Nghe Quý Vũ Thời nói vậy, mọi người đều sửng sốt.
Quý Vũ Thời chưa từng nói việc riêng tư với bọn họ, đây chính là lần đầu tiên.
Thang Nhạc hỏi: "Quý cố vấn có bạn trai à?!"
Quý Vũ Thời gật đầu, thành thực thừa nhận, cứ như việc nói ra tính hướng của mình ngay trước mặt đồng đội nổi tiếng chán ghét đồng tính không phải là việc gì khổ sở.
Quý Vũ Thời bình thường vẫn luôn hành động đoan chính, thái độ lạnh lùng, trên người có phong thái của người trí thức cao cấp. Lúc gặp nguy hiểm, nếu cần động thủ sẽ không chút do dự, sức chiến đấu cũng không hề thua kém đám thủ hộ giả bọn họ. Hơn nữa tướng mạo đặc biệt xuất chúng, làm người ta có ấn tượng cậu là một sự tồn tại cấp Thần đặc biệt chói mắt, so với Lâm Tân Lam mà mọi người chán ghét căn bản không cùng đẳng cấp, không thể nào so sánh.
Nếu Lâm Tân Lam là vũng bùn làm người ta chán ghét không thích dính vào thì Quý Vũ Thời chính là mây trời không thể chạm tới, thật sự khác một trời một vực.
Thang Nhạc Hiếu Kỳ: "Bạn trai của Quý cố vấn làm nghề gì?"
Mọi người cùng băng qua bãi cỏ.
Tống Tình Lam cùng Thang Kỳ đi ở phía trước, không biết có chú ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ hay không.
Bạn trai Quý Vũ Thời là người thế nào, không chỉ Thang Nhạc hiếu kỳ, kỳ thực mọi người đều rất tò mò, người như Quý Vũ Thời sẽ thích người thế nào, là người thế nào mới có thể xứng với người này.
Bạn trai làm nghề gì?
Đối với vấn đề này, Quý Vũ Thời suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại sư thanh lý mặt bàn."
Thang Nhạc gãi gãi đầu: "Đại sư thanh lý mặt bàn?"
Tống Tình Lam dừng bước, hỏi một câu: "Còn gì nữa không?"
Ba người bạn trai, một làm đại sư thanh lý mặt bàn, còn hai người kia làm gì?
Thang Kỳ cùng Thang Nhạc nghe không hiểu, thế nhưng Quý Vũ Thời thì lập tức hiểu được ý Tống Tình Lam, nhẹ nhàng nói: "Cùng nghề."
Mọi người chưa từng nghe qua nghề này, chỉ cảm thấy lời của hai người nghe có chút không đúng lắm.
Tống Tình Lam không nói tiếp, chỉ quay đầu lại tiếp tục đi tới trước.
Thang Kỳ không phải người nói nhiều, Thang Nhạc vừa vặn là góc bù, rất nhiều thời điểm Thang Nhạc sẽ chủ động hỏi giúp vấn đề mà cậu muốn biết. Dọc theo đường đi, Thang Nhạc vẫn luôn trò chuyện với Quý Vũ Thời.
Thang Nhạc: "Hai người quen thế nào vậy?"
Công tác ở Thiên Khung bận rộn như vậy, không thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, bằng không toàn bộ đội bảy cũng không phải đều là cẩu độc thân như vậy rồi. Cho dù xu hướng tình dục khác nhau nhưng Thang Nhạc nóng lòng muốn thoát kiếp FA vẫn muốn học hỏi chút kinh nghiệm.
Quý Vũ Thời: "Gặp bên ngoài thấy thuận mắt, hai bên đều có hảo cảm nên mang về nhà thôi."
Thang Nhạc khiếp sợ, cái này chắc học không được rồi: "Nhanh, nhanh vậy á?"
Quý Vũ Thời vẫn nhàn nhạt nói: "Ừ."
Thang Nhạc: "Là nhất kiến chung tình?!"
Quý Vũ Thời: "Xem là vậy đi."
Bước lên bậc thang, bọn họ tới trước cánh cửa chạm trổ, bóng lưng Tống Tình Lam ở ngay trước mắt Quý Vũ Thời.
