Mọi người đều mệt mỏi, trước đó quyết định nghỉ ngơi hai mươi phút rồi tiếp tục xuất phát, thế nhưng lần nghỉ ngơi này kéo dài gần hai tiếng đồng hồ.
Ngay cả Tống Tình Lam cũng ngồi bệch xuống sàn, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nói không mệt là không có khả, Tống Tình Lam bảo trì trạng thái tinh thần căng thẳng đã lâu, lúc này thư giãn thì cánh tay tùy ý đặt trên đầu gối, giống như một con mèo lớn đang tiến vào trạng thái giả vờ ngủ.
Đoàn Văn thì dứt khoát ngủ thẳng cẳng, còn phát ra tiếng ngáy khò khè.
Lâm Tân Lan ngồi một bên một mình vọc xí ngầu, mắt nhắm lại.
Căn phòng trở nên an tĩnh.
Quý Vũ Thời chơi game một chút, tựa hồ bị bầu không khí thả lỏng này cảm nhiễm, lần đầu tiên có chút buồn ngủ. Cất máy Xbox trắng đen đi, mí mắt bắt đầu đánh nhau, không bao lâu sau cũng đã chìm vào giấc mộng.
Đã lâu rồi Quý Vũ Thời không nằm mộng như vậy.
Cậu trở về lúc còn bé, độ tuổi vẫn còn chưa học tiểu học.
Trời mưa rả rích, cậu dời ghế rồi leo lên tìm kiếm sách để đọc trên kệ sách của cha. Thân thể còn rất bé nên không thể với tới tầng cao, đó là một quyển Lữ Giả Thời Không, một quyển sách không phải sách học thuật trên kệ sách của cha, nó là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
Cậu đã đọc quyển sách đó rất nhiều lần, phần lớn chữ vẫn chưa biết, nhưng hình minh họa thật sự rất hấp dẫn: Một người xuyên việt xuyên qua lỗ sâu, ở trong đó nhìn thấy vô số thời đại.
Với tay muốn víu lấy quyển sách kia, đột nhiên thân thể nhẹ bỗng, cậu bị bế xuống đặt lên ghế sô pha.
Cha ngồi xổm trước mặt cậu, lấy ra một cái hộp thắt nơ bướm, giọng nói ôn hòa: "Kiển Kiển, đoán xem đây là gì nè?"
Cậu hỏi: "Là gì vậy ạ?"
Mỗi lần đi công tác về, cha vẫn luôn mang về những thứ cổ xưa mà cậu chưa từng thấy qua, có khi là con ếch đồ chơi nhấn một cái sẽ nhảy lên, có khi là tàu hỏa chạy bằng pin, có lần còn mang về hộp nhạc chạy bằng dây cót.
Lần này là cái gì?
Cậu thực mong đợi mở hộp quà nhỏ, phát hiện bên trong là một khối lập phương có đủ màu sắc.
Cha nói với cậu: "Đây là Rubik 3x3, là vật kỷ niệm ba ba hoàn thành nghiên cứu."
Cậu tò mò lấy ra, phát hiện khối Rubik còn to hơn tay mình: "Vật kỷ niệm? Kỷ niệm gì vậy ạ?"
Cha nói: "Kỷ niệm.... một chuyện có ý nghĩa."
Cha tùy tiện xoay Rubik, sau đó ở ngay trước mắt cậu, chỉ hơn mười giây đã nhanh chóng hồi phục lại như cũ, cậu kinh ngạc wow một tiếng.
Cha xoa tóc cậu: "Con tự mình chơi đi."
Cậu cầm khối Rubik ngồi trên ghế sô pha, cố gắng xoay khối Rubik hồi phục như cũ giống như cha đã làm.
Chỉ là nó khó hơn tưởng tượng rất nhiều.
