Bạch Ảnh

Chương 46: Trời không dứt mưa




Trong bóng đêm một người đang không ngừng chạy. Người đó là một cô gái trẻ tuổi, da dẻ nhợt nhạt và một khuôn mặt hơi thanh tú. Lúc này, trên ngực của cô gái đã có một vết thương to bằng ngón tay cái đang rỉ máu. Làn da nhợt nhạt của cô gái còn trở nên khó coi hơn khi dính đầy máu tươi.

Trên lưng của cô cũng có vài vết thương khá sâu, tuy nhiên tốc độ của cô gái lại không hề chậm. Dáng người của cô vẫn thoăn thoắt như một con sóc, cô gái nhảy từ nóc nhà này qua nóc nhà khác mà không gặp phải bất cứ trở ngại nào, nhìn vào cũng đủ thấy cô là một cao thủ khinh công.

Trời đang mưa tầm tã, cơn mưa bất chợt làm cho quần áo của cô ướt sũng, những giọt mưa rửa đi những vết máu loang lổ trên người cô nhưng lại chẳng thể nào làm dịu đi vết thương của cô cả. Trái lại, những giọt mưa kia khi chạm phải vết thương của cô liền gây ra cảm giác đau rát vô cùng.

“Chết tiệt, không ngờ nội tình của bọn hắn lại sâu thế này” Cô gái có phần chậm lại vì những vết thương ngày càng nặng hơn. Phía sau đã bắt đầu vang lên tiếng người hò hét, đằng sau cô xuất hiện một tốp binh mã đang chạy tới, ai cũng giương cao cung, không cần ai ra lệnh, những mũi tên đã rời dây bắn thẳng về phía cô gái.

“Giết chết con nhỏ đó cho ta” Tên chỉ huy ra lệnh, trên người hắn cũng có vài vết thương khá sâu, tuy nhiên so với cô gái thì lại không thấm thía là bao. Cô gái xoay người một cái, trên cơ thể xuất hiện một tấm lưới màu đen, mấy mũi tên bắn tới bị tấm lưới kia cản lại rơi xuống đất, tuy nhiên cũng có vài mũi tên găm vào vai của cô.

“Khuyết Nguyệt huynh, hy vọng là huynh tới kịp” Cô gái đó đương nhiên là Cô Dung, kỳ thật nàng đã quyết định đánh đổi mạng sống của mình vào một chuyện may rủi, Cô Dung không biết là Khuyết Nguyệt đã nhận được thư nhắn của cô chưa, nhưng vì sự tin tưởng của mình với Khuyết Nguyệt, Cô Dung không ngại liều mạng một lần.

Vốn dĩ từ đầu Cô Dung chỉ phòng hờ, nhưng không ngờ lần này đi lại hung hiểm tới vậy.

“Chết hết cho ta” Cô Dung nhảy người lên cao, cô xoay một vòng trên không trung. Động tác này làm cho vết thương của Cô Dung rách ra hoàn toàn, nén đau Cô Dung tiếp tục xoay người, từ trong cơ thể nàng bắn ra những mũi phi châm sắc bén.

“Vũ Châm, đương nhiên lại là Vũ Châm của Bạo Vũ” Tên chỉ huy thầm nghĩ như thế rồi đưa kiếm lên đỡ những mũi phi châm đang bay tới, tuy nhiên quân lính của hắn cũng có người không đỡ được mà dính châm, những kẻ đó đều lăn ra nằm bất động trên đường. Tốp binh mã bắt buộc phải dừng lại trước cơn mưa châm của Cô Dung, giờ đang mưa to, phi châm lại nhỏ cho nên vô cùng khó thấy, chính bản thân tên chỉ huy cũng dính một cây châm ngay ngón tay.

“Dừng” Tên chỉ huy đưa tay ra lệnh, phía sau hắn vốn không còn mấy kẻ đứng vững, còn lại hết thảy đều đã nằm dài ra đất.

“Chúng ta không đuổi theo sao, thưa đại nhân” Một binh lính đưa mắt nhìn Cô Dung ngày một đi xa nói.

“Tử Hà đại nhân sẽ giải quyết ả. Về thôi, mang các anh em về phủ chữa thương” Tên chỉ huy vừa dứt lời thì đã thấy trên nóc nhà đối diện xuất hiện một người, khuôn mặt của gã mang một vẻ lạnh lùng, khó gần, người đó chỉ liếc mắt nhìn tên chỉ huy một cái thôi mà hắn đã thấy cơ thể mình tê rần.

“Vô dụng” Tử Hà mắng nhỏ, sau đó dùng tốc độ còn nhanh hơn cả Cô Dung đuổi theo.

Lúc này, Cô Dung đã không thể nào chạy được nữa, miệng vết thương hở ra làm cho máu chảy ngày một nhiều. Thậm chí vết thương ngày bụng của nàng đã sâu tới mức thấy cả nội tạng bên trong, Cô Dung ói ra một ngụm máu đen, bên trong còn dính cả một miếng thịt vụn.