Dưới lớp áo sơ mi chữ T trắng mơ hồ có thể nhìn thấy xương bả vai Tống Tình Lam, đường nét lưng rất rắn chắc, đi trong khoảng sân cổ kính này nhưng cảm giác áp bách của Tống Tình Lam không hề có chút lạc loài.
Không biết tại sao, Quý Vũ Thời biết đối phương đang khó chịu.
Tựa hồ bọn họ càng nói thì Tống Tình Lam lại đi càng nhanh hơn.
Có thể là không nghe nổi nữa.
"Hâm mộ nhất kiến chung tình thật ấy." Thang Nhạc cảm thán: "Vậy dung mạo bạn trai anh nhất định rất đẹp! Em cảm thấy ánh mắt của Quý cố vấn nhất định rất cao! Đó là loại hình gì vậy Quý cố vấn?"
Quý Vũ Thời không phủ nhận cách nói "đẹp" này: "Loại hình.... rất dễ thương đi?"
Ba con mèo của cậu đều không có tính cao lãnh, ngay cả Tiểu Quýt ở thế giới bong bóng cũng là loại hình rất dính người, đại khái là cậu bị chủng loại mèo này thu hút đi.
Thang Nhạc gần như bị nghẹn.
Dễ thương? Thang Nhạc có chút hoài nghi nhân sinh, lẽ nào Quý cố vấn mới là người giữ vị trí phía trên trong mối quan hệ?
Trong đội chỉ sợ không phải một mình cậu mà là tất cả mọi người đều nghĩ rằng Quý Vũ Thời là bên tiếp nhận, xem ra quan niệm của bọn họ cần phải thay đổi.
"Lúc làm nũng với tôi, ỷ lại tôi đều rất dễ thương."
Đi tới cửa, bóng lưng Tống Tình Lam dừng lại.
Quý Vũ Thời rũ mi, kết thúc đề tài này.
*
Bên trong nhà cùng ngoài sân khác xa tưởng tượng của mọi người.
Vừa vào cửa, đập vào mi mắt chính là mặt sàn cùng mặt tường trơn bóng, đủ loại vũ khí bày ra, ánh đèn sáng ngời---- căn phòng này không phải phòng khách thoải mái trang nhã, cư nhiên là sân huấn luyện chiến đấu ở Thiên Khung của bọn họ.
Lý Thuần suýt chút nữa đã ngã sấp mặt: "Đệt, Tống đội, sao trạm trung chuyển lại thiết kế nơi này cho anh chứ?"
Thang Nhạc: "Ôi mợ ơi, thật sự là sân huấn luyện?"
Trạm trung chuyển mà Thiên Khung làm riêng cho mỗi người không phải nên lấy thoải mái làm chủ đạo sao? Không phải mọi người nên hi hi ha ha ăn ăn uống uống, tận hưởng lạc thú mới đúng à, sao lại có loại thiếp lập biến thái này chứ?
Sắc mặt Tống Tình Lam khẽ biến.
Kỳ thực lúc chỉ có một mình anh xuất hiện, nơi này quả thực là phòng khách, sao đi ra ngoài một vòng trở lại thì đã biến đổi hoàn toàn rồi? Chỉ có bản thân anh biết, hiện giờ anh quả thực có xúc động muốn ở trong phòng huấn luyện kịch chiến một trận ra trò, lồng ngực giống như nghẹn lại một cục chờ phát tiết.
Tống Tình Lam cũng không quay đầu lại đi tới bên cạnh bao cát: "Nơi này làm tôi cảm thấy thả lỏng cùng thoải mái nhất, không được à?"
Đoàn Văn đi tới trước lôi đài, nhếch môi cười với Tống Tình Lam: "Đội trưởng, đánh một trận không?"
Tống Tình Lam: "Tôi sẽ không nhường anh đâu."
Đoàn Văn: "Không nhường thì không nhường, tôi con mẹ nó sớm đã muốn so chiêu với cường giả rồi."
Khó khăn lắm mới đóng lại khe nứt thời không, lại thoát ra khỏi thế giới bong bóng làm người ta mê muội, quanh đi quẩn lại vẫn quay trở lại nơi này, không thoát được sự khống chế của Thiên Khung.
Một đám đàn ông thay vì ôm phiền muộn trong lòng, không bằng cứ thống khoái vượt qua khoảng thời gian nghỉ dưỡng.
Tống Tình Lam tìm được băng vải màu đen, chậm rãi quấn lên tay.