Cậu chơi thật lâu vẫn không có cách nào biến nó về dáng vẻ cũ, càng miễn bàn tới chuyện đạt được tốc độ mười mấy giây. Không biết chơi bao lâu, lúc cha quay lại kiểm tra thì có chút bất đắc dĩ nói: "Thịnh Hàm."
Trên ghế sô pha, Rubik đã bị rã ra thành từng phần linh kiện nhỏ.
Mà cậu thì đang bắt đầu từ phần tâm, từng khối từng khối ráp trở lại.
"Ba ba coi nè, như vầy cũng ráp lại được nè." Cậu giơ nửa khối Rubik đã được ráp lại, có chút hài lòng.
"Xoay không được liền bung ra hết hử?" Cha nhịn không được phì cười: "Sao con lại giống ba lúc bé thế hả?"
"Khi bé ba ba cũng ngốc vậy ạ?" Cậu hỏi.
"Không." Cha nói: "Khi bé ba cũng giống như Kiển Kiển, đặc biệt thông minh."
*
"Quý cố vấn."
Quý Vũ Thời mở mắt, đồng đội đã chỉnh lý xong xuôi, thoạt nhìn đã sẵn sàng lên đường.
Tống Tình Lam đang kiểm tra xem các căn phòng xung quanh có thay đổi hay không, Lâm Tân Lan đứng im tại chỗ làm nóng người, Đoàn Văn phụ trách đánh thức cậu.
Nghỉ ngơi lâu như vậy, tinh thần mọi người đều bừng bừng phấn chấn.
Hình ảnh trong mộng vẫn chưa hoàn toàn tan biến, Quý Vũ Thời suy nghĩ vài giây mới đứng dậy khỏi sàn nhà.
Thấy cậu đã tỉnh lại, Tống Tình Lam hỏi: "Nghỉ ngơi thế nào?"
Quý Vũ Thời: "Cũng không tệ lắm."
Tống Tình Lam liền gật đầu, chân dài lui lại, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cây thang: "Căn phòng xám bên này biến mất rồi, đổi thành màu vàng, có khả năng đã có người tiến vào. Hiện giờ xung quanh chúng ta là xám, đỏ, xanh dương, xanh dương. Nếu như đi tới hướng trung tâm thì hẳn là ở gần đây thôi."
Loading...
Đoàn Văn hỏi: "Vừa nãy căn phòng màu vàng không nhiều lắm, có thể nói là rất ít, chúng ta có cần qua thử phòng màu vàng không?"
Lâm Tân Lan nói: "Nơi này không có màu xanh lá, nếu có xanh lá, xanh dương và màu đỏ liền kề nhau thì tôi cảm thấy chúng ta có thể thử hai màu sắc này.
Ba người thảo luận vài câu, mạch suy nghĩ rõ ràng hơn hẳn trước lúc nghỉ ngơi.
Quý Vũ Thời mở bản đồ lộ tuyến trên thông tấn khí, con đường đi của bọn họ từ đầu tới giờ sớm đã được vẽ ra, cậu nói: "Hiện giờ chúng ta đang ở căn phòng màu tím, theo lý thì mặt đối diện là màu xanh lá. Chúng ta có thể đi xuống xem thử, cũng chính là phòng xanh dương."
Mọi người đều cảm thấy có lý, Lâm Tân Lan cười: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Trước khi nghỉ ngơi, Lâm Tân Lan vẫn còn ôm trạng thái hoài nghi với việc tiếp tục tiến tới, thế nhưng nghỉ ngơi xong thì lại thay đổi chủ ý.
Chuyện này cũng không khó hiểu, đổi lại là ai cũng không muốn hành động một mình ở nơi này.
Nói đi liền đi.
Tống Tình Lam cầm quả cầu màu tím trong tay bọc hậu, đợi đến khi tất cả mọi người đều chui qua lỗ tròn tiến vào căn phòng xanh dương bên dưới anh mới buông ra để quả cầu búng ngược trở về, chính mình cũng từ trên thang leo xuống.
