Hình ảnh Bạch Kỳ bối rối tất nhiên không thể nào thoát khỏi mắt Khuyết Nguyệt, hắn vểnh cái khuôn mặt còn in hình dấu giày của mình lên rồi cười với vẻ trêu trọc. Vô Ưu vội vàng đứng dậy còn Bạch Kỳ thì quay đầu chỗ khác như không biết gì cả.
“Vô Ưu tỷ” Từ xa, vang lên một âm thanh gầm rú, âm thanh nghe dũng mãnh như gấu, lại khàn khàn khiến cho người ta rất khó chịu. Bạch Kỳ để ý thấy từ xa một thanh niên to con với làn da đen nhẻm, từng thứa cơ bắp nổi lên khắp cơ thể hắn, người thanh niên đó rất lùn, nhưng cơ thể thì lại rất to, những thớ cơ bắp xuất hiện trên người hắn nhìn không hề cân đối tí nào cả.
Nhìn thấy Vô Ưu đang đứng gần Bạch Kỳ, khuôn mặt đen đúa của hắn bỗng đỏ lên một cách bất thường, thậm chí Bạch Kỳ có thể thấy lỗ mũi của hắn đang thở ra khói trắng, đôi mắt của hắn hiện lên vẻ giận dữ, từ xa đã nghe thấy âm thanh gào thét của hắn vang tới.
“Tránh xa Vô Ưu tỷ ra cái thằng mặt trắng yếu ớt này”. Gã thanh niên đó nhún người nhảy lên, vậy mà nhảy rất cao, hơn nữa tốc độ không hề chậm tí nào, chỉ thấy đầu quyền của hắn nhắm thẳng vào khuôn mặt Bạch Kỳ. Vô Ưu nhăn mặt, nàng tức giận nói.
“A Sửu, dừng lại ngay cho tỷ” Sau đó Vô Ưu cũng bước ra đứng chắn trước người Bạch Kỳ, nếu A Sửu cứ đà này tiến tới thì chắc chắn sẽ đánh lên thân thể mềm yếu của Vô Ưu, lúc đó hậu quả khó lường. A Sửu vội vàng thu tay lại nhưng do không bắt được đà cho nên vồ người ra phía trước té dập mặt.
“Vô Ưu tỷ, nhất định không được ngăn ta lại. Ta phải đánh cho mấy tên công tử này một trận, chắc chắn hắn đã bỏ bùa mê thuốc lú gì tỷ rồi, bằng không tại sao tỷ lại dắt một kẻ như hắn về”. Sau khi đứng dậy, A Sửu trực tiếp chỉ vào mặt Bạch Kỳ mà chửi, phong cách rất chợ búa.
“Bình tĩnh nào A Sửu, Bạch Kỳ đây là người tốt, hơn nữa hắn cũng đã ở đây được một khoảng thời gian rồi. Chẳng qua lúc đó ngươi đang hành quân cho nên không gặp được thôi” Khuyết Nguyệt đứng chính giữa hoà giải, một bên Bạch Kỳ chỉ biết nở một nụ cười mỉm, tuy hắn không có ý xấu nhưng vào mắt A Sửu thì trông Bạch Kỳ lại vô cùng đắc ý.
“Ta không quan tâm, hắn ở đây bao lâu. Chẳng lẽ các ngươi đã quên thân phận của chúng ta sao? Kẻ thù của chúng ta chính là mấy tên ăn chơi vô lại thế này, nhất định là Vô Ưu tỷ bị lời lẽ ngọt ngào của hắn dụ dỗ, tên này theo ta thấy thì không hề thiện lương tí nào”. Thái độ của A Sửu cũng không ổn định lại chút nào, có vẻ lại thêm hung hăng hơn.
Bạch Kỳ không biết vì sao A Sửu lại ghét hắn tới thế, tuy nhiên Bạch Kỳ cũng không để tâm làm gì, hắn không thể nào làm hài lòng tất cả mọi người được, hắn không gặp vấn đề với ai ở đây cả, tuy nhiên nếu A Sửu đã ghét hắn thì cũng không sao cả, có thương có ghét, chuyện thường tình ở đời.
“Cẩn thận cái miệng lại A Sửu, nếu đệ còn nói xằng bậy một lần nữa ta sẽ không nói chuyện với đệ nữa. Bạch Kỳ huynh tuyệt đối không phải người xấu, điều này ta có thể cam kết”. Vô Ưu căm tức nói, thái độ của A Sửu làm nàng rất thất vọng, đối với đứa em này Vô Ưu trái lại lúc trước rất tự hào, vì A Sửu là một đứa trẻ hiểu chuyện lại rất thân thiện với mọi người, vậy mà hành động của hắn bây giờ làm Vô Ưu rất thất vọng.
