Quý Vũ Thời tỉnh lại đã là hai hôm sau.
Là giữa trưa, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ rải vào phòng bệnh, chiếu lên sàn đá cẩm thạch lóng lánh ánh kim.
Bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẳm, vạn dặm không một bóng mây, là một bầu trời trong xanh cực kỳ bình thường vào mùa hè.
Đã bao lâu rồi không được thấy bầu trời như vậy?
Quý Vũ Thời xúc động, chính là nhất thời không thể tính được.
Phòng bệnh có chút lạnh lẽo, trên người Quý Vũ Thời đắp một tấm chăn mỏng, tay ghim kim, dịch thể thông qua ống tiêm chậm rãi tiến nhập vào huyết quản.
Hậu di chứng của lần chuyển tiếp này quá lớn, Quý Vũ Thời xuất hiện tình trạng bị shock tạm thời, may mắn thân thể cậu từng trải qua rất nhiều lần chuyển tiếp, sau khi được cấp cứu thì tình trạng nhanh chóng ổn định. Thế nhưng lúc này nằm trên chiếc giường mềm mại, cậu phát hiện mình mệt mỏi đến mức ngay cả một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
[1456.6.15 14:51:40]
Quý Vũ Thời nhớ rất rõ tọa độ thời gian lúc trở về.
Thời điểm bọn họ xuất phát là tinh nguyên 1456.5.17, không ngờ từ khi xuất phát tới bị chặn lại rồi quay trở về cư nhiên tốn thời gian gần một tháng. Một tháng này hoàn toàn mất đi liên kết, đối với người ở phân bộ Giang thành, đối với người nhà của cậu, hẳn là rất khó khăn.
Y tá tới kiểm tra phòng một lần, còn mang tới bữa ăn cho Quý Vũ Thời.
Cháo có độ ấm vừa phải, món ăn thanh đạm ngon miệng, hết thảy đều làm Quý Vũ Thời thèm nhỏ dãi, ngoại từ ấn tượng về bữa ăn ở "trạm trung chuyển thời không", cậu thật sự đã rất lâu rồi chưa được ăn thức ăn nóng, hơn nữa, lần đó kỳ thực cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Dạ dày trống rỗng được cháo nóng xoa dịu, vị giác tê dại được món ăn đánh thức.
Trong ánh mặt trời cùng bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, Quý Vũ Thời chậm rãi ăn trưa, sau đó triệt để thả lỏng.
"Cộc cộc."
Cửa phòng bệnh bị gõ.
Quý Vũ Thời nói: "Mời vào."
Cửa mở ra một khe nhỏ, Lý Thuận ló đầu nhìn vào: "Quý cố vấn, anh tỉnh rồi!"
Lý Thuần sớm đã khôi phục sức lực, cởi bỏ đồng phục tác chiến màu đen làm cậu nhóc trông nhỏ tuổi hơn hẳn, Lý Thuần không chút khách khí chạy tới ngồi lên chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh: "Tôi đoán là anh đã tỉnh lại nên mới hỏi y tá thử, quả nhiên a!"
Quý Vũ Thời: "Mọi người không sao chứ?"
Lý Thuần nói: "Không có việc gì! Bọn em tỉnh lại sớm hơn anh, bất quá cũng không sớm hơn bao nhiêu!"
Lý Thuần ở phòng bệnh kế bên, cậu nhóc nói cho Quý Vũ Thời biết, sau khi trở về tất cả mọi người đều xuất hiện tình huống tác dụng phụ với cường độ khác nhau, vì thế đều được chuyển vào trung tâm trị liệu thiên khung.
Tầng này ngoại trừ hai bọn họ thì toàn bộ thành viên trong đội đều ở đây, y tá không cho phép vào thăm cùng một lúc, cậu ở gần nên vào trước.
Lý Thuần cảm thán: "Thực khó tin mà!"
Cậu đưa tay cho Quý Vũ Thời nhìn mấy vết bằm xanh bằm tím trên tay: "Lúc mới tỉnh lại, em phải tự ngắt mình mấy cái mới dám tin hết thảy không phải là ảo giác, thật con mẹ nó giống như mơ thấy ác mộng vậy."
