Trong cao ốc ánh sáng rất tối, chỉ có phần lối vào là sáng sủa.
Từ vị trí xe bọn họ tông vào tòa nhà nhìn lại, miễn cưỡng có thể thấy được trên vách tường hành lang viết bốn chữ lớn: Nhuận Kim Building, phía trên trái là bản đồ phân bố các tầng bằng kim loại, có thể nhìn ra được đây là một tòa thương mại hai công dụng.
Trên mặt sàn cẩm thạch bóng bóng ở đại sản nhuộm đầy vết máu, trên tường cũng có vết bàn tay máu, mảnh kính vỡ vì bị xe tông trúng cùng rác rưởi, còn lại chẳng có gì nữa.
"Mọi người thế nào?" Tống Tình Lam ở trong xe hỏi: "Có ai bị thương không?"
Đầu xe biến dạng nghiêm trọng làm phần chỗ ngồi vốn chật chội phía sau lại càng không thể nhúc nhích.
Âm thanh của Tống Tình Lam vang lên ở khoảng cách rất gần, nặng nề truyền vào tai Quý Vũ Thời, giống như lần đầu tiên nghe thấy trên băng tầng công cộng vậy.
"Tôi không sao." Quý Vũ Thời trả lời.
Trong chiếc xe này ngoại trừ Quý Vũ Thời, không ai biết trước kia từng phát sinh chuyện gì, càng không có người nào bảo lưu ký ức tử vong lần trước.
Vừa nãy khi xe không gian vọt tới cũng kéo theo ký ức tử vong, adrenalin cấp tốc tăng vọt, tim Quý Vũ Thời đập rất nhanh, ngay cả đau đớn khi đầu va chạm vào ghế khi xe thắng gấp cũng không cảm giác được.
"Tôi cũng không sao."
"Không có việc gì."
...
Âm thanh của Đoạn Văn ngồi trên ghế phó lái có chút thống khổ: "Tôi, hình như bị kẹt chân rồi."
Lý Thuần đệt một tiếng: "Mau tới giúp! Anh Văn bị kẹt rồi!"
"Ô ô...."
Âm thanh mơ hồ truyền tới.
Trong cao ốc vắng vẻ, hành lang tối đen sâu thăm thẳm, làm người ta thực khó phán đoán chuẩn xác âm thanh truyền tới từ hướng nào, thế nhưng có thể khẳng định là cách bọn họ không xa.
Động tĩnh tông vào tòa cao ốc quá lớn, khẳng định đã quấy rầy đám tang thi phụ cận, tòa nhà này thoạt nhìn rất an tĩnh nhưng không thể xác định nó có ẩn giấu rất nhiều tang thi hay không.
Chân trái Đoạn Văn bị kẹt chặt ở dưới gầm phó lái, nhóm đồng đội cố gắng giúp đỡ dịch chuyển làm Đoạn Văn đau đớn khó nhịn.
"Mọi người đi trước đi, không cần để ý tới tôi!"
Âm thanh của đám tang thi ngày càng gần, Đoạn Văn thở hổn hển, đầu mướt mồ hôi lạnh: "Đi mau!"
"Sao bọn tôi có thể bỏ anh lại chứ?"
"Anh văn, cố chịu đựng!"
Tống Tình Lam dùng thần miên chống vào khe hở, tỏ ý bảo Lý Thuần bảo vệ đầu đối Đoạn Văn.
Trong tình huống này vẫn duy trì được lãnh tĩnh quyết đoán, Tống Tình Lam nhanh chóng nói: "Bớt nói nhảm, cố nhịn, chân có gãy cũng phải cùng đi!"
Trải qua nhiều lần cùng làm nhiệm vụ đã hình thành tín nhiệm tuyệt đối, Đoạn Văn căn bản không thể chống cự mệnh lệnh của đội trưởng, vì thế chỉ có thể cắn răng gật đầu: "...rõ."
"Nhanh!" Chu Minh Hiên thúc giục, đồng thời cũng giơ súng cảnh giác xung quanh.
Tiếng vọng của bước chân ở trong hành lang càng lúc càng lớn, ngày càng tới gần hơn, tiếng gầm gừ ô ô cũng đã gần trong gang tấc.
"Đùng đùng đùng!"