“Tỷ lấy cái gì làm cam kết chứ? Ta chắc chắn tên này là gian tế” Thái độ thường ngày của A Sửu không như vầy.
Dù thường ngày hắn không hề thích đám công tử nhưng cũng không cư xử thái quá thế này. Sở dĩ A Sửu tức giận là vì ban nãy hắn thấy Vô Ưu oà vào lòng của Bạch Kỳ. Trong đầu của A Sửu, đám công tử chẳng ai thật lòng, chỉ dựa vào cái mặt trắng của mình dụ dỗ con gái, quan trọng hơn A Sửu đã sớm coi Vô Ưu là nữ thần trong mộng, hắn không cho ai động vào nàng cả.
“Vị huynh đệ này, tuy không biết tại sao ngươi lại bất mãn với ta. Có thể là do chúng ta chưa hiểu nhau, như vậy đi, việc này chúng ta từ từ thoả thuận, bất hoà nào cũng có cách giải quyết phải không?”. Lần này Bạch Kỳ chủ động tiến lên giảng hoà, hắn không muốn rắc rối nữa, việc hắn muốn làm nhất bây giờ là nấu thuốc bồi bổ cho Hà Nhi, sau đó ngủ một giấc ngon lành tới sáng.
“Được, cái này là ngươi nói đó. Nếu muốn giải quyết thì chúng ta quyết đấu, đánh một trận, là một quân tử, ngươi có dám chấp nhận lời thách đấu của ta không” A Sửu cười lớn trôn rất đắc ý, vào tay hắn rồi Bạch Kỳ nhất định phải chịu giáo huấn.
“Nhưng ta không phải là quân tử nha” Bạch Kỳ nhún vai, câu nói của hắn trực tiếp làm người xung quanh bất ngờ, ở đời ai cũng muốn mình mang danh chính nhân quân tử, kể cả đám công tử ăn chơi đàng điếm còn muốn người đời coi mình là quân tử mà, câu nói của Bạch Kỳ thật sự làm cho bọn họ nhìn hắn với con mắt khác.
“Tuy nhiên, ta chấp nhận lời thách đấu của ngươi, chỉ mong qua lần này bất hoà được giải quyết, để không còn chuyện đáng tiếc xảy ra” Bạch Kỳ nhẹ nhàng nói, ở phía sau Hà Nhi đang kéo tay áo Bạch Kỳ, nét mặt con bé đang khá là lo lắng.
“A Sửu huynh trời sinh rất khoẻ mạnh, thậm chí đã từng vật chết trâu bò, huynh ấy cứ như là một con trâu nước khoẻ mạnh. Cho nên chúng ta thường gọi huynh ấy là Sửu Nhi, Bạch Kỳ huynh tuyệt đối không nên chấp nhận, huynh sẽ bị đánh đó, đánh rất thảm nữa” Hà Nhi vội vã nói, từ trong giọng nói có thể thấy con bé thật sự quan tâm tới Bạch Kỳ.
“Không sao? Để ta cho muội xem cách người nho nhã đánh nhau” Bạch Kỳ xoa đầu con bé, Hà Nhi thật sự quá đáng yêu, từ nét mặt cho tới cá tính Bạch Kỳ đều rất thích, con bé như người em gái hắn cần phải chở che, tất nhiên Bạch Kỳ sẽ không để mình mất mặt trước em gái, hơn nữa Bạch Kỳ muốn thử nghiệm chiêu kia.
Sửu Nhi cười lớn, sau đó sắc mặt nghiêm túc trở lại, trong quân đội, người ta có dạy hắn dù vồ thỏ cũng phải dùng hết sức. A Sửu thở nhẹ, khí thế của hắn thu liễm lại, không còn bàng bạc như một của một con trâu nữa mà chuyển sang bình tĩnh như hổ vồ mồi.
“Xem ra lần này A Sửu học được không ít” Khuyết Nguyệt thư thả nói, không ngăn lại được thì chi bằng coi chuyện vui.
“A Sửu, nếu Bạch Kỳ có mệnh hệ gì, coi chừng cái mạng của đệ” Vô Ưu trợn mắt nói, Bạch Kỳ chỉ nhún vai, mọi người xung quanh cũng nhìn ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn.
“Ta tới” A Sửu thốt lên một tiếng rồi như tên rời khỏi cung mà bắn tới, hai chân của hắn như một bệ phóng khiến cho cơ thể A Sửu di chuyển với tốc độ chóng mặt, bàn tay của hắn tạo thành trảo rồi vồ phía đầu Bạch Kỳ, nếu dính phải chưởng này Bạch Kỳ hẳn thụ thương không nhẹ.