Căn phòng xanh dương này mọi người chưa từng tới, dựa theo lệ cũ, Quý Vũ Thời lại khắc ký hiệu.
"Tống đội!"
Lâm Tân Lan cầm quả cầu xanh dương bò lên cây thang bên phải gọi.
Tống Tình Lam: "Sao thế?"
Hiển nhiên là Lâm Tân Lan phát hiện thứ gì đó ở phía sau cửa nên vô thức gọi Tống Tình Lam.
Đoàn Văn nhún vai.
"Bên này có người!" Lâm Tân Lan: "Cậu qua đây xem thử đi!"
Một người đàn ông như Tống Tình Lam đương nhiên sẽ không lo lắng với một người một năm sau sẽ theo đuổi mình, anh không cho rằng mình tốt đẹp đến mức đó. Nghe vậy anh liền đi tới, Lâm Tân Lan đã nhảy xuống nhường vị trí cho anh.
Xảy ra chuyện gì?
Quý Vũ Thời cùng Đoàn Văn cùng nhìn qua.
Tống Tình Lam hướng phòng bên phải gọi vài tiếng, bên kia không hề phản ứng chút nào, anh quay đầu lại: "Người này hình như không nghe thấy chúng ta nói chuyện."
Quý Vũ Thời định tới xem một chút, Tống Tình Lam không có ý tứ leo xuống, chỉ đưa tay kéo cậu.
Hai người cùng đứng trên thang, vị trí quá nhỏ, Tống Tình Lam không thể không nghiêng người.
Thấy rõ tình huống phía sau cửa, biểu tình Quý Vũ Thời khẽ biến đổi, vô thức dùng tiếng Nhật gọi: "Morita!"
Morita Yu đã chết hai mươi mấy tiếng trước ở ngay trước mặt Quý Vũ Thời cư nhiên lại xuất hiện ở nơi này.
Từ góc độ của bọn họ nhìn qua, Morita Yu ngồi quỳ trên sàn nhà, đang lẩm bẩm gì đó. Chỉ là giống như Tống Tình Lam nói, Morita Yu không ngfhe thấy âm thanh của bọn họ, hoàn toàn không phát hiện mình đang bị quan sát.
Quý Vũ Thời chăm chú nhìn thanh niên "chết rồi sống lại".
Vài giây sau, Morita Yu đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua một bên, tựa hồ nghe thấy gì đó.
Hai người nhìn theo hướng ánh mắt Morita Yu, nơi đó chẳng có gì cả, chỉ có một mặt tường trắng sáng bóng.
Morita Yu hướng về phía bức tường kia gọi to: "Là ai vậy? Chờ đã! Chờ chút!!"
Gọi xong, Morita Yu lập tức túm lấy quả cầu đỏ trong phòng, mở cửa, vội vàng leo lên thang.
Tống Tình Lam hỏi: "Cậu biết cậu ta à?"
"Biết." Quý Vũ Thời nói, thực không rõ tình huống hiện tại: "Cậu ta chính là người xuyên việt người một nơi đầu một nơi mà tôi đã nói, Morita Yu."
Nhìn Morita Yu sống sờ sờ trước mắt, Tống Tình Lam nhíu mày, một người làm sao có thể sống lại sau khi bị chặt đầu chứ?
Lẽ nào tử vong đào thải lần này không giống như bọn họ nghĩ?
"Tít---"
Bóng dáng Morita Yu biến mất sau cửa lỗ tròn, cánh cửa phía sau cậu ta đóng lại.
"Tít---"
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, một tiếng mở cửa khác vang lên.
Một cánh cửa khác mở ra, chỉ thấy Morita Yu vừa biến mất ở cửa lỗ tròn lại từ một hướng khác bò xuống!
Một màn này làm người ta suýt chút nữa đã hoài nghi vào mắt mình, Quý Vũ Thời một lần nữa chú ý tới viên cầu màu đỏ lơ lửng trong căn phòng.
Ý tưởng lóe lên trong đầu, cậu hiểu ra: "Là ghi lại!"
