Bạch Ảnh

Chương 10: Thảm sát




Bạch Kỳ vốn đang say giấc nồng thì bị tiếng cú kêu đánh thức, mắt của Bạch Kỳ còn đang mờ một màn sương, vốn hắn còn đang có chút bực bội vì phải để cái bụng rỗng đi ngủ, nhưng có cho tiền thì Bạch Kỳ cũng chả dám ăn cơm, kể cả nó không bất thường đi nữa Bạch Kỳ cũng không dám ăn.

Bạch Kỳ vốn còn chưa biết chuyện gì thì đã thấy cổ họng mình có chút lạnh, theo bản năng Bạch Kỳ ôm đầu lăn một vòng, tức thì khi hắn vừa lăn đi chỉ thấy ngay mặt đất nơi hắn vừa nằm đã cắm xuống một thanh đao lớn.

Một gã nhân sĩ giang hồ bị chém trọng thương vung tay ra rơi ngay cạnh Bạch Kỳ. Lúc này Bạch Kỳ mới dần lấy lại tỉnh táo mà nhận ra mình đang ở trong tình cảnh như thế nào.

“Bảo vệ tài chủ, còn lại không quan tâm” Gã dẫn đường ngồi trên xe ngựa lúc này đang có vẻ mặt hết sức căng thẳng, tuy nhiên với kinh nghiệm của mình thì hắn cũng đủ bình tĩnh để chỉ huy thế cục.

Những bóng đen, cứ thế thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian. Vì mảnh đất mà đoàn người Bạch Kỳ chọn nghỉ chân lại là mảnh đất phẳng giữa rừng, thế nên xung quanh chi chít là cây và cỏ che khuất hết tầm nhìn.

Đám người Bạch Kỳ bị dồn lại một góc, phía bên ngoài những bóng đen cứ chạy quanh, thi thoảng lại xuất hiện đả thương và giết bất kỳ ai có dấu hiệu hớ hênh. Âm thanh vo vo từ mấy người này tạo ra như tiếng ruồi bay trong không khí làm cho người ta khó chịu vô cùng.

“Các huynh đệ mau lấy vũ khí đối chiến, bằng không tất cả chúng ta sẽ vùi thân nơi này” Một gã nhân sĩ giang hồ lấy lại bình tĩnh sau khi dùng trường thương đỡ được đao của một bóng đen liền lên tiếng động viên tinh thần sĩ binh.

“Cầm vũ khí lên đi, Vũ Đại Ca nói đúng đó, phải chống trả tới cùng” Vũ Đại Ca là một gã giang hồ khá có tiếng tăm với thương pháp tuyệt diệu của mình, thấy bản thân mình có tiếng nói Vũ Đại Ca cười dài một tiếng sảng khoái, tuy nhiên đó lại là sai lầm chí mạng của hắn.

“Cố,...” Vũ Đại Ca còn chưa nói dứt thì đầu lâu của hắn đã nằm lăn lóc qua một bên, một bóng đen đậu lại trên hai vai của Vũ Đại Ca giương ánh mắt khiêu khích đám nhân sĩ, có kẻ không tin việc vừa xảy ra, âm thầm nuốt nước bọt sợ hãi.

“Vũ Đại Ca” Một gã có vẻ như quen biết thân thiết với Vũ Đại Ca, hắn buông vũ khí chạy lại ôm xác của Vũ Đại Ca, nhưng chưa chạy được vài bước thì hai chân của hắn không biết từ lúc nào đã bị chặt đứt, rồi thân thể của hắn cũng bị hơn chục lưỡi giáo đâm qua.

“Bọn chúng cứ như ma quỷ vậy, làm sao mà có thể nhanh tới thế” Cái bóng đen đậu trên vai Vũ Đại Ca ban nãy, lườm những gã nhân sĩ đang bao vậy mình bên cạnh, hắn nhảy lên, đạp vào vai của một người trong số đó rồi phóng đi mất biệt, khi đám nhân sĩ có ý định đuổi theo thì phát hiện ra không biết từ lúc nào dưới đất đã đầy mảnh gốm, mảnh gốm đâm vào chân họ làm cho họ chỉ biết gục xuống mà nhìn bóng đen tẩu thoát.

“Đỡ chiêu” Một gã trung niên với thân hình to cao đang nhanh tay huy động cặp chùy gai trong tay mình, tiếng chùy bay trong gió phát ra âm thanh đáng sợ, những lưỡi kiếm nhắm vào hắn đều bị đánh văng ra ngoài.

Chỉ có duy nhất một mũi kiếm và xuyên qua da thịt hắn, tuy đâm không sâu nhưng cũng đủ làm máu chảy ra. Bóng đen trước mặt hắn sau khi đâm được mũi kiếm thì chỉ cười hắt ra thành tiếng rồi phi thân bỏ chạy. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, gã trung niên vốn muốn đuổi theo tới cùng thì hắn thấy lồng ngực mình đau đớn tới cực hạn.

