhớ vào trong đầu và giao lại cho Tô Như:

- Bọn họ đều là sát thủ?

- Người luyện thể làm sát thủ được ông trời ưu ái, hơn nữa luyện thể rất tốn kém. Nếu như không sinh ra trong gia đình giàu có thì chỉ có thể đi cướp bóc hoặc cướp tiền của nhà giàu, nói chung là phải có của cải.

- Nói vậy cũng đúng…

Sở Ly gật đầu.

Người luyện thể và người luyện võ tướng mạo khác nhau. Võ giả tinh khí tỏa ra xung quanh, hai mắt sáng quắc, thậm chí khi luyện tới cảnh giới cao thâm, huyệt thái dương và đỉnh đầu đều có dị tượng.

Người luyện thể thì không giống vậy, họ không thể tu luyện nội lực chỉ có thể luyện thân xác, ngoại hình nhìn rất gầy gò giống như người bệnh tật ốm yếu, rất khó đề phòng, có khả năng ẩn trốn và lừa gạt cao.

Hơn nữa võ giả thường coi thường người luyện thể nên rất dễ ra tay.

Người luyện thể tốc độ nhanh, sức mạnh lớn nhưng tiềm lực nhỏ. Giai đoạn sau này không thể sánh với võ giả nhưng giai đoạn đầu thì có ưu thế hơn, nếu như nắm bắt được võ kĩ đòn chí mạng thì uy lực sẽ rất mạnh không thể đề phòng.

- Quyển hạ rất có thể nằm trong tay Đinh Duy Tùng.

Sở Ly trầm ngâm nói.

- Sao nói vậy?

Tô Như cười nói.

Nàng căn bản không tin, chỉ dựa vào suy đoán, ngồi nhà gõ ngón tay là có thể đoán được bí kíp nằm trong tay ai, đúng là hão huyền.

- Hồ Tịnh luyện đầu, Kinh Tiểu Bạch luyện tay, chỉ có Đinh Duy Tùng tốc độ nhanh, sức mạnh lớn, không có bộ phận nào nổi trội nhưng lại lợi hại nhất trong số ba người, chắc là đã luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ.

- Nhỡ may người ta luyện cái khác thì sao?

- Ta đã xem bí kíp ở Diễn Võ điện trong phủ, mọi công pháp luyện thể sau khi luyện thành đều rất khó uy hiếp cao thủ Tiên Thiên, đều là thứ vô bổ. Công pháp luyện thể của Đinh Duy Tùng lợi hại hơn tất cả công pháp luyện thể trong phủ, rất có thể đó là Bạch Hổ Luyện Dương Đồ!

- Được rồi, được rồi, vậy coi như là hắn đi.

Tô Như xòe tay ra:

- Ngươi không tìm được hắn ta đâu. Hắn là sát thủ, hành tung khó đoán, không thể tìm được.

- Dựa vào phủ Quốc Công cũng không thể tìm được.

- Thực sự là không tìm được.

Tô Như lắc đầu.

Sở Ly mỉm cười đứng dậy.

- Cười gì chứ?

Tô Như tỏ vẻ bực bội nói:

- Hồ Tịnh và Kinh Tiểu Bạch bỏ chút sức lực là tìm được. Còn tên Đinh Duy Tùng này vô cùng thần bí, gian xảo, thậm chí không ai biết được hắn trông như thế nào!

Sở Ly cười nói:

- Vậy thì ta càng dám khẳng định hắn luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, cho dù không phải thì công pháp của hắn cũng đáng để luyện.

- Ngươi muốn đối phó với hắn?

Tô Như nghiêng đầu nhìn Sở Ly:

- Vì công pháp luyện thể ư?

- Nếu như hắn là chính nhân quân tử vậy thì ta đương nhiên sẽ không làm vậy nhưng hắn là sát thủ, vậy thì không có gì đáng kiêng dè nữa.

- Đáng tiếc là không thể tìm được hắn.

Tô Như bĩu môi:

- Ngươi đừng phí công tốn sức nữa!

Sở Ly mỉm cười.

Tô Như thấy hắn rất chắc chắn, đành nói:

- Ngươi lại nghĩ được mưu mô quỷ kế gì vậy?

Sở Ly nói:

- Người như hắn ta không thể đi tìm hắn, phải để hắn tìm mình.

- Toàn nói linh tinh!

Tô Như lắc đầu.

- Hắn là sát thủ, chắc chắn phải để người khác tìm chứ?

- Nghe nói chỉ cần gửi ngân phiếu vào Phi Long Ngân Trang, viết tên người cần giết vào sau ngân phiếu. Nếu như ngân phiếu bị trả về tức là hắn không nhận, nếu như ngân phiếu không bị trả về tức là hắn đã nhận ủy thác.

- Phi Long Ngân Trang…

Sở Ly cau mày nói:

- Xem ra gốc rễ của hắn khá sâu đấy.

Tô Như gật đầu:

- Phi Long Ngân Trang phân bố khắp thiên hạ, không chỉ ở Đại Quý ta mà Bắc Lý và Nam Trịnh cùng Đại Thu Đại Phó đều có sự tồn tại của Phi Long Ngân Trang, thế lực rất lớn, không thể động tới được!

