Sở Ly cười lạnh giả vờ như không biết, một mạch giết chết người của Mãnh Hổ trại, không để lại một tên nào, cho dù tìm nơi trốn cũng bị hắn tìm ra, giết chết không nương tay, không để tên nào lọt lưới.
Trong sơn cốc có một dãy nhà san sát nhau, các tòa tiểu viện nối liền với nhau, ở giữa có một đại sảnh, trong đại sảnh có trải một tấm thảm dày, rượu thịt sơn hào hải vị mùi thơm ngào ngạt.
Năm mươi cô gái trần truồng, không mảnh vải che thân, đang nằm trên mặt đất, giống như một bầy cừu non, đợi những đám đàn ông kia tới thưởng thức.
Họ nghe thấy những tiếng thét thảm thiết, chửi rủa, ai nấy cũng sợ hãi run rẩy, nhưng không dám đi ra xem đang xảy ra chuyện gì. Đợi Sở Ly lướt vào trong, họ đều trợn tròn mắt, vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn hắn.
Sở Ly liếc nhìn những cô gái này, mặt không đổi sắc, Triệu Dĩnh thì ngượng ngùng đỏ mặt.
Sở Ly nói khẽ:
- Sư muội, hãy bố trí ổn thỏa cho họ.
- Đưa họ về nhà sao?
- Chi bằng hãy ở tạm đây.
- … Được.
Triệu Dĩnh nghĩ ngợi một lát đành gật đầu, bọn họ cho dù có về nhà cũng không thể sống yên ổn, không bằng ở lại đây.
Sở Ly nói:
- Chọn ra một người đứng đầu, để họ tự sắp xếp, nơi này cần che giấu lại, không để người ngoài vào, họ có thể sống cuộc sống tự cung tự cấp, không có nguy hiểm gì cả, nếu như muội không yên tâm, sau này có thể tới xem.
- Được.
Triệu Dĩnh khẽ gật đầu.
Sở Ly đặt nàng xuống, sau đó lướt ra khỏi sơn động, đuổi theo gã sư trọc suốt mười dặm.
Sắc mặt hắn tái nhợt, thở hồng hộc như trâu, hành động vô cùng chậm chạp, trì trệ, giống như người bị trọng thương.
Hắn đã chạy tới bên một dòng sông lớn, nước sông cuồn cuộn chảy từ tây sang đông, mênh mông cuồn cuộn, đúng lúc hắn định nhảy xuống sông, Sở Ly đột ngột xuất hiện, chắn trước mặt hắn, giơ kiếm liếc nhìn.
- Tiểu huynh đệ, có thể tha cho người khác thì hãy tha!
Gã sư trọc trầm giọng nói.
Sở Ly lắc đầu, thở dài:
- Tội nghiệt của ngươi quá nặng, không thể tha cho ngươi được!
Nói xong hắn vung tay.
‘Phụt’ một tiếng, một luồng sáng trắng đâm vào cổ họng của gã sư trọc. Hắn ngửa người bay ngược về sau, Sở Ly nhảy lên không, đỡ lấy hắn, nếu thực sự ngã xuống sông thì sẽ không thể tìm được thi thể, như vậy mình sẽ không yên tâm.
Gã sư trọc ôm chặt cổ họng, mắt trợn trừng.
Sở Ly trầm giọng nói:
- Bí kíp giấu ở đâu?
Gã sư trọc đột nhiên cười lạnh, chế giễu nhìn hắn, nụ cười mỗi lúc một lớn, cơ thể co giật, sau đó thở mạnh, đứt hơi.
Sở Ly từ từ đặt gã xuống, thở ra hai hơi khí đục, vừa rồi hắn dùng Xá Thân Tuyệt Mệnh đao, đã dồn toàn bộ công lực toàn thân vào một đòn, là một đao lợi hại hơn so với bình thường.
Hắn biết đối phương có tuyệt chiêu để đảo ngược tình thế, đệ tử của Đại Lôi Âm tự không thể xem thường, nếu như một đòn không kết liễu được gã, gã sẽ thi triển bí kíp kích phát tiềm lực, liều mạng giết mình!
Linh khí xung quanh ồ ạt truyền vào trong người, bổ sung cho kinh mạch trống rỗng, bồi dưỡng kinh mạch, giúp hắn nhanh chóng phục hồi trở lại.
Hắn xách theo thi thể gã kia bay lên, chạy thẳng tới đỉnh núi, tới dưới một gốc cây tùng. Cây tùng già này gần như sắp chết, nhưng vẫn dồi dào sức sống, một nửa tán lá đã chìa ra ngoài vách núi, một nửa ở lại trên đỉnh núi, lắc lư chao đảo theo chiều gió, kiên cường, kiêu ngạo.
Sở Ly đào một hố đất cách gốc cây một mét, đất rất cứng nhưng không thể ngăn cản trường kiếm của Sở Ly, chẳng mất chốc ‘keng’ một tiếng, đụng phải một tấm đá, Sở Ly dùng kiếm lật tấm đá lên, vội vàng lùi lại phía sau.