A Sửu cũng không dùng toàn lực, hắn cố ý di chuyển chậm một chút để Bạch Kỳ có thể nhìn thấy mà đỡ, tuy nhiên trái với suy nghĩ của hắn, Bạch Kỳ vẫn không di động, hai bàn tay của Bạch Kỳ chụm lại như thế đang cầm gì đó, khuôn mặt cực kỳ chăm chú, nhưng không nhìn vào A Sửu mà nhìn xuống đất.
Tới khi bàn tay A Sửu sắp chạm tới thì hắn thầm kêu không ổn, nếu bàn tay này vô tình đánh chết Bạch Kỳ thì không hẳn Vô Ưu sẽ giết hắn như lời cô nói, nhưng việc không thèm nói chuyện với hắn nữa thì có thể sẽ xảy ra. A Sửu chỉ có thể thầm cầu mong Bạch Kỳ né được, nhưng chính A Sửu cũng biết ở gần thế này thì rất khó né.
Trong khi mọi người nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt thì rốt cuộc Bạch Kỳ cũng thay đổi tư thế, hắn đột nhiên khom lưng xuống, vừa vặn tránh thoát đòn tấn công của A Sửu, ai cũng thở phào thầm nghĩ Bạch Kỳ may mắn. A Sửu thấy thế công của mình thất bại thì liên tục tung ra những cú đá nhằm vào chân của Bạch Kỳ.
Nhưng hết thảy đều bị Bạch Kỳ dùng tư thế khom người kỳ lạ né được, tư thế của Bạch Kỳ cứ như hắn đang nhặt một cái gì đó. A Sửu cảm thấy mình bị sỉ nhục, người học võ như hắn mà lại bị tư thế khó coi này làm khó. A Sửu dừng lại, hạ xuống trung bình tấn, sau đó hai tay đặt ngang eo, tay phải của hắn bỗng chốc bắn ra nhanh như gió, lần này A Sửu dùng toàn lực.
Bạch Kỳ vẫn dùng tư thế kia né được, lần này sau khi khom người xuống Bạch Kỳ lại quơ tay lên cao đánh thẳng vào ngực A Sửu, sau đó lại khom người xuống mà vung tay lên. A Sửu đưa tay ra che lồng ngực mình lại thì Bạch Kỳ lại khom người dùng chân xoay một vòng đá vào gót chân của A Sửu, A Sửu vội vàng nhảy lên nhưng Bạch Kỳ lại nhún người dậy hai tay chưởng thẳng vào ngực A Sửu.
A Sửu đau điếng thở ra thì hắn thấy cổ tay mình đã bị Bạch Kỳ nắm lấy kéo xuống đất, Bạch Kỳ vừa đặt A Sửu xuống đất thì lập tức khom người xuống nắm vào lồng ngực của A Sửu kéo lên, tuy hắn đã cố ý nhẹ tay nhưng vẫn làm cho A Sửu đau đớn vô cùng, tiếp theo Bạch Kỳ đưa tay bóp thẳng vào yết hầu của A Sửu, chỉ cần hắn kéo lên thì A Sửu sẽ chết không nghi ngờ.
Bạch Kỳ vẫn nở nụ cười mỉm, trên trán của hắn lấm tấm mồ hôi, A Sửu tái xanh mặt mày, đám người xung quanh còn bất ngờ hơn, chỉ trong vòng chưa tới ba mươi nhịp thở Bạch Kỳ đã lật ngược tình huống, cả Khuyết Nguyệt và Vô Ưu còn đang suy nghĩ không biết Bạch Kỳ vừa làm gì, Hà Nhi thì đang reo hò vui vẻ.
“Ngươi, đó là thứ võ công gì thế” A Sửu giơ tay chịu thua.
“Ta chỉ đang hái củ cải thôi”
Bạch Kỳ cười híp cả mắt, chiêu thức đầu tiên trong Hồng Trần Quyền của Bạch Kỳ, chính là Nhổ Củ Cải.
Ngày hè năm đó, cô gái ấy quanh quẩn bên vườn củ cải nhỏ, tay nhổ tay chống lưng, nhổ củ nào liền ném củ ấy vào rổ, nhìn phong thái của nàng trông rất nhẹ nhàng, cứ như đang nhảy múa. Từng động tác đều rất nhịp nhàng, không có điểm dừng, cứ động tác này vừa dứt lại tới động tác kia.
“Nàng đang làm gì thế” Bạch Kỳ kéo cuốn sách chán phèo lên che mặt, miệng hỏi nhỏ.
“Nhổ củ cải, ngốc ạ”