Bạch Ảnh

Chương 15: Sốt rét




Trong rừng về đêm rất lạnh, sương phủ xuống mỗi lúc một dày đặc, thi thoảng vài cơn gió không biết từ đâu thổi tới làm da gà của Bạch Kỳ nổi hẳn cả lên. Những giọt sương tụ lại thành nước đọng lại trên lá cây, từ trong những ụ nước ấy lại vo ve tiếng muỗi.

Đã ở trong rừng thì phải chịu được cái giá lạnh và chịu được sự phiền nhiễu của lũ muỗi đói, có nhiều người tối ngủ không kéo chăn che cơ thể cẩn thận thì y như rằng sáng sớm cơ thể đã đầy vết mũi cắn, ngứa không chịu được.

Bát Chữ đưa tay xua đi lũ muỗi bang bay vo vo xung quanh, bọn hắn chỉ còn có mười mấy người trụ lại được, tất cả mọi người bao gồm cả Bạch Kỳ đang ngồi vây quanh một đống lửa than đang cháy râm rỉ, tất cả đều có dáng vẻ trầm mặc. Cách đó không xa, đám thị vệ hoàng gia vẫn đứng bất động không di chuyển, thi thoảng chỉ có tiếng sầm sì khó chịu.

“Lương thực của chúng ta sắp hết rồi, kể cả mấy con thỏ săn được hôm trước cũng chỉ còn da lông” Bát Chữ vừa thở dài vừa nói, trong tay hắn là mấy miếng da thỏ được róc ra một cách thô sơ, mấy hôm trước nhờ tài bắn cung của Bạch Kỳ mà bọn họ mới có thể lấp đầy bụng trong mấy ngày, giờ thì hết rồi.

“Ngươi chắc là chúng ta không thể xin lương thực của đám thị vệ chứ? Dù sao thời điểm này cũng là lúc nên bỏ qua mặt mũi” Bát Chữ ngẩng mặt về phía một gã thanh niên đang run người nói, gã thanh niên kia chỉ lắc đầu, có thể thấy từ thân thể hắn đã vã ướt mồ hôi.

“Ta hỏi rồi,...bọn họ không muốn mình thiếu lương thực, hơn nữa nếu chúng ta cứ phụ thuộc vào đám thị vệ đó thì cũng không loại trừ khả năng bọn họ xem ta là chướng ngại, lúc đó với tình trạng của chúng ta bây giờ, không sống được quá lâu đâu” Gã thanh niên ho dài một tràng rồi mới vất vả nói ra, bàn tay của hắn đã sớm run rẩy như người già, hai mắt của gã mờ hẳn và thân thể thì càng ngày càng ướt đẫm mồ hôi.

“Gã bị sốt rét rồi, có lẽ sẽ không qua khỏi” Bạch Kỳ trầm ngâm một chút rồi mới nói, dù sao trên đường đi cũng đã có mấy người chết vì sốt rét, thoạt đầu Bạch Kỳ và đám người Bát Chữ còn bỏ công sức ra cứu chữa, nhưng tới khi nhận ra họ không có khả năng trị bệnh hơn nữa còn tốn kha khá lương thực thì Bạch Kỳ đã buông tha hoàn toàn.

Những người chẳng may mắc sốt rét, không còn cách nào khác ngoài bỏ bọn hắn lại.

“Nấu cho hắn một bữa cơm trắng đi, dù sao chết cũng không thể làm một con ma đói được” Bát Chữ suy nghĩ lúc lâu rồi quyết định, bọn hắn cũng không còn cách nào khác cả, bọn họ đã tận lực rồi. Gã thanh niên nghe thấy Bát Chữ nói thì cả cơ thể run lên, lần này không phải vì mệt mà là còn vì sợ nữa.

“Sốt rét có thể lây lan đấy, tốt nhất là thôi đi, Trịnh Suất ta xin lỗi ngươi, nhưng không biết bọn ta có thể sử dụng phần lương khô và ngân phiếu còn dư của ngươi hay không?” Một người trong nhóm lên tiếng, ý kiến này có vẻ nhận được rất nhiều sự tương đồng.

“Cũng được, dù sao ta cũng không thể sống nữa mà” Người thanh niên tên Trịnh Suất im bặt lúc lâu, dù sao gã cũng không còn sống nữa thì chẳng tội tình gì mà làm khó bọn hắn, nếu Trịnh Suất không bị bệnh mà là người khác thì hẳn Trịnh Suất cũng sẽ làm vậy.

