Trấn Thanh Sơn vốn là một trấn nhỏ nằm cách xa kinh thành khoảng nửa tháng đi đường. Thị trấn này tuy không có tài nguyên gì đặc biệt, cũng không nằm ở vị trí địa lý trọng yếu nhưng Thanh Sơn trấn lại vô cùng nổi tiếng. Lý do rất đơn giản, là vì người trong trấn ai ai cũng đều là võ sinh cả.
Võ cổ truyền của Thanh Sơn trấn đã được truyền thừa và phát triển gần hai trăm năm, từ một môn phái tên là Thanh Ngưu Cổ Võ. Võ công của Thanh Sơn trấn tập trung vào khí lực của bản thân, tập luyện để khiến bản thân mạnh mẽ hơn, từng đường quyền đều ẩn chứa uy lực của toàn bộ vị trên cơ thể, từ chân, tay, eo, hông, đùi cho tới bả vai và lưng đều được phối hợp một cách hoàn mỹ.
“Thanh Ngưu Tịch Điền” là chiêu thức được nhiều võ sinh xuất thân từ Thanh Sơn trấn dùng để đả bại nhiều võ sư trên khắp võ đài Nam Bắc. Võ công của Thanh Sơn trấn thuần về ngoại lực, khác xa với kiểu tu luyện nội lực của võ công phương Bắc, chính những môn phái cổ võ thế này là nền tảng để võ thuật phương Nam sáng ngang với người phương Bắc.
Không phải là ở phương Nam không có môn phái chủ tu nội lực, và ở phương Bắc cũng không thiếu môn phái thiên về ngoại lực, tuy nhiên xét về sự thịnh vượng thì hai bên đều đi theo hai hướng khác nhau.
Phương Bắc tu ra nội lực, võ công tuy nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, một khi đã ra tay liền để lại ám thương, rất khó đề phòng. Võ công phương Nam mạnh mẽ, bá đạo, có đủ sức để phá đá chặt sắt. Hai trường phái cứ thế đối nghịch nhau, phàm là tu luyện võ công phương Bắc thì khó tu luyện võ công phương Nam và ngược lại.
Thanh Sơn trấn vốn mạnh mẽ như thế, nhiều lần chiến thắng võ sư người phương Bắc, thậm chí vào thời điểm trước khi bị diệt họ còn xuất hiện một thiên tài võ học, nếu người đó có thời gian phát triển thì chắc chắn thành tựu võ đạo phải rất cao. Tuy nhiên, sự đời khó người, vào mười hai năm trước Thanh Sơn không biết vì lý do gì mà Thanh Sơn trấn lại đụng chạm với một người.
Kẻ đó tuy võ công không hề cao, nhưng thân ảnh cực kỳ nhanh nhẹn, ra tay lại rất dứt khoát, đặc biệt lại nắm trong tay nhiều loại độc dược nguy hiểm, đã làm trọng thương không ít cao thủ của Thanh Sơn trấn, cứ thế kẻ đó bị Thanh Sơn trấn truy đuổi suốt nửa năm trời. Mãi cho tới khi người của Thanh Sơn trấn xác nhận đã giết kẻ đó tại Quỷ Môn Quan thì vài tuần sau, một kẻ lạ mặt xuất hiện trước cửa trấn, ra tay khiêu khích và đánh bại nhiều cao thủ của Thanh Sơn trấn.
Cho tới khi hắn đánh bại mười người liên tiếp thì mới lộ mặt là kẻ kia. Trước khi người Thanh Sơn trấn kịp phản ứng vây bắt hắn thì cả cơ thể họ liền không thể cử động, thân thể từ từ nhão ra như thịt thối rồi rơi đầy ra đất. Hễ kẻ nào càng có nhiều cơ bắp chết càng nhanh, sau khi phần da thịt rơi ra hết chỉ còn lại lớp da đỏ bên trong thì cơ thể bắt đầu rỉ ra thứ nước màu vàng hôi thối, sau cùng là đau đớn mà chết.
Già trẻ lớn bé, từ nam tới nữ đều bị giết sạch không còn một ai. Thậm chí phải tới nửa tháng sau khi thương nhân đi ngang Thanh Sơn trấn ngửi thấy mùi lạ liền báo quan, lúc quan quân tới thì khắp mặt đất chỉ còn vẻn vẹn những miếng da thịt hư thối, mặt đất ố vàng, thậm chí xương cốt cũng hư thối. Phải mất một năm sau đó mùi hôi mới được khử đi hoàn toàn.
