[1456.6.17 03:30:21]
Trên đài truyền tống đột nhiên xuất hiện ba khoang thuyền con nhộng trắng tinh.
Cửa khoang mở ra, ba bóng người mặc đồng phục tác chiến màu đen từ trong khoang thuyền bước ra, trên ngực là ký hiệu số 7.
Trung tâm chỉ huy số ba đang an tĩnh bận rộn, đột nhiên có người hét lên một tiếng, còn có tiếng ly thủy tinh vỡ nát.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đang bận rộn làm việc ngày đêm reo mừng chen chúc chạy tới.
"Là đội bảy!"
"Đội bảy đã về rồi!!!"
"A a a a!!! Đội bảy đã về rồi!!"
"Sao chỉ có ba người?"
"Mau thông báo cho tổng chỉ huy với Uông cục!!"
Hai phút sau, trong bầu không khí ầm ĩ, lại có ba khoang thuyền con nhộng lặng lẽ xuất hiện trên đài truyền tống.
Trong khoang thuyền, bảng điện tử trong suốt sáng lên.
Trong không gian đầy ánh sáng nhức mắt này, Tống Tình Lam nhìn thấy cánh tay máy đưa dịch dinh dưỡng tới, anh nhận lấy uống vài ngụm, còn chưa áp chế được cảm giác buồn nôn vì di chứng chuyển tiếp thì đã thấy bảng điện tử thay đổi thông tin.
[Hoan nghênh, Tống Tình Lam, hoan nghênh đã trở lại Thiên Khung.]
[Chúc mừng, ngài đã hoàn thành 13 nhiệm vụ cấp A, 21 nhiệm vụ cấp B, 2 nhiệm vụ cấp siêu S, 1 nhiệm vụ cấp S, bình xét cấp bậc hiện tại: ***.]
Bình xét cấp bậc hiện lên mã loạn, hệ thống tựa hồ không thể nào kết toán được số lượng nhiệm vụ phức tạp như vậy, rất nhanh đã sửa thành tin tức mới: [Bình xét cấp bậc hiện tại: lưu lại.]
Nhìn những con số kia, Tống Tình Lam điều chỉnh cánh tay máy thu hồi dịch dinh dưỡng, sau đó nhấn nút mở khóa an toàn, mở cửa khoang thuyền con nhộng.
"Tống đội!"
"Tống đội!!"
Đồng đội cùng nhóm nhân viên nhao nhao xông tới.
Cùng với Tống Tình Lam bước ra từ khoang thuyền con nhộng, còn có cả Lý Thuần cùng Chu Minh Hiên.
Tâm tình của mọi người kích động không thôi, nhân viên kiểm tra nhanh chóng chạy tới, hết người này tới người khác thay phiên kiểm tra sơ bộ trạng thái thân thể của bọn họ.
Tống Tình Lam hơi khom lưng một chút để nhân viên kiểm tra huyết áp cùng mạch đập, ánh mắt quét một vòng đám người xung quanh. Anh nhìn thấy Lý Thuần, Chu Minh Hiên đồng thời cùng mình quay trở về, cũng nhìn thấy Thang Kỳ, Thang Nhạc, Đoàn Văn trở về sớm hơn, duy chỉ không thấy bóng dáng thon gầy đơn bạc kia.
Trong lòng có cảm giác nặng nề, Tống Tình Lam một lần nữa quét mắt nhìn một vòng toàn trường, cũng quay đầu kiểm tra số lượng khoang thuyền con nhộng.
Sáu khoang thuyền lẳng lặng nằm trên đài truyền tống.
Chu Minh Hiên cũng phát hiện điểm này: "Quý cố vấn đâu?"
Đoàn Văn: "Quý cố vấn?!"
Thang Nhạc: "Đệt, không phải chúng ta đồng thời trở về à? Quý cố vấn đâu mất rồi?"
"Mau kiểm tra một chút, xem xem có phải cậu ấy vẫn còn đang trên đường chuyển tiếp hay không?"
"Báo cáo! Phát hiện đội bảy còn thiếu một đội viên!"
"Tiến vào hình thức tìm kiếm, xác nhận tọa độ thời gian chuyển tiếp trước đó!"
...
Quý Vũ Thời không trở về đúng hạn.
*
Đội bảy Thiên Khung biến mất suốt một tháng đã quay trở về, chuyện này gây chấn động cực lớn trong nội bộ Thiên Khung.
Nhất là sau khi tin tức đội bảy chỉ về có sáu người lan ra, lại càng dấy lên luồng sóng thảo luận xôn xao chưa từng có.