“Không được, chết thì hẳn là sẽ phải chết, nhưng sống thì chỉ có một lần, nếu trời cao đã bắt nó kết thúc sớm thì không tội tình gì phải lấy đi cái phước lợi duy nhất của hắn cả. Nấu cơm đi, lấy phần lương thực của ta trừ vào” Bát Chữ lên tiếng át đi mọi lời xì xào.

“Thôi, ta không cần ăn cơm, chỉ cần cho ta vài miếng lương khô. Và ta có một thỉnh cầu, không biết các ngươi có thể đồng ý hay không” Trịnh Suất bỗng nhiên tỉnh táo là thường, dường như vào những giây phút cuối đời là lúc Trịnh Suất sáng suốt nhất.

“Thỉnh cầu của ngươi là gì? Nếu là chăm sóc cho mẹ ngươi thì cứ an tâm mà tin tưởng ở ta” Bát Chữ không chần chừ nói, dù sao thì ngay từ khi đi ra phiêu bạt tới bây giờ thì Bát Chữ cũng không nhớ là mình đã nghe lời trăn trối của bao nhiêu người rồi.

“Mang ta theo được không? Khi nào ta chết rồi hãy bỏ ta lại. Ta không muốn ở lại một mình” Trịnh Suất nói ra yêu cầu của hắn, tức thì đám người Bát Chữ có chút khó xử, sốt rét có thể lây lan, đó chính là điểm đáng sợ của nó, nhất là ở trong chốn rừng thiên nước độc thế này.

“Yêu cầu của hắn, hãy để ta thành toàn” Bạch Kỳ lên tiếng, hắn lấy ra một miếng cau tre đặt xuống đất, rồi đặt Trịnh Suất lên, sau đó dùng dây buộc vào một đầu của mo cau.

“Khi nào chúng ta xuất phát thì ta sẽ mang theo hắn” Bạch Kỳ lấy túi ngủ của mình cho Trịnh Suất chui vào, đồng thời cũng kéo hắn lại gần đống lửa, Bát Chữ cũng không nói gì mà bắt cho hắn một chén cháo.

Bạch Kỳ leo lên cây, ngủ tới sáng.

Sáng sớm, mấy con muỗi đáng ghét cũng không bỏ ý định quấy nhiễu đám nhân sĩ tội nghiệp, đã là ngày thứ tám đám người Bạch Kỳ ở trong rừng, quá nửa đã bỏ mạng, số còn lại thì đang trong tình trạng chả tốt là bao.

Có vài người đã bắt đầu ho, phần vì lạnh phần vì mệt, cơ thể của họ sớm đã cực kỳ mệt mỏi, vừa mở mắt ra lại phải di chuyển cho nên ai cũng trong tình trạng bơ phờ. Đoàn người đi mỗi lúc một sâu vào rừng.

“Nếu ngươi mệt thì có thể đưa cho ta” Bát Chữ nói, bàn tay của Bạch Kỳ vẫn không ngừng lại, Trịnh Suất nằm trên mo cau, từng tia nắng xuyên qua những tầng lá thấp trong rừng chiếu qua khuôn mặt ảm đạm của hắn.

Trịnh Suất thấy mình thật tự do, cơ thể của hắn sớm đã kiệt quệ, cơ thể của Trịnh Suất đã yếu tới mức hắn có thể cảm nhận được cái chết đang ngày một đến gần.

“Phần là vì chúng ta không thể cho hắn ăn một bữa thật no, nếu không thì tối thiếu Trịnh Suất cũng sẽ sống được vài ba ngày nữa, với tình trạng này thì cùng lắm là chiều nay hắn sẽ qua đời” Bạch Kỳ cảm thấy tiếc cho người thanh niên này, vốn gia đình của Trịnh Suất cũng thuộc diện khá giả, ý định của hắn chỉ là đi vòng quanh cho biết đó biết đây, nào đâu có ngờ hắn lại chôn thân trong một chuyến đi như vậy.

“Ta chịu thôi, chúng ta không còn gạo nữa, còn bao nhiêu thì cũng đã nấu cháo cho hắn hết rồi, chỉ còn dư lại thịt khô dai nhách” Bát Chữ cũng tiếc cho người thanh niên trẻ.

