"Còn không phải vì cái tên đồng tính luyến ái đáng ghét ở đội chín sao...." Nói tới đây thì Lý Thuần khựng lại, vội vàng ngừng câu chuyện: "Quý cố vấn đừng hiểu nhầm, em không phải có ý đó, em chỉ nhắm vào "cái tên" đội chín kia thôi."
Biểu tình Quý Vũ Thời không biến đổi, chỉ nói: "Ah không sao, lời khó nghe hơn trước kia tôi cũng nghe qua rồi."
Gì mà chán ghét đồng tính, gì mà gối thêu hoa, gì mà kiên quyết không chấp nhận người đồng đội như cậu, rất nhiều.
Lý Thuần khóc không ra nước mắt: "Em thật sự không có ý đó, Quý cố vấn giơ cao đánh khẽ đừng ghim em mà."
Cậu rốt cuộc sao lại lắm miệng nói chuyện phiếm với Quý cố vấn vậy chứ? Bây giờ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, trời mới biết cậu thật sự rất sùng bái Quý cố vấn.
"Tôi biết." Quý Vũ Thời nói, lời này Lý Thuần đã nói qua một lần với cậu lúc ở ban công PU-31.
Cậu lặp lại lời Lý Thuần đã nói lần trước: "Từ sau lần lão Vu gặp chuyện, Tống đội vẫn luôn tự trách chính mình, vì không hi vọng anh tới mới cố ý nói như vậy. Bọn em kỳ thực chỉ hơi thẳng tính thôi chứ không đến mức thật sự chán ghét đồng tính."
Lý Thuần tràn đầy lòng cầu sinh: "Đúng đúng đúng."
Quý cố vấn nhớ lời cậu nói kỹ ghê.
Cũng không biết Quý Vũ Thời có tin hay không, nói chung là phản ứng của Quý Vũ Thời rất bình tĩnh, giống như "đồng tính luyến ái" không hề liên quan gì tới mình vậy.
Quý Vũ Thời liếc nhìn hình vẽ của người râu ria, nhàn nhạt hối thúc: "Tiếp tục đi."
"Ah." Lý Thuần gật đầu, châm chước từ ngữ nói: "Cái đó, cái kẻ đáng ghét mà tôi nói chính là đội trưởng đội chín Lâm Tân Lan."
Đội chín Thiên Khung?
Quý Vũ Thời nhớ tới lúc bọn họ vừa tới PU-31, lần đầu tiên nhìn thấy trọng điểm sơ lược nhiệm vụ, Đoàn Văn còn nghi ngờ đây là trò đùa dai của đội chín.
Lý Thuần: "Nghe nói lão này vào Thiên Khung cùng lứa với Tống đội, lúc làm học viên hai người thường cùng được bầu là học viên có tiềm lực nhất, còn được xưng là tổ hợp Song Lan. Sau đó Lâm Tân Lan liền công khai theo đuổi Tống đội, sau khi bị cự tuyệt lại còn hùng hồn tuyên bố nhất định sẽ câu được Tống đội. Tống đội là trai thẳng, từ đó về sau liền giữ khoảng cách với tên đó, thế nhưng Lâm Tân Lan bám miết không buông, đưa tặng bữa sáng rồi còn chờ tan giờ học này nọ kia, có lần Tống đội không ở, có người tận mắt nhìn thấy Lâm Tân Lan quần áo xốc xếch rời khỏi phòng làm việc của Tống đội, cũng không biết lén ở bên trong làm cái gì, đúng là biến thái...." [Song Lan là vì Lan và Lam đều có pinyin là lan]
Quý Vũ Thời nghĩ, thảo nào có tin đồn Tống Tình Lam khử trùng cả phòng làm việc khi có gay bước vào.
Thì ra là vậy.