Sở Ly xoa cằm.

- Ngươi vẫn muốn tìm hắn?

- Ta dùng một vạn lạng để hắn tới giết ta.

- Chiêu này cũng từng có người dùng rồi, muốn báo thù cho người bị hắn giết, kết quả là bị giết thật!

Tô Như nói:

- Bây giờ không ai dám làm vậy nữa, tên Đinh Duy Tùng này tại sao lại được gọi là Tam Nhãn Long Vương? Chính là vì hắn có thể biết được mọi cạm bẫy, không ai có thể bắt được hắn!

- Vậy càng phải thử.

Sở Ly nói.

Tô Như liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Sở Ly, ngươi dám làm như vậy ta sẽ tìm tiểu thư.

Sở Ly nhìn nàng ta.

Tô Như bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.

Sở Ly nhìn thấy sự kiên định của nàng, cười nói:

- Được rồi, ta sẽ nghĩ lại.

Tô Như nhìn hắn chằm chặp.

Sở Ly xòe tay, cười nói:

- Được, ta đi luyện quyển thượng xem sao, không tìm hắn nữa!

Tô Như nói:

- Nếu ngươi lừa ta, ngươi biết hậu quả rồi đấy!

- Đương nhiên!

Sở Ly vội vàng gật đầu.

Hắn không từ bỏ ý định tìm Đinh Duy Tùng. Có điều hiện tại không dễ tìm kiếm, lời Tô Như nói không thể không kiêng dè, dù sao đó cũng là tấm lòng của nàng ta.

Có Đại Viên Kính Trí nếu có nguy hiểm có thể phát hiện, dừng tu luyện, hơn nữa sáu bức vẽ của quyển thượng rất kì diệu đủ để hắn luyện một thời gian. Một khi có cơ hội, sau khi ra ngoài hắn sẽ tìm Đinh Duy Tùng, tới lúc đó Tô Như cũng không còn gì để nói.



Đông Hoa viên buổi chiều rất đẹp.

Ánh hoàng hôn nhuộm hoa cỏ thành màu đỏ, mặt hồ lăn tăn ánh sáng đỏ, thấp thoáng có tia nắng vàng, liễu bên hồ thướt tha theo gió, nhẹ nhàng mềm mại.

Sở Ly ngồi dưới gốc liễu bên bờ hồ luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ.

Cùng với việc mường tượng, sức mạnh trong hư không truyền vào trong cơ thể, cơ thể xuất hiện thay đổi. Thời gian tu luyện càng dài, thay đổi càng trở lên rõ rệt, máu thịt càng thuần khiết và nhẹ nhàng.

Đột nhiên trong lòng hắn có phát hiện, hắn mở mắt ra nhìn thấy một con thuyền nhỏ đang lướt tới, trên thuyền là Triệu Dĩnh yêu kiều, áo xanh ngọc tung bay trong gió. Nàng đang giơ tay vẫy gọi.

Sở Ly mỉm cười vẫy tay.

Triệu Dĩnh nhảy xuống trước mặt hắn mang theo hương thơm thoang thoảng:

- Sư huynh về khi nào vậy?

- Vừa mới về.

Sở Ly cười nói:

- Chúc mừng sư muội.

Triệu Dĩnh cười nói:

- Sư huynh nhìn ra rồi sao?

- Cảnh giới Tiên Thiên.

Sở Ly quan sát nàng ta, cười nói:

- Rất đáng chúc mừng.

- Cũng nhờ vào Thông Cân đan của sư huynh.

Triệu Dĩnh cười rạng rỡ nói.

Sở Ly xua tay.

- Sư huynh, chúng ta vào thành chơi đi.

Triệu Dĩnh cười nói:

- Tới Yêu Nguyệt lâu được không?

Sở Ly nhướng mày.

Triệu Dĩnh nửa như cười đùa:

- Sư huynh chưa từng tới Yêu Nguyệt lâu?

- Sao muội biết ta từng tới đó?

Sở Ly cười nói.

Triệu Dĩnh sầm mặt, hừm một tiếng.

Sở Ly nói:

- Lần đó là có việc nghiêm túc.

Triệu Dĩnh chu đôi môi hồng đào.

Hắn vừa về không thèm để ý tới mình mà lại chạy tới Yêu Nguyệt lâu, thật là…

Nghĩ tới đây, nàng vừa buồn vừa giận.

Sở Ly thở dài:

- Việc này thực sự không thể nói ra!

- Muội sẽ giữ bí mật.

Triệu Dĩnh vội vàng nói.

Sở Ly cười nói:

- Là làm theo lệnh tổng quản, nhiệm vụ cơ mật!

Triệu Dĩnh chu đôi môi hồng đào lườm hắn.

Sở Ly xòe tay tỏ ý hắn cũng không biết phải làm sao. Triệu Dĩnh hừm một tiếng cũng không hối thúc nữa, nàng biết hắn thực sự không thể nói ra.