Bạc Vụ

Chương 17




Hai người bị giải lên xe, chuyện đầu tiên chính là kiểm tra người.

Thông tấn khí trên cổ tay bị tháo ra ném xuống xe, người nam da đen lấy đi quân đao cùng những thứ vũ khí khác tìm được trên người Tống Tình Lam.

Tống Tình Lam sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên không có tôn nghiêm bị người ta trói hai tay sau lưng khống chế ép vào trong góc, còn bị chỉa súng vào đầu, muốn uất ức bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu, then chốt nhất là còn mua một tặng một, tự anh chuốc phiền nhiễu vào thân.

Ở bên cạnh, Quý Vũ Thời đang bị soát người.

Cậu khẽ nhíu mày giơ hai tay bị một người nam kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, tịch thu toản thạch điểu cùng hộp thuốc, còn tìm được một thiết bị cơ khí màu trắng đen lớn gấp rưỡi lòng bàn tay.

Người nam da đen nghi hoặc: "Này là cái gì?"

Quý Vũ Thời: "Máy chơi game."

"Cộp" một tiếng, chiếc máy bị ném đi.

Quý Vũ Thời nhìn sang, chiếc máy nho nhỏ đã bị ném bể phân thành bốn năm mảnh, pin cũng lăn lông lốc ra ngoài. Cậu thu hồi ánh mắt, trong con ngươi hắc bạch phân minh không có tâm tình gì nhưng không biết vì sao người nam da da đen lại cảm thấy khó chịu, ánh mắt này quá khiếp người.

Tống Tình Lam có chút đồng tình với người nam kia.

"Nhìn cái gì vậy?! Ai biết bên trong có thiết bị truy tung hay không?" Mặt người nam kia đen xì xì, đẩy Quý Vũ Thời: "Tên này cũng trói lại! Ném tới bên cạnh tên kia.

Sau đó Quý Vũ Thời cũng bị trói chặt cổ tay nhét vào góc.

Hai người rơi vào tình huống này, Tống Tình Lam hơi cúi đầu, thấp giọng thì thầm bên tai cậu: "Quý cố vấn, chơi vui không?"

Giọng nam trầm thấp lọt vào tai, hô hấp phun bên tai.

Quý Vũ Thời có chút chấn động, xoay đầu lại tách ra chút khoảng cách, thấp giọng nói: "Chốc nữa sẽ giải thích với anh."

Tống Tình Lam rõ ràng là đang cắn răng nói chuyện: "Tôi hỏi cái này à?"

Quý Vũ Thời: "Chứ cái gì?"

Tống Tình Lam: "..."

Đôi môi dáng vẻ rất đẹp khẽ giật: "Tống đội, đồng tính rất thâm sâu, tôi đang giúp anh tự nhận biết chính mình a."

Những người này phỏng chừng trình độ văn hóa cũng không cao, nửa ngày cũng không biết làm sao thiết lập hệ thống xe không gian, tốc độ chạy không tính là nhanh.

Lòng phòng bị của người nam da đen rất nặng, đến một chỗ hắn đột nhiên dừng xe lại hô: "Đám người kia nhất định sẽ đuổi theo, trước tiên chúng ta phong bế con đường này lại rồi chuyển sang đường khác!"

Ba người mở cửa xe nhảy xuống.

Tang thi đuổi theo, chỉ thấy hai người canh gác một người hành động đè một cái nút ở bên đường, có chướng ngại vật từ dưới nền đất dựng lên, đóng kín toàn bộ mặt đường.

Đó là một bức tường sắt.

Giống như thứ mà bọn họ đã đụng vào lúc lái xe trốn ra khỏi tiệm sách.

Tống Tình Lam quay đầu qua, nào ngờ Quý Vũ Thời cũng đang nhìn mình.

Thời gian giống như xoay chuyển ngược trở lại, ký ức tử vong quá khắc sâu, chiếc xe lật úp, trên mảnh kính bể dính đầy máu tươi, hình ảnh phần đầu Chu Minh Hiên gục xuống tựa hồ như ở ngay trước mắt.

Đó là thu hoạch ngoài ý muốn.

"Kịch!"

Cửa xe bị đóng lại, cái gì cũng không nhìn thấy.

*

Trong xe vốn còn chút trang bị vũ khí của tiểu đội, cộng thêm cướp được toản thạch điểu cùng thần miên, thu hoạch khá khả quan.

Đám người kia thoạt nhìn không phải bạn đồng hành, lúc này đang tranh đoạt chiến lợi phẩm

Người nữ ôm đứa bé không có phần, cũng không có địa vị, đại khái chỉ là quân cờ.

