Bây giờ hắn nghe được Ngọc kiều đã bị người khác chuộc mất, tin này giống như sét đánh ngang tai khiến hắn sững sờ.
Một lát sau hắn tỉnh tảo trở lại, tim giống như bị cắt mất một mảng, vội vàng kéo tay áo thiếu nữ thanh tú:
- Ai? Là ai dẫn Ngọc Kiều đi?
- Chu công tử!
Thiếu nữ thanh tú vội vàng giằng ra.
Chu Ngọc Đình lòng nóng như lửa đốt, tay túm chặt hơn, nói lớn:
- Nói mau, là ai?
- Chu công tử, công tử làm ta đau rồi!
Thiếu nữ thanh tú trách cứ.
Nàng không nói, Chu Ngọc Đình vô cùng nóng giận, lắc mạnh người nàng:
- Nói mau! Nói mau!
Thiếu nữ thanh tú không biết phải làm sao, khẽ vùng vằng rồi gỡ tay Chu Ngọc Đình ra, chỉnh đốn lại xiêm y màu hồng phần, bực bội nói:
- Chu công tử, công tử hãy bình tĩnh một chút có được không?
Chu Ngọc Đình sững người, ngạc nhiên nhìn nàng nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ sao võ công của nàng ta không tầm thường, vội vàng nói:
- Nói mau, là ai?
- Ta không biết.
Thiếu nữ thanh tú lắc đầu nói:
- Người ta không nói thân phận của mình, cầm mười vạn lạng chuộc Ngọc Kiều tỉ ra. Ngọc Kiều tỉ cũng đồng ý rồi, lầu chủ cũng không ngăn cản. Buổi chiều Ngọc Kiều tỉ liền đi cùng vị công tử đó.
- Trông hắn như thế nào?
Chu Ngọc Đình vội nói.
- Khí phách bất phàm.
Thiếu nữ thanh tú cười nói:
- Nhìn không tầm thường, vì thế Ngọc Kiều tỉ đồng ý không hề do dự.
- Ngọc Kiều… Ngọc Kiều…
Chu Ngọc Đình lẩm bẩm, trái tim giống như rơi xuống hầm băng, lồng ngực tức nghẹn dường như không thể thở được.
Thiếu nữ thanh tú nói:
- Chu công tử, ngoài Ngọc Kiều tỉ ra còn có các tỉ tỉ khác nữa, đảm bảo công tử hài lòng. Hà tất phải thương nhớ tới Ngọc Kiều tỉ, ta sẽ dẫn công tử gặp một tỉ tỉ khác!
- Ta chỉ thích Ngọc Kiều thôi!
Chu Ngọc Đình lầm bẩm như người mất hồn.
Thiếu nư thanh tú mỉm cười nói:
- Không ngờ Chu công tử còn là người si tình, Ngọc Kiều tỉ nếu như biết được chắc chắn sẽ rất vui!
- Ngọc Kiều có để lại địa chỉ không?
Chu Ngọc Đình lại đưa tay ra túm.
Thiếu nữ thanh tú nhẹ nhàng né tránh:
- Hình như có để lại nhưng lầu chủ không đưa cho công tử đâu.
Chu Ngọc Đình vội vàng nở nụ cười nịnh nọt:
- Muội muội tốt, giúp ta đi mà!
Thiếu nữ thanh tú mím môi khẽ cười nói:
- Ta giúp công tử thì được lợi lộc gì đây?
Chu Ngọc Đình lấy từ trong ngực ra một trăm lạng bạc đưa cho nàng ta không tiếc nuối:
- Cho muội muội mua kẹo ăn, giúp ta đi, ta sẽ không quên ơn muội muội!
- … Thôi được rồi, nể mặt công tử si tình, ta giúp công tử hỏi thử xem sao.
Thiếu nữ thanh tú nhận lấy ngân phiếu cất vào trong tay áo lụa rồi mỉm cười với Chu Ngọc Đình, dịu dàng bước đi:
- Công tử đợi ở đây nhé!