Đội bảy đã đi đâu, vì sao chỉ có sáu người quay trở về, Quý Vũ Thời được điều tạm từ Ninh thành tới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.... những đề tài này không quản là ai cũng không thể đưa ra câu trả lời.
Không giống lần bị chặn lại ở thế giới bong bóng, lần này bọn họ được hệ thống Thiên Khung trả về, vì vậy trạng thái thân thể của đội viên đội bảy cũng khá tốt đẹp. Sau khi nhân viên kiểm tra sơ bộ xong liền cho phép bọn họ quay trở lại sân huấn luyện riêng của đội bảy để nghỉ tạm.
Tất cả mọi người đều hiểu, giống như lần ở thế giới bong bóng, loại an bài này còn một ngụ ý khác: phối hợp báo cáo lại tất cả những chuyện đã trải qua, làm kiểm tra tâm lý, sau đó mới có thể quay trở về nhà.
Làm đội trưởng, Tống Tình Lam không được phép nghỉ ngơi, anh vừa về tới Thiên Khung đã bị bộ phận tra xét kéo đi trò chuyện kéo dài ba tiếng đồng hồ.
Trong phòng làm việc của bộ tra xét.
Tống Tình Lam uống cạn chén nước lần thứ tư, trời cũng đã sáng hẳn.
Rèm cửa bị trợ lý kéo lên, tia sáng chiếu rọi vào mắt Tống Tình Lam.
Ánh mặt trời ở thế giới hiện thực chiếu rọi vào con ngươi làm anh cảm thấy có chút chói mắt, thế nhưng cũng không đưa tay cản lại.
Bộ trưởng bộ phận tra xét tăng ca tới hừng đông, rõ ràng không được ngủ ngon giấc nhưng bởi vì đội bảy đã quay trở lại làm tảng đá lớn đè nặng trong lòng bọn họ được buông xuống, thái độ ôn hòa hơn ngày thường rất nhiều, cũng có ý muốn sớm thả Tống Tình Lam quay về nghỉ ngơi.
Trước khi kết thúc cuộc nói chuyện, ông hỏi Tống Tình Lam: "Cậu biết vì sao bọn tôi phát hiện các cậu mất tích sớm như vậy không?"
Thông thường, sau khi thủ hộ giả mất liên lạc sau 24 giờ đồng hồ sau theo kế hoạch nhiệm vụ thì bộ tra xét mới tiến hành điều tra. Thế nhưng Tống Tình Lam biết, ngay trong ngày 17 tháng 5 mà bọn họ xuất phát, trung tâm chỉ huy thứ ba đã phát hiện chuyện bọn họ mất tích, còn cố gắng tìm kiếm.
Nhưng có thể là trải qua một lần thành công ngăn chặn ở thế giới bong bóng, hệ thống Thiên Khung toàn thời đại kia đã chỉnh sửa lại tính bí mật của tọa độ thời gian, làm bộ tra xét không thu hoạch được gì.
Trong phòng chỉnh nhiệt độ máy lạnh khá thấp, trên người Tống Tình Lam khoác áo sơ mi của bộ trưởng bộ tra xét.
Anh còn chưa kịp cạo râu, ăn mặc nhã nhặn như vậy cũng không làm suy giảm khí chất sắc bén của anh.
Nghe thấy vấn đề này, con ngươi đen của Tống Tình Lam hơi nheo lại dưới ánh mặt trời, thần thái không hề lộ ra chút uể oải nào.
Làm người ta không chút nghi ngờ là sau khi trải qua những nhiệm vụ này, ngay lúc này Tống Tình Lam có tới sân cận chiến đánh một trận chắc chắn cũng không thất bại.
"Thả lỏng chút đi." Bộ trưởng bộ tra xét mỉm cười, sau đó nói ra đáp án: "Bọn tôi phát hiện các cậu mất tích sớm như vậy, là vì cuộc điện thoại của cậu."
Tống Tình Lam nghĩ tới.
"Sau khi các cậu xuất phát không tới mấy giây, Uông bộ trưởng ở trung tâm chỉ huy nhận được một cuộc điện thoại." Bộ trưởng bộ tra xét nói: "Người gọi tới là cậu."
Trong thế giới bong bóng, khoảnh khắc bị thế giới kia ngăn chặn.
Quý Vũ Thời đã bấm dãy số cũa Uông bộ trưởng.