Cứ thế Bạch Kỳ kéo Trịnh Suất đi tới chiều, trái với dự đoán của Bạch Kỳ, Trịnh Suất vẫn sống sót qua đầu giờ chiều, dù rằng Trịnh Suất đã yếu lắm rồi, không biết lúc nào có thể chết, da thịt của Trịnh Suất đã tím tái, và mắt thì đục hẳn đi, dù Trịnh Suất cố mở mắt ra nhưng đôi mắt của hắn thì cứ khép lại một cách vô thức.

“Khoan đã, ta ngửi thấy,...mùi hoa phải không?” Bạch Kỳ vốn cũng trong trạng thái chán nản bỗng nhưng bọ một mùi hương ngào ngạt bay vào lỗ mũi đánh thức, thứ hoa này rất quen thuọc, mùi hương của loại hoa trồng rất nhiều ở các vùng đất miền Nam mà Bạch Kỳ từng đi qua.

Hoa hướng dương.

Thưở còn nhỏ, khi Tết đến mẹ của Bạch Kỳ vẫn thường cho hắn dăm ba hạt hướng dương để ăn mỗi khi canh bánh trưng thâu đêm, đó dường như là công dụng duy nhất của hướng dương mà Bạch Kỳ biết được.

Sau này, khi đã ra ngoài lưu lạc hắn mới biết cánh hoa hướng dương còn có khả năng trị sốt rét. Nhiều năm về trước, trong một lần kẹt ở trong rừng với một đoàn thám hiểm, Bạch Kỳ đã tận mắt chứng kiến một người phụ nữ được cứu sống nhờ cánh hoa hướng dương.

Cánh hoa được hong khô, rồi sau đó nấu cùng với lá trà, chỉ cần uống vào thì lập tức cơ thể sẽ ổn định hơn, uống mỗi ngày ba bữa, qua vài ngày thì thân thể tự nhiên sẽ tốt hơn. Người phụ nữ kia cũng từ trong tình trạng giống Trịnh Suất mà từ từ khỏe lại.

Bạch Kỳ chạy thật nhanh về phía trước, trong cái ánh sáng mờ mờ của những tia nắng cuối cùng trong ngày Bạch Kỳ thấy những khóm hoa hướng dương đang đung đưa trong gió cách đó không xa, hoa phát ra một mùi hương nhè nhẹ mà nếu không chú ý thì chẳng thể nào nghe được.

Bạch Kỳ vội vã hái những cành hướng dương trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, có kẻ còn nhếch môi cười khẽ vì nghĩ Bạch Kỳ bị điên, nhưng không, đừng nói là cứu mạng của Trịnh Suất với từng này hướng dương, Bạch Kỳ có thể hong một chút để dành, như thế sẽ không còn phải ngại bệnh sốt rét nữa.

“Nói ta nghe ngươi có muốn sống không?” Bạch Kỳ tiến lại phía Trịnh Suất vốn đang hấp hối, hôi thở của hắn yếu như một chiếc lá tùy lúc có thể bị gió thổi rơi. Nghe câu hỏi của Bạch Kỳ, dường như cơ thể của Trịnh Suất có phản ứng một chút, chỉ thấy hơi thở của hắn có vẻ mạnh hơn.

“Ngươi có muốn nhìn thấy hòn đá trông như một cô gái đang chờ chồng nằm trơ giữa biển, xa xa là dãy núi đẹp như mái tóc của một thiếu nữ tuổi đôi mươi không? Ngươi có muốn đi thuyền trên những dòng sông đậm màu phù sa, mà bên dưới lúc nào cũng có cá bơi, nơi mà chỉ cần đưa tay lên là ngươi có thể hái xuống những quả ngọt không? Hay là nơi đường mòn dẫn sâu vào núi đá, hay là vịnh biển nơi có những hang động kỳ bí và xinh đẹp như tiên động không? Một cô gái Phù Nam với làn da ngăm màu đồng nói yêu ngươi dưới ánh trăng vào lúc sáu giờ chiều, ngươi thích không? Hay là cô sơn nữ luôn bảo ngươi phải tuân theo đạo lý nhưng sẵn sàng làm trái đạo lý vì ngươi?” Trịnh Suất run mạnh, không biết lấy sức từ đâu ra hắn gật đầu thật mạnh, thật nhanh.