Hai người vẫn còn dựa vào cửa lỗ tròn quan sát.
Nhìn Morita Yu một lần nữa tiến vào căn phòng, Tống Tình Lam hỏi: "Ghi lại là sao?"
"Là căn phòng đã ghi chép lại!" Quý Vũ Thời nói: "Anh có nhớ tôi từng nói sau khi Zoe rời khỏi phòng, một mình tôi ở lại căn phòng đó, sau đó nhìn thấy quá trình bọn tôi tiến vào phòng rồi rời đi lặp đi lặp lại không?"
Tống Tình Lam: "Đương nhiên nhớ."
Quý Vũ Thời tiếp tục nói: "Morita có nói với tôi, lúc một mình cậu ta ở trong căn phòng màu đỏ thì phát hiện có người mở cửa nhìn mình nhưng đối phương không lộ diện đã rời đi, cậu ta còn vì thế mà cảm thấy thất vọng."
Khi đó Morita Yu còn nói với Quý Vũ Thời, nói không chừng cái người đó chính là đồng đội của Quý Vũ Thời.
Một màn trước mắt này chính là tái hiện câu chuyện mà Morita Yu đã kể.
Morita Yu ở trước mắt lại đi tới giữa phòng.
Cậu ta ngồi quỳ xuống sàn, miệng lẩm bẩm gì đó, sau đó có chút kinh ngạc ngẩng đầu, lại một lần nữa lên tiếng: "Là ai vậy? Chờ đã! Chờ chút!!"
Morita Yu lại mở cửa, từ trong phòng rời đi.
Ngay sau đó, một Morita Yu khác từ cửa lỗ tròn phía trên bò xuống.
Một lần lại một lần, không ngừng lặp lại.
Quý Vũ Thời leo xuống thang trước, Tống Tình Lam cũng xuống theo.
Đoàn Văn cùng Lâm Tân Lan cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người ở trên cây thang, không kịp hỏi gì, Đoàn Văn đã phóng lên thang xem thử.
Quý Vũ Thời nói ra suy nghĩ của mình với bọn họ: "Hiện tượng Morita Yu xuất hiện trong phòng giống như hình ảnh bọn tôi tiến vào phòng, đó không thật sự tồn tại, chỉ là dấu vết lưu lại trong phòng mà thôi."
Tống Tình Lam: "Ý cậu là, những căn phòng này ghi chép lại quá trình chúng ta tiến vào đó?"
Quý Vũ Thời: "Ừ."
Lâm Tân Lan cảm thấy mới mẻ với suy đoán của bọn họ, lên tiếng hỏi: "Nếu là vậy, lúc chúng ta ở trong căn phòng có tốc độ thời gian siêu chậm sao lại không thấy hình ảnh của đám ngốc kia?"
Đây là một vấn đề.
"Tôi nghĩ không phải tất cả các phòng đều có công năng ghi lại, chỉ có vài căn phòng đặc biệt mà thôi. Bởi vì mỗi khi chúng ta rời đi, căn phòng trước đều sẽ di chuyển, chúng ta không có cách nào quay ngược trở lại xác định xem nó có ghi lại hay không." Quý Vũ Thời nói: "Nhưng tôi có một suy đoán."
Cậu nhìn qua Tống Tình Lam, giống như muốn hỏi chuyện này có thể nói ra hay không.
Tống Tình Lam gật đầu.
Quý Vũ Thời nói tiếp: "Những căn phòng này có sự chênh lệch thời gian, mỗi phòng đều không giống nhau, có thể giả thuyết nó là một đoạn thời không ngắn. Nó ghi lại tất cả những gì phát sinh trong đoạn thời gian có người tiến vào phòng rồi rời đi, đơn giản là nó ghi hết lại quá trình tiến vào tới khi rời đi, thẳng đến khi có người khác tiến vào thì nó sẽ ghi lại cái mới. Lần đó Zoe một mình rời đi, theo lý thì đã hoàn thành quá trình tiến vào rời đi nên tôi còn lưu lại trong phòng có thể nhìn thấy hình ảnh được ghi lại phát lại."