Bộ trưởng bộ tra xét nói: "Bọn tôi kiểm tra tủ đồ của cậu thì tìm được điện thoại đang trong trạng thái tắt máy. Một người đang trên đường chuyển tiếp sao có khả năng gọi điện thoại? May mắn, Thiên Khung thành lập mười mấy năm, quái sự trên bảng xếp hạng nhiều đếm không hết."
Thời gian, không gian.
Thời đại nắm giữ thời không, Thiên Khung ra đời, cũng xuất hiện một nhóm người làm công việc trong Thiên Khung.
"Chúng tôi rất kiên định tìm kiếm, chuyện tìm được các cậu chỉ là vấn đề sớm hay muộn." Bộ trưởng bộ tra xét hỏi ra vấn đề sau cùng: "Tống đội, cậu cảm thấy Quý Vũ Thời đã đi đâu?"
Tống Tình Lam khoanh hai tay, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhạt nói: "Tôi không biết."
Bộ trưởng bộ tra xét nói: "Vậy để tôi nói cho cậu biết, lúc gia nhập Thiên Khung, Quý Vũ Thời sớm đã viết vào mục nguyện nguyện, cậu ta vào Thiên Khung là có nguyên nhân, đáng tiếc tích phân không đủ cũng chưa vượt qua được đánh giá tâm lý. Đương nhiên, biểu hiện của cậu ấy vẫn luôn rất tốt, không ngoại trừ khả năng cậu ấy bị ép tới thời không khác. Nếu như cậu biết tình huống thì chúng tôi hi vọng có thể sớm tìm cậu ấy quay trở về."
Đó là một lời nhắc nhở uyển chuyển.
Vô luận Tống Tình Lam đáp lại thế nào, Thiên Khung vẫn sẽ phái tra xét giả tới năm đó tìm kiếm Quý Vũ Thời.
Nếu Tống Tình Lam sớm báo với bọn họ, bọn họ có thể sớm ngăn chặn lại Quý Vũ Thời trước khi mọi việc phát sinh.
"Có lẽ ngài đã thấy gợi ý kết toán trong đánh giá cấp bậc nhiệm vụ cá nhân của bọn tôi rồi đi? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người bọn tôi nhận được một phần thưởng, sẽ được đi tới một thời không tùy ý, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng tới tuyến thời gian." Tống Tình Lam nói: "Là Thiên Khung có quyền hạn cao hơn kia thưởng cho... có lẽ cấp trên nên lập tức tìm hiểu lý giải quyền hạn của nó, đừng để nó tiếp tục bắt cóc người của chúng ta nữa, bọn tôi không cần phần thưởng như vậy."
Đối với mọi người ở thực tế mà nói, bọn họ chỉ biến mất một tháng.
Thế nhưng đối với thành viên đội bảy Thiên Khung, thời gian thật sự kéo dài hơn rất nhiều.
Tống Tình Lam nói rất lịch sự nhưng cũng không thể coi là quá khách khí: "Nhưng ngài yên tâm, tôi tin tưởng Quý cố vấn sẽ không làm chuyện gì nhiễu loạn tuyến thời gian."
*
Rời khỏi bộ tra xét, mặt Tống Tình Lam trầm như nước.
Anh đi trong căn cứ Thiên Khung sáng chói ánh đèn, đi qua khoang truyền tống, đi qua rất nhiều phòng làm việc.
Thân cao chân dài, bước đi nhanh như gió, dọc theo đường đi gặp phải không ít đồng nghiệp không quen thân.
Đám người hóng bát quái thấy sắc mặt Tống Tình Lam khó coi, dáng vẻ lại vội vàng, cũng biết rõ chuyện đội bảy quay về nhưng thiếu mất một thành viên, vì thế có chút dè dặt chào hỏi.
Uông bộ trưởng đứng ở cuối hành lang, trên người mặc bộ suit màu trắng trân châu, chân mang giày cao gót, có vẻ đã đợi khá lâu.
"Tiểu Tống!"
Vừa thấy anh đi tới, Uông bộ trưởng liền đưa tay.
Tống Tình Lam hơi khom người, cùng bà ôm một cái: "Uông bộ trưởng."
Không phải Uông giáo sư ở thế giới bong bóng, mà là Uông bộ trưởng chân chân thật thật.
Nhất thời, Tống Tình Lam tựa hồ sinh ra cảm giác đã trôi qua tận mấy đời.
Uông bộ trưởng vỗ vỗ lưng anh trấn an, lúc tách ra thì vành mắt đã ửng đỏ, cũng không biết là trấn an Tống Tình Lam hay trấn an chính mình.
Vị nữ lãnh đạo trung niên đa sầu đa cảm làm Tống Tình Lam cảm thấy thật ấm áp, biểu tình căng thẳng cũng thả lỏng không ít.