Anh cởi giày, chân trần bước lên lôi đài, tâm niệm khẽ chuyển đã thay đổi quần áo trên người. Áo sơ mi chữ T màu xám, quần thể thao màu đen, là trang phục thường thấy trong sân huấn luyện thủ hộ giả.
Hai người đối mặt, Đoàn Văn cũng thay đồ tương tự nhưng bị Tống Tình Lam hạ thấp phong thái không ít.
Từ khi làm huấn luyện viên cận chiến cho quân doanh thủ hộ giả, Tống Tình Lam rất ít khi battle với đồng đội trong đội.
Ngoài trừ Chu Minh Hiên, bình thường người trong đội chỉ có phần ăn đòn.
Trong ảo cảnh này, Đoàn Văn cư nhiên chủ động muốn lên, nhóm đồng đội xem náo nhiệt đứng ở dưới đài nhao nhao.
"Anh Văn! Chơi ổng đi!"
"Đừng có khách khí!"
"Tống đội, đừng đánh mặt anh Văn nha!"
Trán Tống Tình dây xuất hiện thêm một sợi dây đeo vừa buộc tóc trán lại vừa đề phòng mồ hôi nhỏ xuống. Lên lôi đài, Tống Tình Lam trông lại càng hùng hổ dọa người hơn.
Sống mũi cao thẳng, ánh mắt sắc bén, tay phải ngoắc ngoắc về phía Đoàn Văn, ngắn gọn nói: "Tới."
Hai người di chuyển nửa vòng sân đấu, Đoàn Văn chợt xuất kích một quyền về phía bên phải, bị Tống Tình Lam nghiêng người né tránh.
Không đợi Đoàn Văn kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng gió xẹt qua, Tống Tình Lam khom lưng đấm một quyền vào bụng Đoàn Văn.
Đoàn Văn đau tới kêu thành tiếng, biết rõ Tống Tình Lam vẫn luôn ra đòn rất ngoan độc, tuyệt đối không để anh có cơ hội đánh trả, Đoàn Văn chỉ thầm mắng một tiếng rồi quét chân. Tống Tình Lam tựa hồ sớm đã có dự liệu, thuận thế túm lấy đùi phải Đoàn Văn kéo nhẹ một cái, Đoàn Văn rơi xuống đất rồi lật người bật dậy, miễn cưỡng giữ thăng bằng.
Động tác của hai người đều tràn đầy sức mạnh, dứt khoát rõ ràng, chỉ ngắn ngủi vài chiêu đã làm mắt người ta tỏa sáng.
Có thể nhìn ra hai người không hề để đối phương có giây nào nghỉ ngơi.
Thế nhưng lúc này Tống Tình Lam rất có kiên trì, cư nhiên không nhanh chóng kết thúc trận đối chiến này. Anh vẫn luôn chờ Đoàn Văn ra chiêu rồi trở tay đánh trả lại đồng thời không cho đối phương lối thoát, cứ như đang trêu đùa Đoàn Văn vậy.
Điều này chọc giận Đoàn Văn, sự bình tĩnh ban đầu biến mất, bắt đầu đánh loạn xì ngầu, ra tay vừa nhanh lại độc.
Tiếng nắm đấm va chạm da thịt, tiếng hô gào ủng hộ, hai người mồ hôi rơi đầy người, không bao lâu đã vượt qua sáu mươi chiêu.
Đoàn Văn nhanh chóng bị triệt để bóp chết trên lôi đài, mặt sưng mũi sưng há mồm thở dốc: "Thôi, ngừng."
"Đã nói anh bao nhiêu lần là đừng có gấp gáp rồi."
Tống Tình Lam cũng bị Đoàn Văn đánh bầm xanh khóe miệng, anh vươn tay: "Bị khích là mất kiên nhẫn ngay, khẳng định lần nào cũng thua thôi."
Đoàn Văn nắm tay đội trưởng nhà mình mượn lực đứng dậy, biểu tình trên mặt chậm rãi biến mất, lau mồ hôi nói: "Đệt, cái này liên quan gì chuyện tôi có bình tĩnh không chứ?"
Đoàn Văn vừa xuống, lại có người leo lên đài.
Lần này là Thang Kỳ.
Dưới đài hoan hô.
"Thang Kỳ trâu bò!"
"Anh! Lên đi!! Hạ Tống đội đo ván đi!"