Lâm Tân Lan nói: "Tôi hiểu rồi, ý cậu là căn phòng đó ghi chép lại quá trình tên ngốc đó tiến vào rời đi, thẳng tới khi chúng ta tiến vào thì nó mới đổi mới?"
Quý Vũ Thời: "Tốc độ thời gian trôi của căn phòng đó rất chậm, nếu nó thật sự ghi lại thì lúc chúng ta chở một hồi lâu ở cửa đã nhìn thấy cảnh tượng được ghi lại rồi."
Lâm Tân Lan có chút suy tư, không hỏi nữa.
Hắn biết Quý Vũ Thời có giữ lại một chút ý tưởng, rất có thể chính là điểm mấu chốt nhất---- chênh lệch thời gian.
Nếu những căn phòng này thật sự có thể ghi lại quá trình như lời Quý Vũ Thời nói thì đối với chuyện chênh lệch thời gian hay ghép lại có phải là một gợi ý không?
Chờ Đoàn Văn leo xuống khỏi cây thang, Tống Tình Lam nói: "Tiếp tục đi tới."
*
Lần này, bọn họ chọn căn phòng có quả cầu xanh lá.
Sau khi vào phòng, bọn họ phát hiện bóng dáng Chu Minh Hiên ở căn phòng bên dưới.
Chu Minh Hiên giống như một con sói đơn độc bị bắt giữ, bị người ta bắt chéo tay sau lưng, súng chỉa vào ót tiến tới.
Đi cùng anh là ba bốn người da trắng mặc đồng phục xanh đen, cứ đi vài bước lại hùng hùng hổ hổ nói vài tiếng kỳ quái với Chu Minh Hiên.
Chỉ thấy Chu Minh Hiên dừng lại, giống như không muốn khuất phục nhưng lại bị đám người kia áp chế đi tới, làm người đầu tiên tiến vào căn phòng mới---- anh bị lũ người này dùng làm phương tiện kiểm tra an toàn.
Đoạn ghi chép này tái diễn, mỗi lần đi tới giữa phòng Chu Minh Hiên đều ngẩng đầu lên.
Làm mọi người đang ở căn phòng bên trên có cảm giác anh đang nhìn mình.
Đoàn Văn nhìn thấy tình cảnh này thì chửi ầm lên, ánh mắt Tống Tình Lam cũng trở nên âm trầm, giống như đang nổi lên một trận bão táp.
Trong Rubik rộng lớn này, không biết có bao nhiêu căn phòng đang phát sinh chuyện giống như vậy, người xuyên việt giống như con kiến bị nhốt trong hộp, có làm thế nào cũng không tìm được lối ra.
Trên, dưới, trái, trước.
Mỗi khi bọn họ tiến vào một căn phòng có ghi chép, hình ảnh ghi chép sẽ nháy mắt biến mất, cũng không tìm ra chút dấu vết.
Màu sắc của các căn phòng xung quanh vẫn luôn biến đổi, bọn họ rõ ràng đã tới rất gần nơi trung tâm nhưng lại có vẻ vẫn còn kém một bước.
"Chúng ta hình như đang đi vòng tròn." Đoàn Văn nói: "Cứ đi mãi mà chẳng thấy điểm kết thúc ở đâu."
"Chỉ có thể nói nơi này lớn hơn chúng ta tưởng." Tống Tình Lam đáp: "Nếu quả thực là đang đi vòng tròn thì không lý nào lại không thấy ký hiệu lưu lại trước đó."
Tống Tình Lam nói vậy không phải không có lý, Đoàn Văn líu lưỡi, nơi này rốt cuộc rộng lớn cỡ nào chứ?