Quý Vũ Thời muốn nói, nếu quả thực là ảo giác thì cơn đau cùng vết thương cũng phải là ảo giác, nhưng cậu đã phải chịu đựng tất cả những thứ đó.
Kỳ thực Quý Vũ Thời cũng có chút khó tin bọn họ có thể thuận lợi trở về như vậy, thế nhưng hết thảy đều rất hợp tình hợp lý.
Trải qua quan sát của cậu, "hệ thống thiên khung sở hữu ý thức riêng của mình" không có năng lực biến ảo giác thành tình cảnh nhân tính hóa đến mức như thế. Quan trọng nhất là thiên khung cùng trung tâm chỉ huy thuộc về thời đại của bọn họ kỳ thực mạnh mẽ hơn bọn họ tưởng rất nhiều, có thể tìm ra tiểu đội bọn họ, đồng thời ngăn chặn lần chuyển tiếp tiếp theo.
Chỉ cần chậm một chút thôi, ngay cả Quý Vũ Thời cũng cảm thấy trung tâm chỉ huy thực vô năng."Cái gì mà Ouroboros, cái gì mà Chaos." Lý Thuần nói: "Nếu không phải mới vừa nãy ký ức cùng khẩu cung của em, anh Văn, lão Đoạn đều nhất trí, em cứ tưởng mình điên thật rồi. Cấp trên cũng lo lắng chúng ta xuất hiện tình huống như vậy nên còn phái người tới làm giám định tâm lý."
Ngón tay trắng nõn thon dài của Quý Vũ Thời đặt cái muỗng xuống, chạm vào thành chén phát ra tiếng vang giòn giã: "Giám định tâm lý?"
"Đúng vậy." Lý Thuần nói: "Bọn em tỉnh dậy trước anh nên làm xong hết rồi. Em nghe y tá nói tiểu đội chúng ta biến mất gần một tháng làm mọi người rất sợ hãi, suýt chút nữa đã trở thành huyền thoại rồi. Hiện giờ đang chờ báo cáo giám định, xem xem có hợp cách không, nó quyết định khi nào chúng ta mới được về nhà."
Quý Vũ Thời gật đầu.
Trình tự quả thực là vậy.
Lý Thuần đột nhiên thay đổi chủ đề hỏi: "Quý cố vấn, nếu được rời đi thì anh sẽ quay về Ninh thành hả?"
"Ừ." Quý Vũ Thời đáp, bổ sung một câu: "Nếu không cần tôi giúp đỡ các cậu tới Tây Kinh hoàn thành nhiệm vụ cấp A kia."
Cậu tới Giang thành vốn chính vì hỗ trợ làm nhiệm vụ.
"Vậy thì chắc không cần." Lý Thuần nói: "Nhiệm vụ đó có người hoàn thành rồi."
Lý Thuần thực không hổ là lắm mồm lại lắm lời, vừa tỉnh lại không bao lâu đã nghe ngóng được hết tất cả mọi chuyện sau khi bọn họ rời đi.
Trung tâm chỉ huy thứ ba kiểm tra được đội bảy thiên khung không tới tọa độ thời gian chính xác mà nằm ở hình thái ngoại tuyến, lập tức an bài bộ kiểm soát tìm kiếm tung tích. Mà nhiệm vụ cấp A do đội bảy nhận cũng được giao cho đội chín thiên khung đi xử lý.
Tiểu đội thủ hộ giả cạnh tranh vị trí rất kịch liệt, Lý Thuần tức giận: "Có lẽ bọn họ còn mong chúng ta không trở lại ấy, chờ đón mới sợ."
Nguyên nhân hai đội so kè như vậy, Quý Vũ Thời cũng biết đại khái.
Vị Tống đội trưởng nào đó cư nhiên chính là họa thủy.
Than vãn xong, Lý Thuần lắp bắp hỏi: "Cái kia, lão Vu có lẽ đã về hưu luôn rồi, đội bọn em vẫn thiếu người. Nếu nhiệm vụ kế tiếp cần hỗ trợ, Quý cố vấn sẽ tới chứ?"
Quý Vũ Thời nói: "Xem tình huống."