"Ghê tởm hơn chính là...." Lý Thuần siết chặt nắm tay: "Có người trong bộ phận Thiên Khung đã vẽ truyện đồng nhân về Lâm Tân Lan cùng Tống đội, Lâm Tân Lan cư nhiên còn nhấn like!"
Quý Vũ Thời: "..."
Cư nhiên là vì lý do buồn cười như thế, hành vi của người này thật sự quá buồn chán.
Thực khó tưởng tượng Tống Tình Lam cư nhiên lại bị theo đuổi tới đau đầu như vậy, theo ấn tượng thì Tống Tình Lam hẳn phải trực tiếp đập đối phương một trận mới đúng.
Nào ngờ Lý Thuần lại nói tiếp: "Nói chung là sau đó hai người đánh một trận rồi không còn nói chuyện gì nữa. Đội bọn họ đến giờ vẫn luôn âm thầm phân cao thấp với đội chúng ta, lần này anh tới, bọn họ vẫn luôn chờ xem kịch vui."
Lý Thuần càng nói càng ấm ức: "Nếu chúng ta có thể quay về thì báo cáo những nhiệm vụ này đã đủ đánh sưng mặt bọn họ rồi. Hơn nữa nếu không có Quý cố vấn thì chúng ta rất có thể vẫn còn kẹt trong vòng tuần hoàn vô hạn của PU-31.... Nếu đổi lại thành đội chín thì em chắc chắn bọn họ còn thảm hại hơn chúng ta, bọn họ không chỉ không có Quý cố vấn mà còn là một đám gà yếu nhớt."
"Chúng ta nhất định có thể trở về." Gương mặt bình tĩnh của Quý Vũ Thời có thêm chút tự kiêu, thực tự nhiên tiếp nhận lời tâng bốc này: "Một người tính kế tạm thời hai người tính kế dài lâu, huống chi hiện giờ chúng ta đã có ba người rồi, manh mối sẽ ngày càng nhiều hơn."
Lý Thuần gật đầu, ngượng ngùng nói: "Kỳ thực em cảm thấy mình không giúp được gì cả, em chỉ là một con cá mặn cái gì cũng không biết."
Quý Vũ Thời nói: "Sao có thể? Ít ra thì cậu và người râu ria kia giao lưu rất tốt, ông ta đã buông lỏng phòng bị với cậu."
Lý Thuần cười hắc hắc.
Đứa nhỏ đơn thuần dễ làm người ta thả lỏng đề phòng.
Lý Thuần vào đội đã gần một năm, làm nhiệm vụ hậu cần, vẫn luôn nỗ lực cống hiến thành tích, lời của Quý Vũ Thời không thể nghi ngờ đã cổ vũ rất lớn cho cậu bé.
Một lát sau Lý Thuần nhỏ giọng nói: "Nếu chúng ta trở về, Quý cố vấn thật sự không nghĩ tới chuyện gia nhập đội bọn em sao?"
Lúc ở trạm trung chuyển, mọi người đều nhìn ra được Tống Tình Lam có ý muốn giữ lại, thế nhưng thái độ của Quý Vũ Thời thì lại không rõ.
Tất cả mọi người đều cho rằng đội trưởng đã đắc tội Quý cố vấn, mà Quý cố vấn lại còn thù dai nữa chứ.
Quý Vũ Thời vẫn chưa nghĩ xong vấn đề này.
Đáp án lại cái là NO.
Lý Thuần: "Suy nghĩ lại chút đi, anh xem, chúng ta đã là anh em sống chết với nhau rồi, hơn nữa Tống đội với anh còn là nửa đồng hương."
Quý Vũ Thời: "Nửa đồng hương?"
"Bên mẹ Tống đội là người Ninh thành." Lý Thuần nói: "Tống đội lúc bé từng đi nhà trẻ ở Ninh thành."
Quý Vũ Thời: "..."