Tống Tình Lam liếc nhìn nhìn dưới đài, phát hiện nhóm người này cư nhiên khui bia, biểu tình nhìn anh chẳng khác nào đang xem tiết mục TV miễn phí.
Ngay cả Quý Vũ Thời cũng cầm một lon, hứng thú đứng chung với đám đồng đội.
Thang Kỳ cực kỳ phấn khởi, thế nhưng cũng theo sát bước chân Đoàn Văn, rất nhanh bị đánh gục.
Lý Thuần bò lên đài, Tồng Tình Lam thật sự nể phục dũng khí của cậu nhóc, sau đó cự tuyệt: "Xuống."
Lý Thuần: "Đệt? Sao em thì không được?"
Tống Tình Lam từ trên cao nhìn xuống: "Không muốn chơi với nhóc, đổi lão Chu lên đây."
"Lão Chu!"
"Lão Chu!"
Trong tiếng hoan hô, Lý Thuần tức tối vừa mắng to vừa leo xuống đài.
Đôi mắt nhỏ của Chu Minh Hiên nheo lại, là chiến hữu trong quân đội của Tống Tình Lam, hiểu rõ nhất phương pháp đánh nhau của Tống Tình Lam, đồng thời cũng là huấn luyện viên chiến đấu cận chiến, sức mạnh của Chu Minh Hiên cùng Tống Tình Lam ngang ngửa ngau.
Sớm đã bị kích thích hứng thú, chỉ chờ lúc này xuất chiến.
Chu Minh Hiên đưa lon bia trong tay cho người đứng bên cạnh: "Cầm giúp anh."
Thang Nhạc lập tức nhận lấy, không lớn không nhỏ nói: "Lão Chu, em coi trọng anh, đập bẹp nhuệ khí họ Tống kia đi!"
Lý Thuần cũng chân chó nhào tới bóp bóp vai Chu Minh Hiên: "Anh, cố lên, em cũng coi trọng anh, Tống đội quá kiêu ngạo, anh nhất định phải báo thù cho anh em, cho ổng biết sự lợi hại của anh đi."
Chu Minh Hiên thoải mái nói: "Rồi, rồi."
Tống Tình Lam ở trên sân ngửa đầu uống cạn một chai nước suối, mồ hôi theo cổ trượt xuống, phần tóc đen được buộc gọn cũng rối bời, thoạt nhìn tăng thêm vài phần cuồng loạn, cũng tràn đầy nguy hiểm. Phải đánh nhau với Chu Minh Hiên mới có thể tận hứng, vì thế Tống Tình Lam mới đề dành anh lại sau cùng.
Tống Tình Lam: "Diễn đủ chưa, diễn xong rồi thì lên đây."
Chu Minh Hiên nhún nhún vai, xoay cổ tay, leo lên đài.
Đúng lúc này, âm thanh trong trẻo lại lạnh lùng vang lên: "Chờ một chút."
Mọi người nhìn qua, người nói chuyện cư nhiên là Quý Vũ Thời.
Lon bia trong tay Quý Vũ Thời biến mất, thay vào đó là một đoạn băng vải, cậu đang quấn từng vòng từng vòng lên tay mình.
Mọi người: "???"
Không phải đi, Quý cố vấn không phải muốn làm như bọn họ nghĩ đi?
Quý Vũ Thời là người có thân hình mỏng nhất trong đám, đánh cận chiến trên lôi đài không thể so kỹ xảo chính diện, Tống Tình Lam dựa vào một thân sức mạnh của mình cũng đủ làm khó Quý Vũ Thời. Bọn họ nhao nhao khiếp sợ, muốn khuyên Quý Vũ Thời lui lại.
"Quý cố vấn!"
"Nghe tôi đi Quý cố vấn, đừng kiếm Tống đội chịu đòn."
"Đúng đó, chúng ta không cần giúp vui đâu!"
Quý Vũ Thời quấn băng vải xong, ở trước mắt bao người, nhẹ như chim yến nhảy lên lôi đài.
Cậu đứng đối diện Tống Tình Lam, thon gầy xinh đẹp, toàn thân một giọt mồ hôi cũng không có, nhẹ nhàng, khoan khoái, sạch sẽ.
"Tống đội, tới không?" Cậu ngoắc ngoắc tay hỏi.