Thanh Sơn trấn có hơn ba ngàn người sinh sống, nhưng chỉ có vài người sống sót. Nhưng chưa được bao lâu thì cũng qua đời, thân thể cũng gặp tình trạng kia. Từ đó, cái gã bí ẩn đã một mình đồ diệt một môn phái, và diệt đi cả võ đạo truyền thừa của một môn phái được gọi là “Độc Dược Cuồng Nhân”, một cái tên vang khắp Nam Bắc lúc bấy giờ.
Cho tới khi không ai thấy “Độc Dược Cuồng Nhân” lần nào nữa, cũng chả ai thấy võ công Thanh Sơn trấn được thi triển ra bao giờ, thì cái tên “Độc Dược Cuồng Ma” mới dần dần chìm xuống, tuy nhiên với những người đã chứng kiến cảnh tượng thây nát ngày hôm đó, cơn ác mộng này sẽ theo bọn hắn tới cả đời.
Dã Ngọc cũng chả giấu thân phận của mình đi làm gì, trong mắt của Dã Ngọc, Bạch Kỳ nhìn thấy sự thanh thản, không có vẻ gì giống với người đã diệt sạch một trấn. Người đời thì tiếc cho võ công của Thanh Ngưu Cổ Võ không còn trên đời nữa, kỳ thật cũng không hẳn là không còn. Gã thiên tài võ học kia vẫn còn sống, rất khoẻ mạnh là đằng khác, vô tình Bạch Kỳ cũng quen biết hắn. Tuy nhiên, chuyện này Bạch Kỳ cũng không nói ra làm gì.
“Thanh Sơn Cổ Võ tuy thâm sâu, nhưng đối với ta thì còn rất nông cạn. Cả đời ta sinh ra là để tìm hiểu đỉnh cao của võ học, không cầu đạt đỉnh ở một võ học nào cả, chỉ mong tìm ra chân lý của võ, chỉ cần tìm ra thôi. Không cần đạt được cũng cam lòng” Cái đêm không trăng ấy, mấy huynh đệ tập trung lại với nhau, gã đó đã nói như thế, từ trong đôi mắt của hắn hằn lên tia tiếc thương, nhưng lại thoáng lên một vẻ không quan tâm.
Bạch Kỳ tất nhiên cũng không vì chuyện này mà có thái độ khác với Dã Ngọc, chuyện gì qua thì cũng đã qua rồi. Bạch Kỳ không còn là Bạch Kỳ của năm, sáu năm trước nữa, và huynh đệ bọn hắn cũng đã mỗi người một ngả từ lâu.
“Sắp tới rồi, cần phải nhanh hơn. Nếu ta đoán không lầm thì đám người Lãnh Môn cũng đã định vị được chúng ta rồi, nơi đây rừng thiên nước độc, càng ngày lại càng vào sâu trong U Mạch, không tiện để cho chúng ta dừng lại tí nào cả” Dã Ngọc đột nhiên lên tiếng, Bạch Kỳ chỉ khẽ gật đầu nhưng cũng đã chú ý hơn, lần nữa kéo mình về với thực tại.
“Nơi đây đã nằm rất sâu bên trong Phồn Thịnh Sơn Mạch rồi, theo lẽ thường thì càng gần U Mạch càng nguy nan mới đúng, chả hiểu sao ta thấy mọi chuyện có vẻ rất dễ dàng” Bạch Kỳ nghi ngờ hỏi, quả thật mấy ngày hôm nay ngoài mấy con rắn nhỏ cùng vài con côn trùng có tí độc dược ra thì chẳng có gì nguy hiểm cả, cọp, beo cũng không còn xuất hiện từ rất lâu rồi.
Không gian xung quanh im lặng tới bất thường, không có dấu hiệu của một sinh vật sống nào. Kể cả một con muỗi vo ve cũng không thấy, Bạch Kỳ loáng thoáng nghe được tiếng nước suối chảy róc rách qua khe đá, mấy tia nắng ít ỏi xuyên qua tầng lá dày đặc chiếu lên khuôn mặt có nét đăm chiêu của Dã Ngọc.
Trong lòng Dã Ngọc cũng đang rất nghi ngờ, theo tưởng tượng của hắn thì U Mạch phải là một nơi âm tàn lạnh lẽo, đầy rẫy nhưng dị thú côn trùng, thân mang đầy độc dược nhưng trái lại với suy nghĩ của hắn, cứ càng vào sâu, sinh vật sống càng ít đi, nếu không phải hơi lạnh vẫn tăng lên mỗi đêm thì Dã Ngọc đã hoài nghi rằng mình lạc đường.