- Phụt phụt phụt…
Một luồng sáng xanh lam phóng ra, dày đặc như mưa, nếu như không phải biết trước nơi này có bẫy sẽ rất khó tránh khỏi, vô cùng tàn độc.
Đợi ánh sáng xanh lam lần lượt rơi xuống đất, Sở Ly mới lấy một tảng đã đập mạnh xuống: “rầm” một tiếng động mạnh vang lên: “phụt phụt phụt” lại một đợt ánh sáng xanh lam phóng ra. Tới khi ánh sáng xanh lam rơi xuống đất Sở Ly mới lại gần, lấy kiếm bậy được một hộp đá, mở ra, bên trong là một cuốn sách lụa nhuốm vàng, bên trên là mấy chữ viết rất rắn rỏi “Kim Cang Độ Ách Thần Công”.
Sở Ly cầm lên lật ra xem, tổng cộng có ba mươi sáu trang, mỗi trang là một tư thế, ba mươi sáu tư thế sống động như thật, hòa thượng đứng tấn nhìn không rõ mặt, nhưng có thể nhìn rõ sự thay đổi của mỗi thớ cơ, hai luồng nội lực một xanh một đỏ được đánh dấu rất rõ ràng.
Sở Ly lật qua một lượt ghi khắc trong đầu, sau đó lại lật lại một lượt, xác nhận không có sai sót gì mới vận nội lực nhẹ nhàng đóng cuốn sách lụa lại, sau đó lại cẩn thận đặt sách lụa vào trong hộp đá, chôn hộp đá xuống, tất cả lại khôi phục như trạng thái ban đầu.
Người nào sau này mở hộp đá ra sẽ nhìn thấy cuốn sách lụa, nhưng chạm vào cuốn sách lụa đó sẽ lập tức tan ra theo gió, chắc rằng khi đó tâm trạng sẽ không mấy vui vẻ, nghĩ tới đây Sở Ly lại nở một nụ cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Hắn chôn thi thể của gã sư trọc ở bên hộp đá, sau đó lướt về sơn động, vào Mãnh Hổ trại, Triệu Dĩnh đã tập trung toàn bộ các cô nương vào một chỗ, tổng cộng có một trăm sáu mươi cô nương, tất cả đều có nhan sắc hơn người.
Những cô nương không có nhan sắc sớm đã bị bọn chúng giết rồi, chỉ để lại những cô nương có giá trị tiếp tục chơi đùa.
Sở Ly không làm phiền Triệu Dĩnh, tìm tới phòng ngủ của gã sư trọc, lục đi lục lại, tìm được ngân phiếu ba mươi vạn lượng, cất vào trong ngực, sau đó ra ngoài phòng khách, tới bên Triệu Dĩnh:
- Sư muội, đi thôi!
Triệu Dĩnh bịn rịn nhìn các cô nương, dặn dò họ vài câu, bảo họ an tâm, sẽ bít cửa động lại, không để ai có thể vào, họ yên tâm sống ở đây là được. Khi nàng có thời gian sẽ tới thăm họ.
Sở Ly và Triệu Dĩnh bít chặt sơn động lại, dùng dây mây che đi, đảm bảo không ai có thể phát hiện ra.
Sở Ly đề phòng bất trắc còn đặt một tảng đá lớn vào sơn động, cho dù có Tiên Thiên cao thủ tới đây cũng phải mất rất nhiều công sức mới có thể vào được, dưới Tiên Thiên thì không thể dịch chuyển tảng đá ra, đừng mong vào được.
Nhìn những thứ này, Triệu Dĩnh mới yên tâm.
- Sư huynh, họ thật đáng thương.
Hai người vừa thi triển khinh công lướt đi, vừa nói chuyện.
Sở Ly mỉm cười:
- Đúng là đáng thương, sau này có cơ hội sẽ bố trí ổn thỏa cho họ.
- Bố trí thế nào?
Triệu Dĩnh lắc đầu thở dài, cảm thấy có phần bất lực:
- Hay là bẩm báo với phủ, trong phủ sẽ có cách.
Sở Ly lắc đầu.
- Tại sao thế?
- Mở tửu lâu đi, hai tửu lâu là có thể sắp xếp ổn thỏa.
- Hả…?
- Tìm được ít bạc.
Sở Ly lấy ngân phiếu ra, đưa cho Triệu Dĩnh.
Triệu Dĩnh sững người, nhận lấy ngân phiếu nhìn qua một lượt, sắc mặt lập tức thay đổi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn:
- Ba mươi vạn lượng?
Sở Ly gật đầu:
- Đủ để mở hai tửu lâu rồi.
- Nhưng mà…
Triệu Dĩnh ngập ngừng.
Sở Ly cười nói:
- Chúng ta có phủ Quốc Công chống lưng, mở tửu lâu không khó, trong số họ, chắc sẽ có vài người có năng lực.