Nhân loại chính là như vậy, chung đụng một thời gian sẽ nảy sinh tình cảm, Quý Vũ Thời phát hiện mình cư nhiên không thể không biến sắc cự tuyệt như trước.
Lý Thuần hỏi: "Xem thế nào?"
Quý Vũ Thời: "..."
Lý Thuần sờ sờ đầu: "Cái kia, hiện giờ vừa mới trở về, nói chuyện này có hơi sớm."
Tinh thần Quý Vũ Thời thoạt nhìn không được tốt lắm.
Mặc dù Quý Vũ Thời đã chứng minh sức chiến đấu của mình không phải gà bệnh nhưng hình tượng yếu đuối tới mức không vặn nổi nắp chai đã khắc quá sâu trong lòng bọn họ, Lý Thuần lải nhải một hồi, rất nhanh liền ý thức được mình nên quay trở về phòng bệnh, phải để Quý Vũ Thời nghỉ ngơi thật tốt.
Chính là Lý Thuần vừa mới đi không bao lâu.
Những người khác đã lục tục chạy tới.
Cặp song sinh, Chu Minh Hiên, Đoàn Văn, tất cả nối tiếp chạy tới, bởi vì quá náo nhiệt nên bị y tá đuổi về phòng. Nói tóm lại là bọn họ đều có chung suy nghĩ: hi vọng Quý Vũ Thời có thể lưu lại.
Quý Vũ Thời có chút bất đắc dĩ, cũng có chút rung động.
Trải qua nhiệm vụ nguy hiểm đáng sợ như vậy, trải qua tình cảnh bị thời không bắt cóc tàn khốc như vậy, đối với bất cứ ai mà nói đó đều là bóng ma tâm lý. Đừng nói tới người có tố chất tâm lý kém, cho dù là người bình thường chỉ sợ cũng nãy sinh ra cảm giác kháng cự với chuyện ngồi vào khoang con nhộng tiến hành chuyển tiếp.
Chính là đội bảy thiên khung không giống như vậy.
Đương nhiên, lúc này bọn họ vừa mới quay trở lại hiện thực, để bọn họ lập tức làm nhiệm vụ là không có khả năng, thế nhưng bọn họ đã bắt đầu cân nhắc tới chuyện nhiệm vụ lần sau.
Khả năng tiếp nhận tâm lý này, báo cáo kiểm tra đã không còn cần thiết.
Bị dọa không sợ, bị đánh không chết, đội bảy thiên khung so với tiểu cường còn sống dai hơn.
Sau khi các đồng đội rời đi, chuyên gia đúng hẹn đi tới, tiến hành kiểm tra cho Quý Vũ Thời dài tới ba giờ.
Trước khi kết thúc, chuyên gia hỏi ba vấn đề.
"Quý Vũ Thời, trong quá trình chuyển tiếp bị lỗi, độ tín nhiệm của cậu đối với hệ thống thiên khung có bị dao động không?"
Quý Vũ Thời nói: "Không có."
Chuyên gia hỏi: "Vì sao?"
Quý Vũ Thời: "Bởi vì nếu như dùng thời không để hình dung, tôi cho rằng thiên khung sở hữu ý thức riêng của mình vượt xa khỏi thời không của chúng ta, cho nên đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Xét về phương diện khác, tôi tin tưởng thiên khung cùng trung tâm chỉ huy có thể tìm được chúng tôi, vấn đề cần lo lắng chỉ là thời gian thôi."
Chuyên gia lại hỏi: "Vậy sau khi chuyển tiếp bị lỗi, cậu có sản sinh ra ý niệm đâm lao thì phải theo lao, dùng lần chuyển tiếp này đi tới thời đại khác không?"
Sau khi đưa ra câu hỏi này, chuyên gia da trắng đẩy gọng kính, nghiêm túc nhìn Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời rũ mi mắt, máy phát hiện nói dối dán bên cổ tay kiểm tra mạch đập của cậu.
Cậu mở miệng, ngay cả giọng nói cũng không thay đổi: "Không có. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đó. Bởi vì tôi biết tổ chức sẽ tuân thủ lời hứa, sớm muộn gì cũng sẽ cho tôi cơ hội đó."