“Có một thị trấn nằm trên đèo cao, sương phủ ở đó mỗi khắc giờ, đó là nơi ta đã đi qua. Khu rừng u uất nhưng tràn đầy sản vật và cũng không kém phần nguy hiểm, rồi hai ngọn núi thật cao đâm thẳng tới trời mây, khi ngươi vượt qua được những gian khổ để đến đó ngươi sẽ thấy như mình ở tiên cảnh, đó là nơi ta đã đi qua. Một bãi biển xanh với bãi cát dài đi mãi không thấy điểm kết, cát thì mịn như da và biển thì trong tới mức ngươi có thể thấy những con cá bơi quanh bàn chân mình? Đó là những nơi ta đã tới, nếu ngươi muốn đi tới những noi đó thì phải theo ta, phải sống, nếu sống ta sẽ dắt ngươi đi. Phải sống” Bạch Kỳ nói như là hét, đám người Bát Chữ như thấy được phép lạ, Trịnh Suất như đã sống dậy, không phải cơ thể hắn sống mà là bản tâm của hắn đã sống dậy.

Tâm của một lữ khách.

“Mau đi xin gạo của đám thị vệ nấu cơm đi, nếu được ăn may ra hắn có thể sống được một chút, nhân dịp thời gian đó ta sẽ đi hong khô mấy cánh hoa này”

Bạch Kỳ nói rồi chạy đi, trong tay của hắn chỉ có một ấm nước còn lưng chừng và một gói trà nhỏ rẻ tiền. Bạch Kỳ cẩn thận đun trà bằng mấy cục than hồng hắn bỏ vào trong nồi đất. Bạch Kỳ tìm thấy một con suối nhỏ gần đó.

Bạch Kỳ lấy thứ nước suối trong xanh để đun trà, sau đó cẩn thận lấy từng cánh hoa mà hong cho khô lại, động tác của hắn cẩn thận như một nhà thư pháp đang cho chữ, từng cánh hoa đều được hong khô lại như được phơi dưới ánh mặt trời.

Nước cũng đã sôi lên, Bạch Kỳ tin chắc là cơm ở nhà đã nấu xong, Trịnh Suất ăn vào rồi sẽ thấy rất khỏe, lúc đó Bạch Kỳ chỉ cần đem trà về là có thể dần dà làm dịu bệnh tình của hắn. Bạch Kỳ vừa nghĩ vừa hong từng lá trà, Bạch Kỳ lấy ấm nước sôi ra để nguội rồi ngồi hong từng cánh hoa một, trong tâm Bạch Kỳ thậm chí có chút chờ mong.

Bản thân hắn cũng luôn tìm một lý do để quay lại những nơi từng đi qua, có thể không phải là bây giờ, mà là một lúc nào đó.

Trời cũng đã tối khuya khi Bạch Kỳ hoàn toàn hong xong đống cánh hoa, thật ra Bạch Kỳ đã sớm có thể quay về, nhưng hắn vẫn ở lại hong cho xong hết. Cầm bình trà ấm trong tay Bạch Kỳ vội chạy về.

“Đây rồi, uống cái này vào, mau lên không thì hắn sẽ,...”

Không khí có một chút quái lạ, đám người Bát Chữ không nói chuyện cuòi đùa như thường lệ mà chỉ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của họ không chỉ chứa vẻ mệt mỏi nữa mà là một vẻ thẫn thờ.

Bát Chữ thì đang đứng thẳng, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn vào đám thị vệ hoàng gia vốn cũng chẳng kiêng nể gì, ánh mắt của bọn họ cũng chưa đầy sát niệm.

“Giết chết bọn hắn đi, bọn ích kỷ, nếu không phải vì mạng người thì đừng mong ta cầu xin ngươi” Một gã bạn thân của Bát Chữ chỉ thẳng vào đám thị vệ mà hét, đám thị vệ hoàng gia cũng chỉ giơ cao giáo mác mà nghênh chiến.

Bạch Kỳ đưa mắt nhìn qua chỗ của Trịnh Suất. Lúc này cái mùi tử thi quen thuộc đó lại chui vào trong mũi Bạch Kỳ, lấn át cả mùi trà thơm. Trịnh Suất nằm đó, lặng im như đang ngủ, nhưng Bạch Kỳ có thể thấy hắn không còn thở.

Nói đúng hơn, hắn chết rồi.