Không biết là ai nổ súng, vài con tang thi văng óc át máu me tung tóe, sợ hãi ngã xuống đất.
Chính là đoạn hành lang hệt như thông tới địa ngục kia bắt đầu vang lên càng nhiều tiếng ô ô cùng tiếng bước chân, một đám tang thi còn điên cuồng hơn gấp mấy lần đám tang thi bị bắn chết trước đó nhanh chóng xuất hiện!
"Nhanh lên một chút!!" Lý Thuần gấp tới độ đỏ mắt hô to: "Tống đội!"
Thần miên toàn thân đen nhánh bị Tống Tình Lam dùng làm đòn bẩy.
Bởi vì dùng sức vì trán Tống Tình Lam nổi gân xanh, bắp thịt trên tay nổi lên cuồn cuộn, sức bậc làm đài điều khiền của xe bị nạy bật lên, phát ra âm thanh rợn người.
"A-----"
Theo một tiếng kêu thảm thiết khó có thể ức chế, chân Đoạn Văn rốt cuộc cũng được giải cứu, máu tươi chảy đầm đìa, vết thương sâu thấy tận xương!
Tay Lý Thuần run lẩy bẩy: "Anh Văn!"
Sắc mặt Đoạn Văn trắng bệch giống như muốn ngất xỉu, Lý Thuần cõng Đoạn Văn, Tống Tình Lam quát lớn: "Đi!"
Năm người cùng một người bị thương vừa đánh vừa lui ở khu vực cửa ra vào của tòa cao ốc, lối vào khi nãy phủ đầy miểng kính vỡ, bên trái có cửa rời khỏi hành lang cũng bị lấp kín. Tang thi liên tục không ngừng tràn vào, tiểu đội giống như con mồi không đầu xoay loạn xạ, cuối cùng bị dồn vào bẫy rập, có thể nói là vừa rời khỏi hang hổ lại rơi vào ổ sói!
Trong tiếng súng, từng con từng con tang thi bị đánh gục, cao ốc hệt như mê cung không có chỗ để trốn.
"Loảng xoảng" một tiếng, có người phá vỡ cửa phòng cháy.
Thang Nhạc vẫn luôn trầm mặc hô to: "Bên này!"
Mọi người lùi vào hành lang, ánh đèn trong hành lang khẩn cấp sáng lên, bên trong không một bóng người.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, phía cuối hành lang truyền tới tiếng hỗn loạn, sắc mặt mọi người biến đổi, có một đám tang thi từ dưới lầu xông tới!
"Ô...."
"Ô...."
Lúc này đám tang thi cũng bám sát theo bọn họ tràn vào cửa phòng cháy, dưới ánh đèn màu da cam, những gương mặt nhân loại trắng bệt kia giống như được ngâm qua huyết thủy, tà ác cùng cực, dưới lầu cũng tụ lại một đống, lít nhít chen chúc chật như nêm cối ở trong hành lang!
Tiếng súng liên tiếp, máu thịt, óc át, tay chân bị cụt nhiễm đỏ bức tường trắng tinh.
Đoàn người lui tới lầu hai, Chu Minh Hiên chỉ hé cửa nhìn một cái liền mắng to: "Đệt mợ nó! Là phòng giao dịch! Thời đại gì rồi mà con mẹ nó vẫn còn cần tự mình tới giao dịch chứ?"
Lầu hai là một mảnh đầu người đen kịt, tất cả đều là tang thi không tìm được cửa ra, số lượng không có cách nào ước đoán!
Thang Nhạc cùng Chu Minh Hiên đóng kín cửa lại, thấy cửa bị húc tới sắp mở bung ra, Thang Nhạc nhanh chóng khóa cửa lại: "Tiếp tục đi lên nữa!!"
"Không thể lên nữa!" Chu Minh Hiên vừa nả đạn càn quét đám tang thi dưới lầu vừa hô to: "Nói không chừng chính là tử lộ!"
"Đi xuống cũng chết!" Thang Nhạc quát: "Vậy ông nói coi làm sao bây giờ??"
Mọi người không thể không tiếp tục leo lên trên, đảo mắt đã tới lầu bốn, Quý Vũ Thời đột nhiên lên tiếng: "Lên lầu sáu!"
Lý Thuần cõng Đoạn Văn cũng sắp khóc tới nơi, không thể tin nổi nói: "Còn lên?!"