Thiết bị kiểm tra nói dối hiện đèn xanh.
Chuyên gia thu dọn thiết bị, nhanh chóng rời đi.
*
Chín giờ sáng hôm sau, báo cáo đánh giá về đội bảy thiên khung đã có.
Tất cả nhân viên hợp cách, bọn họ có thể rời đi.
Sau khi trở về mỗi người cần phải viết một bản báo cáo cặn kẽ, ngoài ra phân bộ còn quyết định cho mỗi người ba tháng nghỉ ngơi để điều chỉnh trạng thái, sau khi quay trở thiên khung sẽ một lần nữa tiến hành kiểm tra tâm lý.
Đoàn Văn đi nhận vật phẩm riêng của mọi người mang về, Quý Vũ Thời nhận được quần áo cùng điện thoại di động của mình.
Thay quần áo xong, Quý Vũ Thời mở cửa phòng bệnh thì nhìn thấy Tống Tình Lam đứng dựa trên vách tường bên ngoài: "Quý cố vấn."
Tiếng nói trầm thấp quen thuộc.
Giống như tiếng nói trong băng tần công cộng bất ngờ xông vào đầu Quý Vũ Thời, làm cậu không kịp chuẩn bị tâm lý.
Ngay cả trái tim cũng có chút giật thót.
Nam nhân cao gầy cộng thêm đôi chân dài nhanh nhẹn có độ tồn tại cực cao, ngay cả dáng vẻ cúi đầu nhìn cậu cũng làm Quý Vũ Thời có chút muốn lùi về sau--- đã vài ngày không gặp, hơn nữa lúc ở trong khe nứt cũng luôn là bản thu nhỏ, Tống Tình Lam bản trưởng thành lúc này làm Quý Vũ Thời có cảm giác tràn đầy khí thế xâm lược giống như lần đầu tiên gặp mặt.
Tống Tình Lam tựa hồ đang cảm thấy buồn chán, Quý Vũ Thời vừa ra, anh liền nhìn qua: "Lần nào cậu cũng chậm như vậy."
Tình cảnh này giống như đã từng xảy ra.
Quý Vũ Thời nhớ kỹ, lúc từ rừng mưa quay trở lại khoang thuyền vũ trụ bọn họ đã thay phiên tắm rửa, khi đó Tống Tình Lam cũng ở bên ngoài chờ cậu.
Quý Vũ Thời không biến sắc, con ngươi xinh đẹp nhìn Tống Tình Lam: "Tống đội, anh lại tới ném cành ô liu à?"
"Không phải." Tống Tình Lam tùy ý nói: "Dục tốc bất đạt, tôi ném thì Quý cố vấn cũng chưa chắc sẽ nhận."
Anh đứng thẳng dậy, khóe môi cong lên: "Kỳ thực tôi tỉnh lại sớm nhất, vốn đã sớm muốn tới thăm cậu, không để đám kia giành phần đi trước. Chính là mệnh tôi không tốt lắm, vừa mới tỉnh lại liền bị tra xét, tra hỏi, kiểm tra, cấp trên dứt khoát không để tôi nghỉ ngơi một phút một giây nào."
Tống Tình Lam là đội trưởng, tình huống gặp phải đương nhiên khác với bọn họ.
Vì vậy người tới thăm không có Tống Tình Lam, Quý Vũ Thời cũng không hỏi, cậu biết đối phương khẳng định không dễ dàng thoát thân.
Quý Vũ Thời nói: "Sau khi trở về, nhất định sẽ dành rất nhiều lời khen cho anh trong báo cáo."
"Không cần chờ báo cáo." Tống Tình Lam nhẹ giọng nói: "Vừa vặn hiện giờ Tề bộ trưởng mời chúng ta dùng cơm, cậu có thể nói tốt vài câu."
Tề... bộ trưởng?
Quý Vũ Thời nhíu mày: "Phân bộ Giang thành có mấy vị bộ trưởng?"
Tống Tình Lam nói: "Chỉ có một thôi, sao vậy?"
Tâm tình trong con ngươi Quý Vũ Thời thay đổi: "Vậy Uông bộ trưởng đâu?"
[end 39]