Bắc Tống Phong Lưu

Chương 999-2: Đại quân xuất chinh (2)




Lý Kỳ cười nói:

- Rất đơn giản, là nói gì nghe nấy, nếu phải nói thì phải nói những lời hay.

Ngưu Cao sốt ruột nói:

- Bộ Soái, nếu chúng ta phải nói gì nghe nấy thì trận này không thể đánh thắng được rồi, Tuyên Phủ Sứ không biết đánh trận nha.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Chính vì như vậy ta mới bảo các ngươi nói gì nghe nấy.

Nhạc Phi, Ngưu Cao nghe đến hồ đồ, nghi hoặc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười khổ nói:- Các ngươi cũng biết, gã không biết đánh trận, hơn nữa gã là tên ngu dốt việc quân không thể nghĩ ra được một chiêu nào cả, gã chỉ có một chiến thuật, đó là các ngươi. Cũng tức là nói, các ngươi có thể toàn quyền làm chủ về mặt này. Nếu ta đoán không sai, khi đại quân đến Mật Châu, gã sẽ tìm đủ mọi lý do để ở lại Mật Châu mà không đi tới Lai Châu.

Câu này nghe thật mơ hồ khó nắm bắt.

Trong lòng hai người Nhạc Phi, Ngưu Cao nghi hoặc không thôi, Nhạc Phi nói:

- Vậy Bộ Soái bảo nói gì nghe nấy là chỉ mặt nào.

Lý Kỳ nói:

- Những mặt còn lại.

Nói đến đây hắn cười ha ha nói:- Thật ra cũng rất đơn giản, các ngươi nói xem hiện nay Tuyên Phủ Sứ quan tâm nhất là gì?

Ngưu Cao nói:

- Đương nhiên là thắng lợi.

- Không sai. Trước trận chiến, gã chỉ biết thảo luận kết quả với các ngươi, cho nên, các ngươi phải không ngừng truyền đạt niềm tin tất thắng cho gã, ngàn vạn lần đừng sợ nói quá, chỉ sợ không nói quá lên thôi, các ngươi có thể nói mình có thể lấy một địch ngàn vạn cũng được nữa. Hoặc là lỡ như khi cục diện bất lợi, thậm chí trận đầu tiên thất lợi, các ngươi cũng phải nói những thứ bất lợi này thành có lợi. Chỉ có như vậy, gã mới tiếp tục tin tưởng các ngươi, các ngươi mới có tư cách tiếp tục đánh. Nói tóm lại, chỉ cần nhớ một chứ, thắng! Chỉ cần dụ cho gã vui vẻ, tất cả đều có thể bản bạc.Lý Kỳ khẽ cười nói:

- Đây chỉ là trước khi đánh, còn sau khi đánh nữa. Nếu bại, vậy thì không cần nói gì nữa. Nếu thắng, gã nhất định sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để lung lạc các ngươi, bởi vì bản thân gã là Xu Mật Sứ, mà lại không có uy vọng gì trong quân, cũng không có lấy một tâm phúc, cho nên gã chắc chắn sẽ muốn mở rộng thế lực của mình trong quân. Việc này cũng là một cơ hội đối với gã. Lúc này, các ngươi cũng phải nói gì nghe nấy, không được ngỗ nghịch, bởi vì chuyện này liên quan trực tiếp đến sự phát triển của các ngươi. Phải biết ta chỉ có thể cho các ngươi tư cách huấn luyện binh, nhưng không thể cho các ngươi quyền lĩnh binh. Không có quyền lĩnh binh, cũng tức là không lập được chiến công. Về mặt này, gã có thể cho các ngươi, mà gã cũng chỉ muốn đạt được chiến công trên người các ngươi mà thôi, sẽ không lợi dụng các ngươi làm xằng làm bậy cho hắn đâu, hai bên đều không có xung đột. Cho nên, các ngươi lấy lòng hắn cũng là chuyện tốt đối với các ngươi.Hai người Nhạc, Ngưu thầm cau mày, hiển nhiên trong lòng không tình nguyện. 

Lý Kỳ khẽ cười nói:

- Các ngươi phải nhớ, tận trung báo quốc không liên quan gì đến nguyên tắc cá nhân cả. Nếu có thể từ bỏ danh lợi của một người mà tạo phúc cho ngàn vạn dân chúng, đó chính là đại nghĩa, đương nhiên phải từ bỏ. Nếu chỉ quan tâm đến danh lợi hay nguyên tắc của cá nhân một người mà bỏ mặc ngàn vạn dân chúng không lo, thì cho dù chuyện các ngươi kiên trì là đúng, thì cũng chỉ là kiên trì của một cá nhân thôi có thể nói là biểu hiện của tự tư tự lợi, vậy thì có khác gì đám người của Vương Phủ chứ? Mà các ngươi có thể mang lại cái gì cho dân chúng chứ? Nói đơn giản một chút, chính là chỉ cần có thể bảo vệ họ, thì có những lúc phải gạt nguyên tắc cá nhân sang một bên. Quay trở lại, Tuyên phủ Sứ có thể cho các ngươi cơ hội bảo vệ dân chúng, bảo vệ quốc gia, nên cho dù trong lòng các ngươi có ngàn vạn lý do không muốn, nhưng vì dân chúng thiên hạ, nói vài câu trái với lương tâm thì có là gì chứ. Chỉ cầncác ngươi có thể giữ được điểm mấu chốt là bảo vệ dân chúng, thì cho dù là làm chuyện gì cũng đều không thẹn với lương tâm.

Nhạc Phi, Ngưu Cao liếc nhau, ôm quyền cùng nói:

- Lời khuyên của Bộ Soái, chúng ta khắc ghi trong long.