Trời mưa xối xả, dường như mưa không có nhẹ lại, mà mỗi lúc một nhiều hơn, dày hơn. Thời tiết cuối đông luôn đón những cơn mưa bất chợt, nhưng mạnh mẽ và dai dẳng như thế này thì cực kỳ hiếm. Cô Dung ngồi dựa lưng vào bức tường cuối một con hẻm cụt, nàng có thể cảm thấy cơ thể mình mỗi lúc một yếu đi.

Với những vết thương này, cho dù có người mang nàng về trị thương cũng sợ là khó qua khỏi. Chỉ tiếc, sau cùng nàng vẫn không thể mang về một tin tức đáng giá, cho dù là chết cũng được, chỉ xin cho nàng một cơ hội mang những thông tin này về.

Chết cũng được, chỉ mong cho nàng gặp lại chàng ta lần cuối.

Khuyết Nguyệt không đến, không biết chàng không đến vì ngại trời mưa to hay do chàng đang bận vui đùa ở chỗ khác. Chàng không đến, là vì chàng không hề để tâm tới nàng, hay vốn dĩ ngay từ đầu nàng chả là gì của chàng.

“Chạy đươc tới đây là rất đáng khen rồi.Ta xem, ngươi cũng sắp chết, chi bằng khai ra chủ nhân của mình, như vậy ta có thể cho ngươi một cái chết yên bình hơn” Một bóng người xuất hiện ở cuối hẻm, cơn mưa tầm tã che đi khuôn mặt của hắn, nhưng vẫn đủ để lộ ra những nét lạnh lùng vốn chẳng thể nào giấu vào đâu được.

“Ngươi là một con quái vật, có được ngươi, chẳng trách Vô Thương có thể bình an vô sự trước trăm ngàn cuộc ám sát” Cô Dung vừa nói vừa ho sặc sụa, vết thương của nàng nghiêm trọng hơn nàng nghĩ nhiều. Nó không còn là vết thương ngoài da nữa mà đã tổn thương tới bên trong rồi.

“Tử Hà Sa của ta có lực công kích rất mạnh, tuy nhiên đó không phải là điểm mạnh của nó. Điểm mạnh của Tử Hà Sa là đi vào cơ thể, chậm rãi phá huỷ nội tạng của đối phương, mang tới một cái chết đau đớn nhất có thể” Cô Dung cắn chặt môi, lúc này nàng cảm thấy trong người mình như có hàng ngàn con kiến đang bò.

Ruột gan của Cô Dung như bị cắt xé ra từng khúc, Cô Dung hoàn toàn chắc chắn là có ai đó đang dùng dao khứa vào từng khúc ruột gan của cơ thể.

“A, á, đau quá” Cô Dung cũng không kiềm được đau đớn mà la to, nàng giãy dụa cơ thể mình nhưng mãi không thể nào làm dịu cơn đau.

“Ta cũng chỉ là người yếu nhất trong đám bọn họ thôi, ta cũng tự hào mình là người có cách thức giết người nhẹ nhàng nhất. Cho nên, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, khai ra, hoặc là chịu đau đớn dằn vặt thêm vài tiếng nữa” Cô Dung chỉ nở nụ cười không nói gì, dù rằng cơ thể đau đớn kịch liệt nhưng nàng vẫn cố giữ cho mình một tia lý trí.

“Ngươi tên gì? Cao thủ như ngươi, cớ sao chưa từng xuất hiện trên võ lâm” Cô Dung biết chắc mình sẽ chết, cho nên âm thầm chấm máu lên đầu ngón tay sau đó đưa ra sau lưng quệt vài nét.

“Tử Hà” Tử Hà cũng không để ý tới hành động của nàng, trong mắt của hắn Cô Dung so với một cái xác chết còn thảm hơn.

Cô Dung chầm chậm viết chữ Tử Hà lên nền đất ướt, sau đó dùng tấm lưng của mình che lại, hy vọng nó không bị mưa làm phai mất. Tới đó thì trách nhiệm của Cô Dung cũng hết, bây giờ chỉ cần, chỉ cần Khuyết Nguyệt ở đây với nàng nữa là đủ, là đủ để cho nàng nhắm mắt xuôi tay rồi.

“Ta rất tiếc Tử Hà, ta không thể nói” Cô Dung không nói gì nữa mà chỉ nở một nụ cười mỉm.

Tử Hà cũng đã đón trước việc này cho nên chỉ lắc đầu cảm thán.

“Ta rất xin lỗi ngươi, nhiệm vụ của ta. Là,…ép cung” Tử Hà nói thế rồi tiến về phía Cô Dung đạp mạnh vào bụng nàng, Cô Dung kêu lên một tiếng đau đớn rồi phun ra một ngụm máu tươi, Cô Dung thở hồng hộc đau đớn, chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì nàng đã cảm thấy vai của mình bị ai đó bấu vào.

“Á,…”

Tử Hà dùng hai ngón tay nắm lấy dây gân trên vai của Cô Dung mà kéo mạnh ra làm cho nó đứt rời. Cô Dung mụ mị cả đầu óc, nàng cảm thấy cơ thể đau đớn vô cùng, còn chưa kể tới trong nội tạng của nàng Tử Hà Sa đang không ngừng quấy nhiễu.