Tống Tình Lam cắn răng bắn phá, hành lang trước mặt chất đống thi thể tang thi, cuồn cuộn không dứt, anh hô to: "Đi lên!"
"Loảng xoảng!!"
Cửa phòng cháy ở lầu sáu bị phá vỡ, một mảnh an tĩnh.
Nương theo ánh sáng từ hành lang khẩn cấp rọi vào, chỉ thấy một con tang thi từ trong bóng tối cấp tốc vọt tới, sau đó bị Chu Minh Hiên đi trước mở đường một phát bắn bể đầu.
"Đóng cửa lại!"
"Tìm xem có thứ gì không!"
Trong bóng tối có ánh đèn pin sáng lên, có tiếng vang gì đó truyền tới.
Thính giác của Tống Tình Lam rất nhạy cảm, nhỏ giọng cản lại: "An tĩnh!"
Trong chùm sáng đèn pin hỗn loạn, một tang thi nữ tính từ khúc quanh lao như điên tới.
"Phốc...." một tiếng, trán tang thi phụt máu, con ngươi trắng đục trợn tròn, ngã ngào xuống đất.
Con ngươi đen láy của Quý Vũ Thời lóe lên một điểm sáng, đoản thạch điểu toàn thân trắng như tuyết nắm trong tay, không biết từ khi nào đã được trang bị ống hãm thanh.
Cánh cửa phòng cháy phía sau lưng tiểu đội truyền tới tiếng va chạm xen lẫn tiếng gào thét đặc trưng của tang thi.
Phương thức giải quyết lặng yên không một tiếng động để tang thi không phát hiện, âm thanh bên ngoài chỉ dừng lại một khoảng ngắn ngủi, tiếng bước chân hỗn loạn nặng nề nhanh chóng lướt qua, một đường đi lên trên.
Bọn họ tạm thời an toàn.
Ngọn đèn sáng choang có chút chói mắt, là Thang Nhạc tìm thấy công tắc ở trên tường.
Nơi này trang trí khá xa hoa, đèn chùm thủy tinh, sô pha màu hồng kẹo ngọt, mặt tường đá cẩm thạch cùng kính thủy tinh, đám nam nhân bọn họ thực sự không hiểu đây là nơi nào.
"Thẩm mỹ viện cao cấp." Quý Vũ Thời cất súng nói: "Bình thường sẽ không có người."
Chu Minh Hiên đột nhiên giơ súng hướng về phía Quý Vũ Thời, điểm nhắm màu đỏ làm Quý Vũ Thời hơi nheo mắt lại, giây tiếp theo, "phốc" một tiếng, phía sau lưng cậu không xa có một gã tang thi ngã xuống.
Quý Vũ Thời quay đầu nhìn lại, bình tĩnh nói: "Cám ơn."
Chu Minh Hiên đáp một tiếng.
Đầu bên kia Tống Tình Lam cùng Lý Thuần đặt Đoạn Văn lên ghế sô pha của viện thẩm mỹ, máu tươi rất nhanh đã thấm ướt sô pha. Đoạn Văn mất máu quá nhiều, chân bị gãy theo một góc độ mất tự nhiên, người đã hoàn toàn hôn mê.
Lý Thuần phụ trách hậu cần, việc xử lý vết thương đơn giản cũng do cậu phụ trách, nhìn thấy tình cảnh này, vành mắt không khỏi nóng lên.
Tống Tình Lam trấn định hơn Lý Thuần, anh nói với mọi người: "Trước tiên cầm máu đã, tìm khăn sạch tới đây! Xem thử xem có hộp cấp cứu không!"
Mọi người: "Rõ!"
Trong lúc bận rộn tìm kiếm, Chu Minh Hiên hỏi: "Quý cố vấn, sao cậu biết tầng này là thẩm mỹ viện."
Quý Vũ Thời: "Dưới tầng trệt có bản đồ phân bố."
Giống như không có thói quen nghĩ xem người khác có hiểu lời mình nói hay không, Quý Vũ Thời bổ sung thêm một câu: "Ở bên cạnh bảng hiệu tòa nhà."
Chu Minh Hiên cũng nghĩ tới, bên cạnh mấy chữ Nhuận Kim Building thật to kia quả thật có bản đồ phân bố, thế nhưng người bình thường trong tình huống đó chỉ đảo mắt một cái là hay rồi, làm sao có thể nhớ rõ nội dung phân bố mỗi tầng chứ.