Gã đưa mắt nhìn xuống thì thấy da thịt ngay chỗ vừa bị kiếm đâm vào đang bóc khói xèo xèo, vết thương hoại tử với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, gã trung niên vừa hét vừa đưa tay cầm máu nhưng vết thương ngày càng to ra, cho tới lúc nó lún sâu vào trong, gã trung niên lăn ra đất hét lên quằn quại.

Máu từ trong vết thương cứ thế trào ra, vết thương ban đầu vốn không sâu tí nào, bây giờ lại càng sâu thêm, máu càng ứa ra và khói vẫn bốc lên xèo xèo. Sau cùng máu chảy hết sạch, gã trung niên to cao chỉ còn lại một cái xác khô nằm co quắp.

“Thứ độc dược này, ngoại trừ Bách Độc Tâm Phái ra thì còn có thể là ai? Nhưng sao họ lại ở đây? Ai là người bị nhắm vào” Nhìn thấy sự khủng khiếp của thứ độc này không phải lần đầu, nhưng lần đầu là ở mấy con cá nhỏ, bây giờ thấy độc tính tác dụng ở người làm cho Bạch Kỳ thất kinh.

Dù Bạch Kỳ không phải là biết tất cả, nhưng trong thiên hạ hễ là lãng khách thì phải biết Bách Độc Tâm Phái, một môn phái nhỏ ở miền Bắc nhưng tiếng tăm sớm đã lưu truyền khắp thiên hạ. Đâu có ai muốn mình chết mà không rõ tại sao mình chết, đâu có ai muốn mình chết một cái chết đau đớn như bị hạ độc.

Cho nên cứ là lãng khách thì phải tường tận chút ít độc dược, nhất là độc của mấy môn phái nổi danh như Bách Độc Tâm Phái. Dù không biết chuyên sâu nhưng ít ra cũng phải hiểu biết cơ bản, cốt là để tự cứu bản thân mình.

Bạch Kỳ nằm gục giữa mấy cái xác, hắn cẩn thận điều chỉnh hơi thở của mình cho thật yếu. Dù hắn biết mình sẽ chẳng thể nào thoát khỏi sự truy lùng của những gã sát thủ chuyên nghiệp thế này, tuy nhiên Bạch Kỳ cũng chả muốn chết, cẩn thận luồn ở giữa những cái xác thật cẩn thận, Bạch Kỳ cần tìm cung tên, bằng không thì cơ hội sống của hắn chả tới năm phần.

“Ta sao thế này, có độc. Tất cả chúng ta đều bị hạ độc” Một nhân sĩ đang ôm cái thân thể máu me của mình mà gục xuống đất, lúc này hễ ai bị chảy máu dù là ít hay nhiều thì đều gặp tình trạng như gã trung niên kia.

Trên mặt đất đã không ít xác người co rút lại, những cái xác khô nhìn chẳng khác gì da bọc xương. Miệng của những cái xác mở ra, thi thoảng còn bốc lên khói xanh, cứ như là hồn phách của họ đang rời khỏi cơ thể.

“Thứ độc dược gì mà kinh khủng thế này?” Gã dẫn đường lắc đầu không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt, đây hoàn toàn là trận chiến một chiều, nói đúng hơn đây là một cuộc thảm sát.

Bọn thị vệ hoàng gia vốn trải qua nhiều hung hiểm lúc này cũng nhăn mặt, bọn hắn vốn đã nghe theo sự chỉ đạo của người dẫn đường mà trải đều ra, giơ cao khiên và kiếm bảo vệ chiếc xe ngựa, bên trong xe ngựa vẫn vang lên tiếng ho đều đặn, ngoài tiếng ho ra thì chẳng có gì cả.

“Tới rồi kìa” Nãy giờ chưa có cái bóng đen nào nhắm vào bọn hắn mà tấn công, nhưng lần này mấy bóng đen đã xuất hiện thành một đám tụ lại, hơn chục bóng đen cầm gươm đang đưa ánh mắt nhìn về đám thị vệ.

Không cần đoán cũng biết mục đích của bọn hắn ban đầu chính là xe ngựa kia, và nếu bọn chúng đã đầu độc sẵn hết mọi người thì hẳn là đã có chuẩn bị từ trước, bọn thị vệ âm thầm sợ hãi.

Bọn hắn không biết là mình có bị đầu độc hay chưa, cũng chả rõ thực lực của những bóng đen vừa phục kích, chẳng có ai chống lại được quá mười chiêu với những bóng đen kia, ngay khi vừa làm cho họ chảy máu bọn chúng lập tức bỏ đi.

“Giết” Một giọng nói âm trầm vang lên, chỉ nghe tiếng gió xé trong không khí, bọn thị vệ chỉ thấy có gì đó sáng lên, theo bản năng họ đưa tay lên đỡ và phát hiện những thứ đang bay tới là mấy lưỡi dao nhỏ sắc bén.