Lý Kỳ ha ha nói:

- Chỉ hi vọng được vậy.

Ngoài cửa thành Đông, cát bụi tung bay, từng hàng từng hàng binh sĩ càng trởnên uy nghiêm, trang trọng trong gió thu.

Lý Kỳ từ sớm đã đến đây đưa tiễn, nhưng vai chính Thái Du lại chậm chạp chưa đến.

Trong lòng Nhạc Phi khó chịu, lẩm bẩm nói:

- Đại quân xuất chinh, thân làm Thống soái phải làm gương tốt mới đúng chứ!

Lý Kỳ lườm y một cái, nói:

- Đừng nói những câu như vậy nữa.

Nhạc Phi ngượng ngùng gật đầu, không nói thêm nữa.

Lúc này, trước cổng đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã. Lý Kỳ phóng mắt nhìnqua, vỗ trán nói:

- Đúng rồi, quên nói với các ngươi, lão đại này của các ngươi là một kẻ mê đạo. Đêm qua các ngươi thật sự nên tạm thời ôm chân phật, đọc Vô Tự Thiên Thư gì đó mới đúng, cũng có thể có thêm đề tài để nói với gã.

Nói xong, hắn cưỡi ngựa tiếp đón.

Chỉ thấy Thái Du thân mặc đạo bào dẫn theo một đám thân binh cưỡi ngựa chạy đến, nhìn thấy Lý Kỳ thì hé mắt liếc nhìn, nói:

- Sao ngươi lại ở đây?

Lý Kỳ cười nói:

- Đương nhiên ta đến đưa tiễn.Thái Du hừ nói:

- Ta không tin ngươi sẽ chạy đến đây đưa tiễn ta.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Đương nhiên không phải. Nếu Anh Quốc công phải xuất môn đi xa, chỉ sợ ta còn không muốn biết nữa kìa, nói chi là đưa tiễn. Ta chỉ đến đưa tiễn binh lính của ta thôi.

Thật là thẳng thắn.

Nhạc Phi và Ngưu Cao nghe thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng nghĩ, hôm qua Bộ Soái còn bảo chúng ta lấy lòng Tuyên Phủ Sứ, nhưng bản thân mình lại không chút nể mặt đối phương.Nào ngờ nếu Lý Kỳ tỏ vẻ ân cần, ngược lại sẽ làm Thái Du nghi ngờ vô căn cứ. Dù sao thì ân oán của hai người bọn họ ai ai cũng biết, không cần giả bộ làm gì.

Thái Du lúc này tức giận hừ một tiếng.

Lý Kỳ trêu ghẹo nói:

- Oa! Anh Quốc công, hôm nay ngài ăn mặc thật có hình tượng nha! Có thể nói là trước nay chưa từng thấy.

Thái Du sao lại không nghe ra ý châm biếm trong lời nói của hắn chứ, lại hừ một tiếng nói:

- Phàm phu tục tử. Ta sắp phải xuất chinh, ngươi có thể đứng sang một bên rồi, nhìn thấy ngươi, trong lòng ta liền thất ngột ngạt.- Ha ha, ta vốn là phàm phu tục tử, cũng chưa từng muốn phi thăng.

Lý Kỳ cười ha ha, lập tức nghiêm mặt nói:

- Tiễn đưa Anh Quốc công thì miễn đi, có điều sau này nếu Anh Quốc công khải hoản trở về, tại hạ nhất định chuẩn bị một trăm vò rượu ngon đón gió tẩy trần cho Anh Quốc công.

Thái Du khinh thường nói:

- Vậy ngươi mau chóng chuẩn bị đi, ta sẽ trở về nhanh thôi.

Nói xong, gã liền cưỡi ngựa đi lên, cười nói với hai người Nhạc Phi, Ngưu Cao:

- Nhạc Phi, Ngưu Cao

- Có mạt tướng.

- Vừa rồi nhất định các ngươi sinh lòng oán niệm với bản Soái, có điều khôngsao, để đại quân sau này có thể khải hoàn trở về, bản Soái chịu chút uất ức thì có là gì. Thật ra đêm qua bản Soái bói một quẻ, nếu giờ Tỵ ba khắc xuất phát, chuyến đi này chắc chắn mã đáo thành công, do đó mới khoan thai chậm rãi mà đến.

Bốc quẻ.

Hai người Nhạc, Ngưu nghe thấy thì dở khóc dở cười, nhưng không dám nói nhiều, Ngưu Cao ôm quyền nói:

- Tuyên Phủ Sứ suy nghĩ chu đáo như vậy, Ngưu Cao bội phục không thôi.

Lý Kỳ thầm gật đầu, cái đầu trâu này cuối cùng cũng thông suốt, chỉ là thần tượng kia của ta, ôi, xem ra sau này phiền phức rồi.

Thái Du cười gật đầu, lại cưỡi ngựa lên trước, nói mấy câu dễ nghe trước mặttám ngàn Cấm quân. Thật ra mấy câu này gã đều học theo Đồng Quán cả thôi.

Một lát sau, một tùy tùng bên cạnh gã bước lên nói:

- Lão gia, thời gian đến rồi.

Thái Du gật đầu, nhìn sắc trời, vung tay lên nói:

- Xuất phát.

Nhạc Phi, Ngưu Cao ôm quyền với Lý Kỳ:

- Bộ Soái, chúng ta đi đây.

Lý Kỳ gật đầu, vẫy tay nói:

- Đi đi, đi đi.Cho đến khi đại quân khuất bóng, Lý Kỳ mới thở dài một tiếng, xoay người đi về cùng Mã Kiều.