Suốt đoạn đường tới đây, Chu Minh Hiên có chút đổi mới về Quý Vũ Thời, lúc này nghe cậu nói vậy, nếu không phải vì tâm tình lúc này quá nặng nề, Chu Minh Hiên quả thực muốn thật lòng khích lệ hai câu.
Bọn họ nhanh chóng tìm được hộp cứu thương, Lý Thuần cũng tìm được nước khử trùng trong tủ để khăn mặt.
Trong tình huống ngay cả kim khâu cũng không có, Lý Thuần không thể nào khâu vết thương lại, chỉ có thể tạm thời dùng băng vải kết hợp với khăn mặt băng chân trái Đoạn Văn lại.
Khó khăn xử lý để chân Đoạn Văn miễn cường ngừng chảy máu, tay Tống Tình Lam đã dính đầy máu, trán cũng túa mồ hôi hột. Anh nhìn một vòng, ánh mắt rơi xuống người Thang Nhạc.
Thang Nhạc đang ngồi trong góc phòng, hai mắt vô thần không nói lời nào, tựa hồ vừa nãy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà cậu ta sống lại mà thôi.
Tống Tình Lam nghiêm nghị nhìn Thang Nhạc vài giây, tựa hồ có chuyện muốn nói, thế nhưng cuối cùng chỉ quay đầu lại hỏi: "Quý cố vấn đâu?"
Chu Minh Hiên khẽ run chỉ về phía phòng vệ sinh: "Qua bên kia rồi."
*
Sáng sớm 7 giờ 40 phút.
Toilet của viện thẩm mỹ cao cấp này mở rộng sáng sủa, bốn bồn rửa mặt kiểu dáng công chúa vây thành vòng tròn, sàn trải thảm, còn có ngọn nến xông hương, vừa mới tiến vào còn có thể ngửi thấy hương thơm.
Thế nhưng lúc này mùi thơm lại xen lẫn mùi máu tanh nhàn nhạt, trên thảm cũng có một chiếc khăn tay dính đầy máu bị vo thành cục.
Tiếng nước ào ào truyền tới.
Tống Tình Lam vòng qua đài rửa mặt nửa vòng, ở vị trí sát bên trong phát hiện Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời đang rửa mặt, hoặc có lẽ còn dứt khoát tẩy tóc một phen.
Huyết dịch sền sệt hòa lẫn với nước biến thành màu hồng nhạt ở trong bồn rửa tráng men, sợi tóc lẫn lông mi đều tích bọt nước, làn da ướt đẫm so với bình thường còn trắng hơn, cái bánh bao xanh xanh nhô ra trên trán đặc biệt bắt mắt--- bị đụng lúc ở trên xe.
Trong gương, Quý Vũ Thời cũng nhìn thấy Tống Tình Lam: "Tống đội."
Trải qua một trận ác chiến, mọi người cơ hồ đều lăn lộn trong bầy tang thi. Khác với nhóm thủ hộ giả đã quen lăn lộn ác chiến, Quý Vũ Thời rất thích sạch sẽ, điểm này mọi người có thể dễ dàng nhìn ra được.
Kỳ quái chính là cho dù biết Quý Vũ Thời không phải cái gì cũng không biết, lại càng không phải bình hoa tới ké nhiệm vụ cấp A, thế nhưng tướng mạo kia vẫn làm người ta cảm thấy cậu thật yếu đuối.
Tống Tình Lam hướng về phía gương chỉ chỉ trán mình, không quá để ý hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Quý Vũ Thời đáp: "Không sao, Đoạn Văn thế nào?"
Tống Tình Lam: "Chân trái gãy xương, tổn thương động mạch, có lẽ sẽ bị phế."
Động tác của Quý Vũ Thời ngừng lại.
Tống Tình Lam nói tiếp: "Khiêng, không quản thế nào cũng phải khiêng về, dù sao vẫn tốt hơn là không nhìn thấy người."
Tình huống phát sinh suốt đoạn đường này đều diễn ra quá nhanh.
Bọn họ trở tay không kịp, vẫn luôn bị tình thế ép chặt, đầu tiên là Thang Kỳ, tiếp đó là Đoạn Văn, lại tới cục diện bây giờ.