"Cực khổ rồi. Nghe thấy tin các cậu trở về, tôi lập tức chạy tới Thiên Khung, cuối cùng cũng chờ được." Uông bộ trưởng nói: "Làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy, này cũng coi như lần đầu tiên cậu phải gặp bộ tra xét. Người bên bộ này là vậy ấy, không quản cậu có nghỉ ngơi hay không, bọn họ chỉ biết tuân theo quy củ mà làm việc thôi."
Tống Tình Lam gật đầu: "Tôi hiểu."
Uông bộ trưởng một tay bồi dưỡng Tống Tình Lam, bà biết rõ tính tình của anh, ngay từ hừng sáng đã vội chạy tới Thiên Khung chính vì sợ anh không chịu phối hợp.
Nhưng xem ra hết thảy đều rất thuận lợi, bằng không Tống Tình Lam cũng không được thả ra sớm như vậy.
Uông bộ trưởng chỉnh lý tâm tình xong thì ôn hòa nói: "Tin tức đã thả ra, phân biệt thông báo cho người nhà của mọi người, chỉ là mấy ngày này còn rất nhiều việc cần phải xử lý, chờ hoàn tất thì các cậu có thể về nhà."
Đây là thông lệ cũ.
Tống Tình Lam cũng hiểu được.
Sau đó Uông bộ trưởng lại nói: "Chỉ là bên Tiểu Quý.... chúng ta tạm thời không có cách nào giải thích chuyện này với người nhà của cậu ấy, có chút khó ăn nói."
Uông bộ trưởng không phải lãnh đạo trực tiếp của Quý Vũ Thời, cũng không phải người của bộ tra xét, vì thế bà không biết gì về đời tư của Quý Vũ Thời, lại càng không biết chuyện cậu muốn trở về mười mấy năm trước.
Đối với bà, bà lại càng lo lắng là Quý Vũ Thời đã xảy ra chuyện, hoặc là bị lưu giữ lại ở một thời không nào đó.
Tống Tình Lam trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Tôi sẽ liên hệ với Lâm bộ trưởng."
Uông bộ trưởng gật đầu, sau đó nói: "Lão Lâm nghe tin cậu trở về nên gọi điện tới thám thính tin tức, hỏi nhiều lần lắm, nói là mèo của Quý Vũ Thời sắp mắc chứng ấm ức tới nơi rồi. Thành viên gia đình Tiểu Quý đều là người trí thức, ba cậu ấy là giáo sư đại học Ninh thành, anh trai cũng là giáo viên, nghề nghiệp cũng có chút liên quan với Thiên Khung, muốn bọn họ thông hiểu cũng không phải quá khó----"
"Mèo của Quý Vũ Thời?"
Tống Tình Lam nhớ tới trước lúc đi Quý Vũ Thời có nói là nhớ mèo của mình, hiện giờ xem ra cũng không nhớ như lời cậu ta nói, bằng không... sao lại chạy mất như vậy chứ?
"Ừ." Uông bộ trưởng cùng Tống Tình Lam đi tới cầu thang: "Nghe nói là nuôi ba con, trong nhà có chuyện không nuôi được nên gửi một con tới chỗ Lâm cục."
Cha nuôi của Quý Vũ Thời là bạn của Lâm cục, làm vậy cũng không kỳ quái.
Lời của Uông bộ trưởng mơ hồ làm Tống Tình Lam cảm thấy không đúng, nhưng cảm giác này cũng chỉ xẹt qua một chút rồi thôi.
Trò chuyện thêm vài câu, Uông bộ trưởng vỗ lưng anh, hiền lành nói: "Cạo râu rồi nghỉ ngơi đi. Đi đi."
Sao ai cũng chú ý tới râu của anh thế?
Tống Tình Lam không rảnh mà quản chuyện này, anh bước nhanh vào sân huấn luyện đội bảy, năm đội viên đều đang ngồi trong sân, thoạt nhìn chưa từng nghỉ ngơi.
"Tống đội."
"Bên bộ tra xét gọi anh tới nói gì vậy?"
"Mẹ kiếp, bọn họ không mau chóng đi tìm Quý cố vấn à?!"
Sớm chiều ở chung, những chuyện mà bọn họ đã cùng nhau trải qua đã bù được khoảng thời gian ở chung mấy năm trước đó.