Ngoại trừ Đoàn Văn nóng nảy cùng Lâm Tân Lan dọc theo đường đi vẫn hiếm khi lên tiếng, Quý Vũ Thời biểu hiện đặc biệt kiên nhẫn.
Chỉ cần có thể xác định an toàn, nó giống như đang chơi trò mê cung khi bé vậy, cậu có thể cứ tiếp tục như vậy.
"Đi phía bên trái, phòng màu vàng." Tống Tình Lam nhìn thông tấn khí một chút, Quý Vũ Thời đã gửi phần bản đồ mình vẽ qua cho anh: "Nếu không tính sai thì phía trên là một căn phòng màu tím.
Căn phòng màu vàng này có người.
Là hai người xuyên việt xa lạ ôm một nửa thi thể nằm trên sàn, thoạt nhìn đã hỏng mất.
Đợi mọi người trầm mặc từ thang tiến vào phòng thì phát hiện đó chỉ là một đoạn ghi lại mà thôi---- người xuyên việt trong phòng biến mất, chỉ còn lại nửa phần thi thể cùng đồ đạc linh tinh rơi đầy đất.
Quý Vũ Thời nhìn không chớp mắt, ánh mắt cố gắng không đặt vào nửa phần thi thể.
Bọn họ trầm mặc rời khỏi căn phòng này, đi tới căn phòng màu tím ở bên trên.
Sau khi bọn họ đi rồi, căn phòng màu vàng kia di động về phía bên phải, chuyển thành màu xanh lá. Hiện giờ xung quanh bọn họ có xanh dương, tím, xám, đỏ, xanh lá, xanh dương, vẫn không thấy phòng trung tâm.
"Không biết tình huống nhóm Thuần nhi thế nào, có khi nào chúng ta đang đi ngược hướng với bọn họ không?" Đoàn Văn nói: "Đệt, nghĩ thôi đã muốn hút một điếu rồi."
Người nghiện thuốc lá bắt đầu lên cơn thèm thuốc.
Quý Vũ Thời bồi thêm một câu: "Nghĩ thôi đã muốn uống thuốc rồi."
Cậu muốn uống thuốc?
Mọi người: "..."
Quý Vũ Thời không lộ ra biểu cảm gì: "Đùa thôi, hiện giờ tôi đang rất có tinh thần."
Tống Tình Lam vốn không có ý định để tâm tới yêu cầu này của Quý Vũ Thời, chỉ đáp lại vấn đề của Đoàn Văn: "Nếu bọn họ thật sự đi hướng ngược lại với chúng ta thì rất có thể bọn họ đang đi tới rìa của khối lập phương siêu to này, so với việc vòng quanh phòng trung tâm vẫn tốt hơn."
Đang nói, đột nhiên anh dừng lại: "Nếu như phần trung tâm không phát hiện được gì, chúng ta cũng có thể thử tiến ra phần rìa xem thử, không biết nơi đó có gì, biết đâu khoang thuyền con nhộng vẫn còn ở đó..."
Đoàn Văn phấn chấn hẳn: "Có lý!"
Không ngừng tiến tới, vị trí trung tâm hiện giờ thật sự quá khó phân biệt.
Căn cứ theo quy luật di động của căn phòng, Quý Vũ thời căn cứ vào lộ tuyến bọn họ đã đi qua để tính toán lộ tuyến sau đó. Màu sắc phân bố cùng các căn phòng di động đều quá phức tạp, so với tưởng tượng còn khó tính hơn.
Lúc suy nghĩ Quý Vũ Thời vô thức sờ sờ túi quần, sờ không được gì mới nhớ ra hộp thuốc đã bị Tống Tình Lam cất giữ rồi.
Cậu có chút ỷ lại với loại thuốc kia, kỳ thực vừa nãy nói muốn uống thuốc cũng không phải nói đùa.
Nhưng cậu không tính toán đòi lại, cậu chỉ cắn môi rồi tiếp tục chuyển động các khối lập phương màu trên bản vẽ thông tấn khí.