Nhưng nếu như...
Đại khái đã nghĩ tới một phương hướng, hai người cùng trầm mặc, không thể nào nói ra chuyện vẫn chưa thể xác định ra khỏi miệng.
Tống Tình Lam tới tìm người cũng không phải vì tán gẫu, anh nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: "Quý cố vấn, làm sao cậu biết phía sau kho hàng là hẻm sau?"
Quý Vũ Thời buông khăn mặt xuống: "Vậy Tống đội làm sao biệt nơi đó có tường giả?"
"Khoảnh khắc người nữ kia đột biến trước mắt, tôi đột nhiên liền nghĩ tới."
"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
Xét tình huống trước mắt thì người có thể nhớ được những chuyện đã phát sinh lần trước chỉ có hai người bọn họ.
Tống Tình Lam khoanh tay, trên người có chút tà khí, không quá lưu tâm nói: "Nếu không phải tôi điên rồi thì tôi nhớ mọi người đã trốn được lên xe."
Quý Vũ Thời gật đầu: "Đúng vậy, thế nhưng vận may không tốt lắm, vừa trốn lên xe chạy ra ngoài không bao xa đã bị chiếc xe không gian gặp khi nãy đụng chết."
Xem ra lần tử vong trước đối với bọn họ đều không phải hồi ức tốt đẹp.
Thì ra yểm trợ hi sinh gì đó cũng không hiệu quả lớn, Tống Tình Lam nhỏ giọng mắng "đệt" một tiếng: "Xem ra chúng ta không điên."
Tống Tình Lam mở vòi nước rửa đi máu bẩn trên tay.
Hai bàn tay khớp xương rõ ràng, máu đã dính vào trong móng tay, cũng không biết là của Đoạn Văn hay của ai.
Trước khi đi ra Tống Tình Lam dừng bước lại. Anh xoay người, con ngươi đen thâm thúy đen lay láy, tựa hồ muốn nhìn thấu nội tâm Quý Vũ Thời.
"Đúng rồi Quý cố vấn, cậu còn nhớ rõ hình thức nhiệm vụ không?"
"Nhớ, là Ouroboris."
Quý Vũ Thời đột nhiên hiểu ra gì đó, trong truyền thuyết phương tây, Ouroboros tượng trưng cho tuần hoàn.
Cùng tình huống của bọn họ bây giờ rất tương tự!
Tống Tình Lam đột nhiên nhắc tới đề tài này, thấy phản ứng của Quý Vũ Thời thì nhẹ nhàng nhắc nhở: "Chuyện này vẫn chưa có manh mối, không ai biết được suy đoán của chúng ta có đúng hay không, lỡ như sai thì không thể nào cứu vãn, tôi hi vọng có thể tạm thời bảo mật."
Trên đồng phục tác chiến của Tống Tình Lam tràn đầy vết máu đỏ sậm, giống như chán ghét phản ứng chậm chạp của Quý Vũ Thời, anh nói: "Làm gì đó, nhanh chóng tới phòng khách tập hợp, thảo luận xem bước tiếp theo nên làm thế nào."
Hai phút sau, Quý Vũ Thời trở về đại sảnh, thuận tiệm ném một thứ cho Tống Tình Lam.
Là sát khí nổi danh khi nãy bị dùng làm đòn bẩy, bây giờ lại bị mang đi làm chốt giữ cửa---- thần miên.
Về phần cửa phòng cháy thì đã được Quý Vũ Thời chèn chiếc rìu chữa cháy vừa tìm thấy chèn thế vào.
Trước mặt tất cả mọi người, Quý Vũ Thời không hề có tự giác của cấp dưới, giọng nói cực kỳ nghiêm nghị: "Vũ khí nên có ở lúc cấn dùng, tốt nhất không nên rời khỏi người."
Mọi người: "..."
Mới vừa nãy còn nhờ người ta vặn nắp chai nước giúp, bây giờ lại dám chỉ chỉ trỏ trỏ, lá gan của Quý cố vấn quả thực là lúc càng lớn.
Lời này lọt vào tai Tống Tình Lam có chút quen thuộc, tựa hồ mình đã nói ở chỗ quản lý công viên lần trước.
Cái vị Quý Vũ Thời này quả thực là có chút thù dai.
[end 9]