Trên xe oi bức không chịu nổi, cô kéo đứa nhỏ qua một bên, sau đó cởi lớp áo choàng lộ ra làn da tái nhợt, lúc này chợt nghe Quý Vũ thời hỏi: "Đã bao lâu cô không phơi nắng rồi?"

Người nữ nhìn đám người kia một chút, có chút do dự xem có nên nói chuyện với Quý Vũ Thời hay không.

Quý Vũ Thời lại nói: "Hẳn là từ trước khi biến dị xảy ra đi?"

Tống Tình Lam không rõ vì sao Quý Vũ Thời lại hỏi như vậy, thế nhưng anh biết cậu nhất định có lý do.

Người nữ rốt cuộc gật đầu.

Quý Vũ Thời thực tự nhiên hỏi: "Từ khi Kim Ô số 2 xuất hiện à?"

"Ừm." Người nữ vội vàng nhỏ giọng nói: "Có phải mấy cậu là cảnh sát từ PU-30 tới không? Tôi nghe nói bên đó không có biến dị, các cậu có thể mang tôi cùng con gái tôi đi cùng không?"

"Không thể."

Quý Vũ Thời bị trói hai tay nhưng lại giống như người phán quyết cao cao tại thượng.

"Tôi sẽ nghĩ cách giúp mấy cậu!" Người nữ có chút muốn hỏng mất: "Cầu xin mấy cậu đó, chỉ mang theo con gái tôi thôi được không? Từ khi Kim Ô số 2 xuất hiện, con bé chưa từng phơi nắng, nó sẽ không biến dị đâu!"

Tống Tình Lam nói: "Cô không đi thì tường đen cũng sẽ căn nuốt cô."

Người nữ ngẩn người: "Tường đen gì?"

"Đùng!"

Trong xe có tiếng súng vang lên, có người nát đầu, máu tươi phun lên thành xe.

Đối mặt với tài nguyên tốt như trang bị cùng xe không gian, đám nam nhân kia chia của không xong liền ra tay hạ sát thủ, hùng hùng hổ hổ nháo nhất trời.

Người nữ nhìn mà sợ tới hét ầm lên.

Bé gái yên lặng chơi búp bê trong thế giới riêng của mình, tựa hồ không hề nghe thấy.

Quý Vũ Thời không hề kinh ngạc với một màn này, thấp giọng nói: "Sắp rồi."

Cậu tựa hồ không quan tâm, chỉ lẳng lặng theo dõi biến cố.

Người nổ súng bị đoạt súng đi, thi thể trong xe trợn tròn mắt, thế nhưng đám người kia làm như không thấy.

Khắc khẩu thăng cấp, bọn họ bắt đầu động tay động chân đánh đấm trong xe. Ngay sau đó xe không gian chợt quẹo cua một phát rồi bình ổn trở lại.

Không biết là ai hô một tiếng: "Giết sạch bọn chúng, cướp xe không gian!"

Đám người an tĩnh một giây, sau đó đồng thời bổ nhào về phía đống trang bị trong xe.

Tiếng súng vang lên.

Xe không gian chợt nghiêng ngả, trong lúc hỗn chiến bảng điều khiển đã bị bắn trúng.

"A!!!" Người nữ hét chói tai.

Xe không gian mất khống chế bắt đầu liền mạng vọt thẳng tới trước, Tống Tình Lam thuận thế lộn một vòng về phía trước, ngay lập tức trán bị đỉnh nòng súng lạnh như băng.

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy người nam da đen lộ ra biểu tình hung ác cầm thần miên muốn bắn mình.

Tống Tình Lam nhếch môi: "Cần vân tay, ngu xuẩn."

Dứt lời, hai tay bị trói sau lưng của Tống Tình Lam chợt vùng ra, trong lúc lăn một vòng không biết từ khi nào nhặt lại quân đao, động tác nhanh tới mức Quý Vũ Thời gần như không thể thấy rõ, chỉ thấy anh nghiêng người, chân dài quét ngang, người nam da đen kia bị quật ngược xuống đất chỉ trong một sát na.

Tống Tình Lam ngồi dậy, túm đầu người nam da đen kia dộng xuống đất! Người nọ kêu thảm một tiếng, mũi bị đụng gãy, máu me đầy mặt!

Cùng lúc đó, chiếc giày đen ống thấp của Tống Tình Lam đá một cái, quân đao xoay tròn tiến tới chỗ Quý Vũ Thời.

"Mẹ kiếp, giết nó!"

"Mau dừng xe lại!!"

"Ầm ầm!"

Đạn bắn trúng thành xe bằng kim loại, tia lửa văng tung tóe khắp nơi.

Trong ánh sáng u ám, Tống Tình Lam hệt như bóng ma đạp vào thành xe mượn lực, vừa đáp xuống đất đã "răng rắc" một tiếng vặn gãy cổ một người!

"Xe mất khống chế rồi!!"