Những người khác chia nhau ra kiểm tra các căn phòng xung quanh, cánh tay Quý Vũ Thời bị đụng một cái, cậu vừa mới ngẩng đầu lên thì chỉ thấy Tống Tình Lam đặt cái gì đó vào trong tay mình.
Quý Vũ Thời mở lòng bàn tay ra xem thử, là một viên chocolate được bọc trong lớp giấy thiếc màu vàng chói lóa.
Ở đâu ra vậy?
Tống Tình Lam liếc mắt nhìn cậu, dáng vẻ hào hứng giơ ngón trỏ đặt lên môi làm động tác suỵt, ánh mắt như đang nói "thưởng cho cậu" vậy.
Tâm Quý Vũ Thời chấn động, lặng lẽ lột vỏ viên chocolate, có chút do dự không biết có nên bỏ có thứ không rõ lai lịch này vào miệng hay không.
"Mới vừa nhặt, chỉ có một viên, rất sạch sẽ." Tống Tình Lam thấp giọng nói: "Bây giờ có thể tập trung suy nghĩ rồi."
Nói xong liền rời đi, gọi Đoàn Văn bò lên cây thang phía trên xem thử căn phòng mới.
Quý Vũ Thời ăn hết chocolate.
Mùi vị đắng chát quanh quẩn trên đầu lưỡi, sau khi nuốt xuống thì tựa hồ có chút vị ngọt như có như không làm suy nghĩ của cậu hoàn toàn bị cắt đứt.
"Bên này."
Bên kia, Tống Tình Lam hơi hất cằm, quyết định lựa chọn mới.
*
Sự ăn ý của đám nam giới làm mọi người dọc theo đường đi vẫn tự động thay phiên nhau đi đầu, lần này tới phiên Lâm Tân Lan xuống trước, Quý Vũ Thời theo sát phía sau.
Sau khi xác định được quy tắc và không lo phải gặp nguy hiểm nữa, trò chơi chui qua chui lại giữa các phòng bắt đầu có chút nhàm chán, tâm lý cũng xuất hiện chút xem thường.
Quý Vũ Thời vừa mới đặt chân xuống thì chỉ nghe Đoàn Văn ở phía trên hô to một tiếng: "Quý cố vấn!!"
Ba tiếng này thậm chí còn chưa kịp nói xong thì đã nghe tít một tiếng, cửa lỗ tròn đóng lại trên đỉnh đầu bọn họ!
Lâm Tân Lan cùng Quý Vũ Thời cũng giật mình, cây thang biến mất chứng minh căn phòng bên trên đã di chuyển đi. Quý Vũ Thời cấp tốc chụp lấy quả cầu giữa phòng, mở cửa rồi một lần nữa bò lên cây thang.
Căn phòng cũ đã bị thay thế, trong phòng quả nhiên không có một bóng người.
"Bọn họ đâu rồi?!" Lâm Tân Lan ngẩng đầu nhìn Quý Vũ Thời hỏi: "Còn ở trển không?"
Quý Vũ Thời bước xuống cây thang: "Căn phòng đã di động, bọn họ tới nơi khác rồi."
Giọng của Quý Vũ Thời không tính là lo lắng, thoạt nhìn có thể coi như lãnh tĩnh, điềm này có chút ngoài dự đoán của Lâm Tân Lan. Hắn cho rằng một khi biết mình bị tách ra khỏi đồng đội Quý Vũ Thời sẽ hoảng loạn, dù sao thì cũng không ai muốn hành động một mình cả.
Đội ngũ bốn người thoáng cái đã biến thành hai, lại còn là hai người không quá quen thuộc.
Lâm Tân Lan là đội trưởng đội chín, mặc dù không có nhiều kinh nghiệm ở thời không khác nhưng dù sao cũng là thủ hộ giả xuất sắc. Hắn nghĩ tới chuyện đã xảy ra: "Điều này chứng tỏ lúc nãy khi chúng ta đang di chuyển, một nhóm người cũng di chuyển nên làm di động căn phòng vốn có của chúng ta, đúng không?"