Không có người nào không sốt ruột, không lo lắng cho Quý Vũ Thời, đặc biệt là Lý Thuần, trước nay vẫn luôn vô tâm với mọi thứ, nhưng sau khi biết vì mình mà mọi người phải chia nhóm để trở về thì tự trách cùng áy náy không thôi. Mặc dù hai nhóm chỉ chênh lệch nhau có hai phút nhưng cậu nhóc vẫn cho rằng đó là lỗi của mình---- cứ như chỉ cần Quý cố vấn cùng Tống đội không xa nhau thì chuyện này sẽ không xảy ra vậy.
Tống Tình Lam kể lại đại khái nội dung cuộc nói chuyện với mọi người, chỉ không nói ra chuyện của Quý Vũ Thời.
Chu Minh Hiên mắt ti hí vẫn luôn im lặng, lúc này mới hỏi: "Tống đội, có phải ông biết Quý cố vấn đi đâu không?"
Mọi người kinh ngạc, Tống Tình Lam biết?
Tống Tình Lam không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Nếu là người khác, thấy ánh mắt của anh sẽ tự biết không nên hỏi nữa, nhưng bởi vì Chu Minh Hiên hiểu anh rất rõ, cũng không sợ anh chút nào.
"Lúc tạm biệt ở phòng trung tâm, ông bảo Quý cố vấn chờ ông, nói là có chuyện quan trọng cần cậu ấy nghiêm túc suy nghĩ." Chu Minh Hiên nói: "Nếu không phải ông có nói là năm gì đó, ông sẽ đi cùng cậu ấy thì tôi đã tưởng ông thành gay rồi.""Đệt, tình hình khi thật sự là gay còn hơn cả gay." Đoàn Văn nói: "Tôi cư nhiên không cảm thấy có chỗ nào không đúng."
"+1." Thang nhạc giơ tay.
"Không giống đang nói chính sự, có chút giống đang theo đuổi người ta." Ngay cả Thang Kỳ cũng nói: "Em từng thấy Lý Thuần ghẹo mấy em gái, y chang luôn."
Tống Tình Lam: "..."
Chu Minh Hiên nhếch khóe môi cười cười, sau đó hỏi: "Vậy, có khi nào Quý cố vấn đã đổi thưởng rồi đi tới thời không khác rồi không?"
Mọi người im lặng.
Mặc kệ Quý cố vấn lựa chọn thế nào, sau khi cánh cửa đóng kín thì chính là chuyện nhà của đội bảy.
Chỉ cần Tống Tình Lam muốn, anh có thể ứng phó đám đồng đội này.
Chỉ là mọi người cũng không phải kẻ ngốc, lại còn thật sự quan tâm Quý Vũ Thời, anh chỉ có thể bất đắc dĩ hàm hồ đáp lại: "Ờ."
Thang Kỳ nói: "Không đúng, không phải Quý cố vấn đã đồng ý sẽ đợi Tống đội rồi à?"
Mọi người vây xem toàn bộ tình cảnh tạm biệt khi đó lập tức nhớ lại chuyện này.
Thang Nhạc lắc đầu: "Mới đầu không chịu, sau đó hình như là chịu."
Đoàn Văn: "Nói cái gì mà ha suo la mu ấy?"
Thang Nhạc: "Đúng đúng, chính là câu này, không phải có nghĩa là mọi việc thuận lợi à?!"
Mọi người nhao nhao ồn ào làm huyệt thái dương của Tống Tình Lam bắt đầu giật giật.
"Mọi người có nghe nhầm không vậy?" Lúc này, Lý Thuần ngồi xổm dưới đất giơ tay, yếu ớt nói: "Ha.... ha suo la mu có nghĩa là tôi thích anh mà?"
Mọi người: "!!!"
Nháy mắt, sân huấn luyện im lặng tới mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể dễ dàng nghe thấy.
Tống Tình Lam buông bàn tay đang xoa ấn huyệt thái dương xuống, cứng đờ nghiêng đầu: "Cậu nói cái gì?"
Lý Thuần nhìn Tống Tình Lam, nhớ tới chứng PTSD của đội trưởng nhà mình nên có chút chột dạ: "Mấy ngày ở khoang vũ trụ nhàn tới phát hoảng, đâu thể nào nhảy nhót suốt cả ngày, vì thế em mới bám theo người râu ria học một chút, tính là lúc quay về sẽ dùng để cưa em gái."
Cậu nhóc không biết sống chết bổ sung thêm một câu: "Nhưng Quý cố vấn sao lại nói câu này chứ? Em không có mặt ở đó, lại còn là học tra... chắc mọi người cũng phát âm không chuẩn, nhất định là em nhầm rồi!!"
[end 75]