Quý Vũ Thời hô to, chỉ thấy Tống Tình Lam giơ thần minh giết chết hai người trước mặt, nghe thấy tiếng hô lập tức bẻ lái, lúc này ở phía sau có một người nhào tới bóp cổ anh.

"Ầm!!"

Chiếc xe phát ra tiếng nổ, trời đất xoay chuyển, mọi người trong xe bị chấn động kịch liệt.

Chiếc xe tông vào tường, ầm ầm tông sập vài bức tường, khó khăn lắm mới dừng lại được.

"Khụ khụ khụ!!" Quý Vũ Thời cảm nhận được vị tanh ngọt trong cổ họng, không ngừng ho khan.

Cửa sổ xe bị hư hại, bụi tràn đầy thùng xe, tấm thép lõm vào trong thành một độ cung rõ rệt, tất cả đều yên lặng.

Đầu người nữ bị trúng đạn, máu văng đầy đất, trên mặt đất ngổn ngang toàn là thi thể, mặt bé gái úp xuống đất, dưới thân có máu.

Có người túm lấy mắt cá chân cậu.

Quý Vũ Thời cúi đầu nhìn lại, người nam da đen máu me đầy mặt nhưng vẫn chưa chết, tay cầm khẩu toản thạch điểu của cậu chầm chậm giơ lên.

Trong tay Quý Vũ Thời vẫn còn cầm quân đao.

"Ô ô."

Có người chết đứng dậy.

Lại một tiếng vang, bé gái bên kia cũng ôm búp bê đứng dậy.

Cặp mắt xinh đẹp của Quý Vũ Thời nhìn người nam kia, từ bàn tay không còn sức lực của đối phương lấy lại súng của mình.

Sau đó.... hung hăng dùng quân đao ghim tay hắn vào mặt sàn!

"A!!!" Tiếng hét thảm thiết hệt như heo bị làm thịt vang lên.

"Đi mau!" Tống Tình Lam hất văng mấy viên gạch đè trên người, một thân bụi bẩn cùng vết máu, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi: "Quý Vũ Thời!"

Hai người nhảy xuống xe không gian.

Tang thi khắp bốn phương tám hướng đang ùa về phía xe không gian vừa phát ra tiếng nổ rung trời.

Hai người giống như chiếc thuyền nhỏ bập bềnh trên dòng thủy triều tang thi, khó có thể tự bảo vệ chính mình. Tiếng súng không ngừng vang lên, lực giật mạnh tới mức làm tay tê dại, thần miên của Tống Tình Lam càn quét một phen cũng không chống cự nổi số lượng tang thi truy đuổi khổng lồ.

"Ô!"

"Ô....."

Thịt thối, bức xạ nhiệt, mùi vị khó có thể hình dung tràn đầy trong xoang mũi.

Thông tấn khí bị ném mất, kênh bộ đàm dưới da vẫn còn ở trạng thái công cộng.

Có lẽ đồng đội đã đuổi tới đủ gần phạm vi trao đổi, bên tai hai người truyền tới âm thanh đứt quảng của đồng đội: "Tống đội?! Alo?.... Tống đội? Có phải nhóm các anh không?! Em nghe thấy tiếng nổ ở gần đây!"

Là Thang Kỳ.

"Là bọn anh!" Tống Tình Lam vừa nổ súng vừa trả lời: "Bọn anh bị thi triều bao bây!"

Thang Kỳ: "....đang định vị!... lập tức tới ngay!!"

Thông tin bị đứt ngang.

Ở ven đường cách đó không xa có một cái đình nhỏ thu hút sự chú ý của Tống Tình Lam: "Vào trong đó chống đỡ một chút!!"

Hai người vừa nổ súng vừa vọt tới.

"Ầm!"

Tống Tình Lam một cước đạp cửa, tang thi phía sau bị Quý Vũ Thời đánh gục, hai người nhanh chóng chui vào.

Trong đình là một mảnh tối đen, cư nhiên chỉ lớn cỡ một mét vuông, nhỏ đến đáng thương.

Tống Tình Lam dựa lưng vào cửa sắt há mồm thở dốc, vài giây sau cư nhiên bật cười: "Quý cố vấn, lần sau có thể đổi phương thức luận chứng khác được không?"

Quý Vũ Thời đối mặt với Tống Tình Lam, trong bóng tối cả hai người đều không thấy rõ biểu tình của nhau: "Luận chứng gì?"

Tiếng gào thét của tang thi làm người ta tê dại da đầu, cách bốn tấm sắt có thể nghe thấy chi chi chít chít, không khó tưởng tượng một khi để tang thi tìm được cơ hội thì ngay lập tức chính là tình cảnh bị xé toạt máu me tung tóe.

Cũng không thể nào là luận chứng chán ghét đồng tính a.