“Không hẳn, chúng ta có khách kìa” Dã Ngọc đang suy tư thì khịt mũi như ngửi thấy mùi gì đó đặc biệt, hắn chỉ khe khẽ lên tiếng rồi vạch lá ra, đi về phía có nước suối chảy róc rách. Bạch Kỳ cũng đi theo, quả nhiên khi tiếng suối chảy càng rõ thì Bạch Kỳ cũng đồng thời nghe được tiếng xì xì như tiếng gió.
“Trúng phốc, Bạch Kỳ, giúp ta giết nó” Dã Ngọc vỗ hai tay vào nhau nói với giọng hưng phấn. Dã Ngọc dùng ánh mắt như đang muốn mổ xẻ con vật trước mắt ra. Đó là một con rắn rất lớn, thân hình của nó vậy mà to như cái bắp chân của người trưởng thành, xét về chiều dài thì con rắn này cũng phải gấp năm, sáu lần người bình thường.
Lúc này đây, con rắn đang đưa ánh mắt đen tuyền như đe doạ hai người Bạch Kỳ. Thân thể nó là vảy màu đen bóng như được sơn lên, chiếc lưỡi tam giác thè ra ngoài như đang doạ lui Bạch Kỳ. Trong phần bụng của nó có một con vật to lớn trồi lên, hẳn là nó vừa đánh chén một con mồi béo bở, sau đó ra đây nằm nghỉ.
Chỉ là Bạch Kỳ thắc mắc, ở trong cái chốn rừng sâu này, Bạch Kỳ còn chưa thấy qua mấy con vật to cỡ con nai đang nằm trong bụng con rắn. Bạch Kỳ ngưng thắc mắc của mình lại, từ trong túi áo rút ra một cây thô sơ làm từ cành cây. Bạch Kỳ cho mũi tên được chuốt nhọn từ cành cũi ra giơ về phía con rắn, đầu mũi tên đã được thấm chất độc của Dã Ngọc.
Bạch Kỳ im lặng điều khiển hô hấp của mình. Ngay khi nhịp thở thứ ba vừa dứt, mũi tên đã rời dây, bay thẳng về đầu con rắn. Con rắn xì ra một tiếng lớn, miệng nó há ra bắn ra thứ nước màu vàng tươi, Bạch Kỳ vội vàng nhảy qua một bên, mũi tên của Bạch Kỳ vậy mà bị thứ nước đó ăn mòn dần, tới khi chạm tới con rắn chỉ đủ làm nó đau chứ không thể giết, chỗ đất nào dính nước độc đều bốc khói xèo xèo.
“Quá tốt, một con rắn Ngọc Đen, loại này thường rất hiếm thấy, ta không biết lý do tại sao với sức mạnh của mình mà nó lại thưa thớt tới thế, hơn nữa đây tuyệt đối là con Ngọc Đen lớn nhất ta từng thấy. Bằng mọi giá phải giết được nó” Dã Ngọc reo lên hưng phấn, hắn vung tay ra, lập tức mấy mũi kim bay tới phía con rắn Ngọc Đen rồi cắm sâu vào da nó.
Con rắn dẫy dụa đau đớn sau đó trườn về phía Dã Ngọc tính tấn công hắn. Nhưng ngay khi nó đang chạy tới thì mũi tên của Bạch Kỳ đã cắm vào mắt của nó, con rắn bị bắn văng đi một khoảng khá xa. Bạch Kỳ tiếp tục bắn thêm mấy mũi tên, ghim chặt vào người con rắn rồi mới dừng.
Với thể tích to lớn của mình, con rắn Ngọc Đen vẫn còn chưa chết. Da của nó bắt đầu nứt ra, rơi ra đất cứ như những viên ngọc đen, chất nhờn từ con rắn chảy ra bốc lên một mùi tanh hôi khó chịu. Dã Ngọc đứng trước mặt con rắn, rải ra một thứ bột màu trắng khiến cho thân thể nó bong tróc, mãi tới khi con rắn nằm yên mới thôi. Dã Ngọc cũng cẩn thận dùng một hòn đá to đập nát thân thể con rắn, lúc này Dã Ngọc mới yên tâm mà ngồi xuống.
Dã Ngọc lấy bao tay trắng mang vào, nhìn con Ngọc Đen với ánh mắt thèm thuồng.
Có nó, ngày khắc Dã Ngọc sinh ra lần nữa sẽ tới gần hơn, nhanh hơn.
Trước khi mọi thứ không kịp nữa.