“Khuyết Nguyệt, cứu ta,…” Cô Dung lẩm bẩm trong miệng.

Tử Hà nhíu mày, hắn đặt bàn tay của Cô Dung xuống đất rồi dập mạnh lên. Chỉ nghe một tiếng “rắc”, xương bàn tay của Cô Dung đã vỡ tan, nhìn không ra hình thù gì cả. Lúc này mọi đau đớn không thể diễn tả bằng lời được nữa. Nước mắt Cô Dung bắt đầu rơi.

Tuy nhiên, không phải là vì đau, mà là vì nàng cảm thấy tuyệt vọng.

“Ô, xin chào người đẹp, có thể cho ta làm quen”

“So với hoa nàng đẹp hơn một chút, nàng đẹp,…nói thế nào nhỉ? Nàng đẹp như mẹ ta vậy”

“Kỳ thật, có những chuyện ta luôn giấu không muốn kể cho ai. Mặc cho người đời nghĩ ta là kẻ phong lưu, bông đùa, ta cũng không thể nào trách họ được. Những chuyện ta đã trải qua, nỗi buồn đó sẽ mãi là của ta, ta không muốn làm người khác buồn vì câu chuyện của mình. Đời này không hoàn hảo, thứ duy nhất ta có thể giúp mọi người là gặng cười mà sống”

Ngày hôm ấy, ngay tại con hẻm nhỏ này. Hai người xa lạ đã dần quen biết nhau, môi chồng lên môi, quá khứ chồng lên quá khứ. Những thứ nặng tựa như núi cao lại nhẹ nhàng như bông hồng, trước mắt chỉ có hai người đang vụng về tìm hiểu nhau.

“Nè, Khuyết Nguyệt, tại sao tên chàng lại kỳ vậy?”

“Đó là một câu chuyện dài đó, tuy nhiên ta chỉ có thể nói, đời cho ta khuyết Nguyệt, là vì muốn bồi Dung cho ta”

Tử Hà nắm lấy mấy đầu ngón tay đã gãy vụn của Cô Dung mà bóp chặt, tức thì xương cốt bị bóp nhuyễn như bột. Nhưng lại không còn âm thanh đau đớn nữa, không giống với những người khác, cô gái này vậy mà không cầu xin hắn.

“Thôi, coi như ta xin lỗi vì đã xem thường ngươi đi” Tử Hà đứng dậy, hắn vung mạnh tay một cái. Trước ngực của Cô Dung đã xuất hiện một vết thương to bằng miệng bát, sau đó Tử Hà quay người bỏ đi.

Trong cơn mưa tầm tã, Cô Dung nằm bất động, nàng cố dùng hai bàn tay đã gãy nát cho vào ngực, khi sờ vào được sợi dây chuyền vẫn còn trên cổ, Cô Dung mới chậm rãi mỉm cười, ánh mắt nàng nhoà dần, nhoà dần.

“Nếu có một ngày, quá khứ của ta quay lại và ép ta rời xa chàng. Nếu có một ngày, câu chuyện của chàng mọi người đều biết. Nếu có một ngày, chúng ta không còn tìm ra một điểm tương đồng nào nữa thì sao?”

“Thì lúc đó, chúng ta sẽ tìm nhau vì sự khác biệt”

………………………

Bạch Kỳ đang cắm đầu chạy thật nhanh, tờ giấy trong túi áo của Bạch Kỳ đã được hắn nắm chặt.

“Hẻm nhỏ sau phố Hoa. Rước ta về từ Vô Thương phủ” Bạch Kỳ sợ rằng Cô Dung phải đứng đợi trong đêm mưa, sợ rằng với thể chất yếu đuối của mình Cô Dung sẽ ngả bệnh, cho nên hắn không chạy đi tìm Khuyết Nguyệt mà chạy thẳng tới điểm hẹn. Bạch Kỳ vốn vẫn còn nao nao trong lòng vì lời nói của Bát Chữ, bây giờ hắn chỉ có thể tìm việc gì đó để phân tâm mình đi.

“Hy vọng, Cô Dung không thật sự đứng đợi” Bạch Kỳ vừa rẽ qua con phố to, chỉ còn vài bước nữa là tới con hẻm nhỏ kia.

Cơn mưa chết tiệt sao mãi vẫn không dứt, Bạch Kỳ bị những làn mưa dày đặc che đi tầm nhìn của mình, mưa rơi vào da thịt đau rát vô cùng, nếu thật sự Cô Dung đứng đợi ở đó thì chết thật.

Bạch Kỳ đi tới trước hẻm nhỏ, hắn khom người xuống thở dốc một hơi.

“Cô Dung tỷ, ta xin,…lỗi?”

Cô Dung nằm bất động trên nền đất, máu theo mưa chảy tới trước chân của Bạch Kỳ. Trên người Cô Dung là chằng chịt những vết thương lớn nhỏ.

Cơ thể của Cô Dung cũng có nhiều phần không trọn vẹn, nhất là vai và hai bàn tay.

Cơ thể thế đó, nhưng Cô Dung vẫn cười.

Một nụ cười nhẹ tựa mây trời.