"Đúng vậy."
Quý Vũ Thời đáp.
Vóc người Lâm Tân Lan thon dài, gương mặt đặc biệt đẹp, vết máu trên đồng phục màu đen đã khô, chỉ còn lại một vệt sót trên cổ, càng gia tăng khí chất mê người của hắn.
Hai người đứng đối diện, bầu không khí có chút quái dị.
Quý Vũ Thời tuy ít nói nhưng vẫn chủ động lên tiếng: "Không sao, chúng ta đã biết quy luật di động của các gian phòng, sẽ hội hợp lại ngay thôi."
Lâm Tân Lan cũng không gấp gáp: "Chúng ta tìm bọn họ, hay bọn họ tìm chúng ta?"
Nếu hai bên cùng hành động thì tỷ lệ phân tán sẽ gia tăng.
"Bọn họ sẽ tìm chúng ta." Quý Vũ Thời nói: "Chúng ta cứ ở đây chờ là được rồi."
Nhừng lời này nói thực đơn giản, cũng không khó làm người ta nghe ra sự ăn ý cùng độ tín nhiệm của thành viên đội bảy.
Hoặc có lẽ là sự ăn ý cùng độ tín nhiệm của Quý Vũ Thời cùng Tống Tình Lam.
Thấy Lâm Tân Lan hơi mím môi, Quý Vũ Thời bổ sung một câu: "Trước khi lạc nhau, bọn họ đã kịp thấy màu sắc của phòng mới, chỉ cần chúng ta không đi loạn, khả năng bọn họ tìm được chúng ta là khá lớn."
Hai người đứng im tại chỗ hơn mười giây, sau đó đều tự tìm chỗ ngồi xuống.
Trong tình huống này nếu không nói chuyện phiếm thì thật sự có cảm giác hít thở không thông, Quý Vũ Thời vốn định lôi máy chơi game ra chơi xếp gạch nhưng Lâm Tân Lan lại một lần nữa trò chuyện."Quý cố vấn, nghe nói trí nhớ của cậu rất tốt." Lâm Tân Lan nói: "Cậu biết nhiều ngôn ngữ như vậy cũng vì trí nhớ tốt à?"
Quý Vũ Thời đáp: "Cũng không hẳn, có một phần là học được lúc học đại học cùng bạn học người nước ngoài."
Lâm Tân Lan hiểu ra: "Bạn trai?"
Quý Vũ Thời còn chưa đáp, đối phương đã nói tiếp: "Thật ngại quá, cậu có ngại nói chuyện về xu hướng tình dục không?"
"Không ngại." Quý Vũ Thời nói: "Nhưng không phải bạn trai."
Có người nói, phương pháp học ngoại ngữ nhanh nhất chính là có một cuộc tình.
Đối với Quý Vũ Thời thì không phải như vậy.
Câu hỏi của Lâm Tân Lan cũng không làm người ta khó chịu, cũng không có ẩn ý gì khác, nghe giống như rảnh rỗi không có gì làm nên tám nhảm một chút mà thôi. Hăn đút tay vào túi lôi ra viên xí ngầu, vừa tung xí ngầu vừa nói: "Vậy cậu đang độc thân à? Người xuất sắc như cậu sao vẫn còn độc thân chứ? Nếu không phải gặp nhau ở nơi thế này, tôi thật sự muốn theo đuổi cậu đấy."
Đại khái là đã từng bị theo đuổi quá nhiều, Quý Vũ Thời trực tiếp nói: "Tôi đã có người mình thích rồi."
Lâm Tân Lan hỏi: "Sao không theo đuổi?"
Trong miệng tựa hồ vẫn còn lưu lại mùi vị của chocolate.
Đăng đắng, ngòn ngọt.
Quý Vũ Thời bình thản nói: "Là trai thẳng."