Trong tiếng ngáy của người râu ria, Quý Vũ Thời cùng Lý Thuần nói qua một lượt những gì bọn họ trao đổi được trong sáu ngày qua, đối với hệ thống ngôn ngữ kỳ quái của đối phương, Quý Vũ Thời hoàn toàn không có manh mối, bất quá nhiều lần nhìn thấy ký hiệu có nghĩa là "18" trên đồng phục mà hắn vẽ, cậu đã mơ hồ có suy đoán.
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới một tiếng vang lớn.
Khoang vũ trụ chấn động kịch liệt làm người râu ria cũng tỉnh lại.
Trước giờ Lý Thuần chưa từng nghe qua loại âm thanh này, khiếp sợ hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Quý Vũ Thời giải thích: "Là có ngoại vật bị hút tới nơi này."
Mỗi khi có thứ gì bị từ trường của nơi này hút tới, nó sẽ đáp xuống núi rác.
Quả nhiên, người râu ria tỉnh lại thì mơ mơ màng màng nhìn bọn họ một cái, thân mình cao lớn xột xoạt đứng dậy, vừa gu lu gu lu nói gì đó vừa tìm xe đẩy của mình---- hắn lại muốn đi nhặt rác.
Lúc này, Quý Vũ Thời quyết định đi cùng.
Lý Thuần cũng đi theo.
Học theo dáng vẻ của người râu ria, bọn họ lấy áo khoác chống lạnh trong phòng điều khiển khoác lên người rồi mới ra ngoài.
Bên ngoài khoang thuyền vũ trụ tối đen như mực, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy mặt đất bị đông cứng ngắc ở dưới chân.
Bầu trời vẫn chúi thấp, từng đợt cực quang nối tiếp nhau lóe sáng, vừa xinh đẹp lại an tĩnh.
Lý Thuần đi bước dài bước ngắn: "Quý cố vấn, có khi nào là nhóm anh Văn với Thang Nhạc bị hút tới không?! Cũng giống như chúng ta vậy á! Như vậy thì có thể chậm rãi tề tựu cả đội rồi!"
"Có thể." Quý Vũ Thời nói: "Tống đội có lẽ đang ở gần đó, nếu nhóm Đoàn Văn tới thì Tống đội sẽ sớm phát hiện bọn họ."
Như vậy thì có thể thoát khỏi vận mệnh bị người râu ria dùng xích sắt lôi về.
Người râu ria đẩy xe đầy, đột nhiên dừng lại từ ven đường hái vài đóa hoa huỳnh quang để chiếu sáng. Trước tiên cắm một đóa hoa trên tay lái, sau đó chia cho Lý Thuần một đóa, cuối cùng là Quý Vũ Thời.
Người râu ria có chút ngà ngà say, hệt như một người khổng lồ lang thang, thân mình thì hôi hám, hành động lại đặc biệt đáng yêu, Quý Vũ Thời cảm thấy người này có lẽ không phải một kẻ đáng ghét, ít ra thì lúc vừa mới rơi xuống đây, hắn không phải.
Có người râu ria quen thuộc đường lối đi trước dẫn đường, ba người nhanh chóng đi tới núi rác.
Xa xa đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy mạnh mẽ rắn rỏi đang lục lọi gì đó trong đống rác.
Đáng tiếc thứ bị hút tới lần này không phải khoang thuyền con nhộng.
Vì vậy bọn họ không nhặt được thành viên khác trong đội.
Thấy bọn họ tới, Tống Tình Lam nhặt một hộp đồ hộp ném cho Quý Vũ Thời: "Quý cố vấn, nhìn cái này này."
Quý Vũ Thời chụp lấy nhìn thử, trên bìa hộp là dòng chữ: Đậu Khắc Mông.
Sau đó, Quý Vũ Thời lật ngược lại, quả nhiên nhìn thấy dòng chữ: Lô rau dưa hữu cơ đầu tiên của PU-31 Kim Ô số 2, tinh phẩm kính tặng.
Thì ra là vậy.
[end 32]