Chu Ngọc Đình vội vàng gật đầu.
Hắn nghĩ tới việc Ngọc Kiều lẳng lặng rời đi mà lòng đau như cắt, có điều hắn không cam tâm. Nhớ tới gương mặt xinh đẹp hút hồn của Ngọc Kiều, tình cảm xót thương lại dâng trào, không biết nàng có đau khổ không!
Ngọc Kiều quá ngây thơ, quá dễ dàng bị lừa. Nhỡ kẻ chuộc thân cho nàng là một gã xấu xa, ngược đãi, nhục mạ nàng, nàng là một cô gái yếu ớt thì biết làm sao đây?
Một lát sau, thiếu nữ thanh tú nhẹ nhàng trở lại, mỉm cười nhét một tờ giấy vào tay hắn:
- Xong rồi!
- Đa tạ muội muội! Đa tạ muội muội!
Chu Ngọc Đình vui mừng ra mặt, vội vàng cầm lấy tờ giấy rồi cẩn thận mở ra xem. Hắn liếc nhìn địa chỉ trong đó liền gật mạnh đầu:
- Tốt, tốt!
Hắn chắp tay:
- Hôm khác sẽ tạ ơn muội muội!
- Công tử đừng đi gây chuyện nhé!
Thiếu nữ thanh tú nói:
- Mặc dù công tử là người của phủ Quốc Công nhưng người ta lấy ra một lúc mười vạn lạng bạc, cũng không phải người bình thường, chưa chắc công tử đã có thể đấu lại được người ta.
- Ta hiểu, ta chỉ muốn nhìn Ngọc Kiều lần cuối.
Chu Ngọc Đình vội vàng gật đầu:
- Chỉ cần nàng ta sống tốt, ta sẽ không làm phiền!
- Ài...
Thiếu nữ thanh tú lắc đầu nhìn hắn bước vội đi. Tình cảm là một thứ rất kì diệu, có thể biến con người thành ra như vậy.
Truy..ện được dịch tr.ự.c tiếp tại iREAD
…
Chu Ngọc Đình bước ra khỏi Yêu Nguyệt lâu để mặc Cố Lập Đồng, đi vội tới địa chỉ viết trên tờ giấy. Người sống ở ngõ Điền Tỉnh không phải người giàu sang cũng là kẻ quyền quý nhưng cũng không thể ngăn cản được quyết tâm của hắn.
Hắn bước qua con phố náo nhiệt, tới ngõ Điền Tỉnh rồi dừng lại trước một khu nhà.
Hắn không hề do dự mà thi triển khinh công bay vào sân trước.
Trong sân đèn đuốc sáng trưng, hắn vừa hạ xuống liền thấy cửa đại sảnh mở ra, bóng dáng yêu kiều xuất hiện trong tầm nhìn. Hắn mở tròn mắt, hơi thở gấp gáp, vội vàng chạy tới đại sảnh.
Trong đại sảnh, Sở Ly đang ngồi trên ghế thái sư cười tít mắt ngắm nhìn Ngọc Kiều nhảy múa.
Ngọc Kiều là một mỹ nữ dáng người cân đối cao ráo thướt tha, gương mặt xinh đẹp hút hồn, dáng vẻ mềm yếu khiến người khác yêu thương.
Nàng nhẹ nhàng nhảy múa, tư thế uyển chuyển như đã từng được huấn luyện nghiêm khắc.
Sở Ly đột nhiên vỗ tay, cười nói:
- Được rồi, Ngọc Kiều cô nương, Chu huynh tới rồi!
Ngọc Kiều quay đầu lại nhìn, lập tức mừng vui gọi:
- Chu công tử!
Chu Ngọc Đình vội vàng bước tới:
- Ngọc Kiều, sao nàng lại ở đây?