Dùng khiên che kín cả thân mình cho không một lưỡi dao nào chạm vào cơ thể, bọn thị vệ vốn đã được huấn luyện kỹ càng ghép những tấm khiên hình vuông của mình lại thành một tấm khiên lớn che cho chiếc xe ngựa đằng sau.

“Mau bao quanh Tài Chủ lại, không được để lộ ra góc chết” Người chỉ huy vội vàng ra lệnh, ngay lập tức thị vệ vừa giơ khiên vừa di chuyển, đưa chiếc xe ngựa vào chính giữa rồi âm thầm thủ hộ.

Những lưỡi dao bị ném bay đi, chưa kịp mừng rỡ thì mấy cái bóng đen đã tiếp cận, bọn chúng đưa kiếm vào lại tập trung vào một mũi nhọn sau đó đâm mạnh vào một góc hở ra của tấm khiên lớn.

Bọn thị vệ như bị một cây búa tạ đập vào lui lại mấy bước, tuy nhiên bọn hắn không phải là đám giang hồ không được huấn luyện, chủ động lùi lại một bước, sau đó đạp chân trụ ra phía sau mà đẩy tới.

Không biết từ lúc nào những cái bóng đen đã rời đi làm cho đám thị vệ bước hụt tới một bước. Một bóng đen đạp lên tấm khiên phóng tới chỗ gã hướng dẫn hai thanh phi đao.

“Viên quản gia, cẩn thận” Gã chỉ huy biết mình vừa làm sai nên vô cùng hối hận, chỉ thấy hắn bỏ khiên dùng khinh công nhảy lên chỗ xe ngựa, một cước đá văng thanh phi đao, tuy nhiên cánh tay của hắn lại bị thanh đao còn lại ghim vào.

“Đội trưởng” Đám thị vệ không dám rời bỏ vị trí, gã chỉ huy thấy vết thương trên tay bốc khói, ngay lập tức không do dự hắn dùng đao cắt phăng cánh tay bị thương, hắn nhăn mặt một cái rồi ngồi bệt xuống, cả khuôn mặt tím tái.

Mấy cái bóng đen thấy mục tiêu đã mất khả năng chiến đấu thì không vội tiến lên, bọn hắn tỏa ra giết những nhân sĩ còn đang chiến đấu, gã chỉ huy thở phào nhẹ nhõm, hắn xé áo băng vết thương lại để hạn chế chảy máu, sau đó mới dựa vào thành xe mà quan sát tình hình.

Bát Chữ thở hồng hộc, hắn không phải gã gà mờ, thậm chí nói võ công của hắn có thể xếp hàng đầu trong những người đi chuyến này. Nhưng hiện tại Bát Chữ cũng cực kỳ chật vật, thậm chí hắn còn không có thời gian để tâm tới mấy huynh đệ bây giờ đang ra sao.

Bóng đen trước mắt cứ như là không biết mệt, cứ thế công mãnh liệt mà tiến tới, Bát Chữ ban đầu còn có ý định tấn công nhưng bây giờ thì không được nữa rồi, hắn càng ngày càng mệt mà gã kia mỗi lúc một nhanh hơn.

Bát Chữ đưa đao đỡ đường kiếm tới, theo lẽ thường loại vũ khí như kiếm khi đối đầu trực tiếp thì không tài nào đấu lại đao, nhưng lần này thì khác. Bát Chữ bị đánh văng đao ra ngoài, sau đó lồng ngực của hắn bị đạp một cú thật mạnh.

Bát Chữ văng vào gốc cây, nhất thời không cử động được. Một lưỡi đao từ bóng đen kia phóng ra thẳng vào chính giữa ngực Bát Chữ, chỉ cần dính thì dù là một vết trầy thì Bát Chữ cũng khó sống, nói đúng hơn là nắm chắc phần chết.

Bóng đen cũng không thèm đứng lại mà chạy đi. Bát Chữ chỉ biết mở to mắt ra đối diện với cái chết, nhìn thanh phi đao mỗi lúc một gần ngực mình hơn mà tuyệt vọng. Trong giây lát, một đạo ánh sáng không biết từ đâu bay tới đánh văng thanh phi đao qua một bên.

Thanh phi đao bay lệch hướng ra ngoài. Còn đạo ánh sáng kia cắm thật sâu vào gốc cây, lúc này Bát Chữ mới nhận ra đó là một mũi tên.

“Xuất tiễn không tệ chứ hả?”

Bát Chữ thở hồng hộc vì sợ, trong phút chốc hắn đã có thể chết nhưng mũi tên kia đã cứu mạng hắn. Chợt Bát Chữ nhớ tới trong giang hồ có đồn đại về một tiễn thủ.

Một mũi tên bắn xuyên qua cả cái đầu lâu đang treo cách đó ba dặm.

Bạch Kỳ vuốt vuốt cây cung, dây cung còn đang run lên từng nhịp.