Tống Tình Lam: "Luận chứng lý luận cậu chuẩn bị nói với bọn tôi."

Trong lần tuần hoàn trước, bọn họ có đi qua khu vực này.

Lúc đó vì con đường bị chặn mà xe không gian hư hỏng, sau khi tiến vào con hẻm nhỏ thì gặp phải tiểu tang thi, kỳ diệu hoàn mỹ trùng hợp với tình huống hiện tại.

Ban đầu Tống Tình Lam không hiểu Quý Vũ Thời muốn làm cái gì.

Thẳng đến khi Quý Vũ Thời đột nhiên nhắc tới bộ phim [Dawn of the Dead], anh nhớ lại tình huống lúc bọn họ thảo luận bộ phim này ở trên xe.

Người bình thường rất khó so sánh chuẩn xác mọi thứ.

Thế nhưng trí nhớ trong đầu Quý Vũ Thời lại quá kín kẽ, ngay cả tiểu tang thi nhìn thoáng qua khi chạy trốn cầm một con búp mê mặc quần áo đỏ cũng nhớ kĩ.

Âm thanh của Quý Vũ Thời trong trẻo, lạnh lùng nói: "Thực tế thì...."

Ầm, tiếng nổ vang dội.

Cái đình nhỏ bị đám tang thi đẩy ngã!

Hai người ngã nhào xuống đất, Quý Vũ Thời đau đớn kêu một tiếng, bị Tống Tình Lam đè ép chặt chẽ, từ cổ họng phun ra nửa câu còn lại: "Khụ khụ....không có cách nào đổi phương thức luận chứng."

Đột nhiên.

Trong đình lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

Phía trên hai người có một màn hình lóe lên hình animation cùng chữ viết, thế nhưng Tống Tình Lam nằm ở phía trên nên màn hình vừa vặn bị lưng anh che chắn mất.

"Ô....."

Tang thi vẫn còn đang đùn đẩy hộp sắt mà hai người đang trốn.

Hai người nằm chồng lên nhau bị chấn động, da thịt kề sát, hô hấp ấm áp gần trong gang tấc.

Trong ánh sáng nhàn nhạt, Tống Tình Lam nhìn Quý Vũ Thời rất rõ.

Con ngươi trầm tĩnh mà xinh đẹp, gương mặt trắng nõn nhiễm bụi bẩn, hàng mi vừa dài vừa dầy.

Rõ ràng cũng là nam nhân nhưng ngay cả màu môi của Quý Vũ Thời cũng không giống đám thô kệch bọn họ.

Trầm mặc giằng co tầm bốn năm giây, hàng mi Quý Vũ Thời mấp máy, hơi nghiêng đầu, chuyển ánh mắt nhìn sang hướng khác: "Tống đội, anh thật sự là thẳng nam à?"

Tống Tình Lam chống khuỷu tay, nỗ lực trả lời: "Quý cố vấn, cậu lại định vu oan cho tôi à?"

Tựa hồ chắc chắn Tống Tình Lam không có cách nào biện giải.

Quý Vũ Thời nói: "Ánh mắt anh nhìn tôi vừa nãy hệt như biến thái nhìn chằm chằm tôi ở trong quán bar."

Tống Tình Lam quả thực muốn cười, hừ lạnh nói: "Gần như vậy, chỉ có hai chúng ta, tôi không nhìn cậu chẳng lẽ đơn phương nhắm mắt lại?"

Quý Vũ Thời: "Oh, anh nói rất có lý."

Cãi hòa xong, Tống Tình Lam lại muốn chiếm chút tiện nghi: "Dạng như cậu mà cũng tới quán bar à?"

Quý Vũ Thời quay đầu trở lại, ánh mắt tỏ ra thực đương nhiên: "Gay a."

Tống Tình Lam: "..."

Hỏi thừa rồi.

"Ô."

"Ô!"

Tang thi vẫn tiếp tục đùn đẩy cái đình nhỏ đáng thương, theo chấn động của đình, hai người thực ăn ý chọn lựa ngậm miệng, trong tình huống chen chúc này phát sinh âm thanh gì cũng cảm thấy thực lúng túng.

Đột nhiên, một chuỗi tiếng nhạc ngắn ngủi từ màn hình ở phía sau lưng Tống Tình Lam vang lên.

Ngay sau đó là giọng nữ ngọt ngào nói: "Cám ơn đã chọn sản phẩm, chúc ngài chơi vui vẻ ah~"

Lạch cạch, phía dưới màn hình có một thứ rơi xuống ở bên cạnh hai người.

Trên bao bì đóng gói có in dòng chữ tiềng Trung thông dụng: [PU-31siêu chân thật * cảm giác thoải mái cực hạn, có thể thay thế nửa kia của bạn.]

[end 17]