Ngọc Kiều lao vào ngực hắn, ngẩng đầu hỏi:
- Không phải công tử thay thiếp chuộc thân sao?
- Ta…?
Chu Ngọc Đình sững người nhìn Sở Ly.
Sở Ly mặc áo dài xanh, lặng lẽ ngồi trên ghế thái sư, cười tít mắt nhìn họ.
- Gã họ Sở kia, ngươi giở trò quái quỷ gì thế?
Chu Ngọc Đình bực bội nói.
Trong lòng hắn đang kìm nén lửa giận, lúc nào cũng có thể phát tác. Gã này dám để Ngọc Kiều nhảy múa cho hắn xem, thật đáng hận!
Sở Ly cười nói:
- Ngọc Kiều cô nương, hãy để hai chúng ta nói chuyện riêng một lát.
- Vâng.
Ngọc Kiều khẽ đáp lời, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Chu Ngọc Đình há miệng nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản, hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly giơ tay chỉ vào ghế thái sư ở bên cạnh, cười nói:
- Chu huynh, ngồi xuống nói chuyện… Hà tất phải giận dữ vậy chứ, ta còn tưởng rằng Chu huynh sẽ cảm kích ta cơ đấy?
- Cảm kích?
Chu Ngọc Đình cười lạnh:
- Hừm!
Sở Ly nói:
- Thay ngươi chuộc thân cho Ngọc Kiều cô nương, Chu huynh lẽ nào không nói một tiếng cám ơn?
- Ngọc Kiều là của ta.
Chu Ngọc Đình quát lên.
- Đương nhiên.
Sở Ly mỉm cười nói:
- Mười vạn lạng bạc này coi như ta cho Chu huynh vay, Chu huynh có thể từ từ trả.
Sắc mặt Chu Ngọc Đình có phần dịu lại, nhíu mày nói:
- Thật chứ?
Sở Ly cười nói:
- Có bao giờ ta nói lời mà không giữ lời không?
Chu Ngọc Đình cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Nịnh nọt vô duyên vô cớ, ngươi muốn làm gì?
- Thực ra cũng không có gì.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Việc này đối với Chu huynh mà nói chỉ là chuyện vặt, tiện tay làm là xong.
- Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?
Chu Ngọc Đình nói.
Hắn biết Sở Ly đang uy hiếp và dụ dỗ mình, nếu hắn không đồng ý Sở Ly sẽ cướp mất Ngọc Kiều.
- Ta muốn ngươi nói sự thật trước mặt đại công tử.
Sở Ly nhấp một ngụm trà:
- Nói việc Cố huynh đã làm.
- Không được!
Chu Ngọc Đình quả quyết nói.
Sở Ly thở dài:
- Xem ra Chu huynh coi trọng Cố huynh hơn, đàn bà như quần áo, huynh đệ như chân tay!
- Ta sẽ không làm kẻ tiểu nhân thất tín bội nghĩa.
Chu Ngọc Đình lắc đầu nói.
Sở Ly bật cười:
- Chu huynh, ngươi thật ngây thơ!
- Ai ngây thơ chứ!
Chu Ngọc Đình bực bội nói:
- Ngươi nói gì đi nữa ta cũng không đồng ý!
- Chu huynh trọng tình trọng nghĩa như vậy ta rất khâm phục.
Sở Ly nghiêm túc nói.
Chu Ngọc Đình hừ một tiếng.
Sở Ly nói:
- Tuy nhiên, nghĩa khí cũng phải coi với người nào. Ngươi nói nghĩa khí với một con sói lẽ nào không phải quá ngây thơ sao?
Chu Ngọc Đình há miệng, Sở Ly xua tay ngắt lời hắn:
- Nói thế này đi, nếu như hôm nay Cố huynh đứng ở đây, hắn có đồng ý hay không?
Chu Ngọc Đình lặng yên.
Hắn biết Cố Lập Đồng là kẻ ích kỉ, sẽ đồng ý không hề do dự.