Bắc Tống Phong Lưu

Chương 998-3: Nhạc Phi "giữ ấn" (3)




Thái Du nghi ngờ nói:

- Ở đâu ra việc vui? Kinh tế sử sẽ không nhắc nhở Thái mỗ phải chúc mừng ngài chứ? Tiền cũng đã bay đến Thương Vụ Cục của ngài rồi.

Chậc chậc, người này đúng là cực phẩm trong đám tiểu nhân nha! Lý Kỳ cười ha ha:

- Ta cũng không có nhỏ nhen như vậy?

Thái Du cau mày nói:

- Chẳng lẽ ngươi nói ta lòng dạ hẹp hòi?

- Không dám, không dám.

Lý Kỳ cười ha ha nói:- Ta dám cam đoan, khi Anh Quốc công nghe xong lời ta nói, nhất định sẽ bày tiệc cảm tạ ta.

Bày tiệc cảm tạ? Màn thầu ta cũng không cho ngươi một cái nào đâu. Thái Du không lộ sắc mặt nói:

- Vậy sao? Vậy ta xin rửa tai lắng nghe.

Lý Kỳ nói:

- Chiến công.

- Chiến công.

Lý Kỳ cười tủm tỉm nói:

- Mọi người đều biết, từ khi triều ta khai quốc đến nay, quyền lực của Xu MậtViện đã giảm đi rất nhiều, nếu muốn lập công, chỉ có lập chiến công. Nhưng từ khi Anh Quốc công nhậm chức Xu Mật Sứ tới nay, bốn phương thái bình, không thể lập công, tin rằng Anh Quốc công nhất định sẽ cảm thấy vô cùng tịch mịch.

Trong mắt Thái Du lóe lên ánh sao. Những thứ khác khoan hãy nói, mấy câu này của Lý Kỳ đã nói trúng ý nguyện của gã, nhớ khi Đồng Quán còn tại nhiệm, đánh xong Tây Hạ, lại đánh Phương Lạp, đánh xong Phương Lạp, lại xuất binh chinh Liêu, chiến công hiển hách, cho dù đã rời khỏi Xu Mật Viện, nhưng địa vị không thể lung lay. Mà sau khi gã nhậm chức, vốn dĩ Tây Hạ khiêu kích chính là một cơ hội, nhưng ông trời không thành toàn, trời đất đẩy đưa thế nào mà Lý Kỳ vượt lên, công lao cũng bị Lý Kỳ đoạt đi, giận tới mức hắn không ngủ mấy đêm liền. Không có trận đánh nào, khiến gã cảm thấy mình sắp bị người ta quên lãng rồi, bây giờ gã muốn lập công đến sắp phát điên rồi, bằng không ban nãy đâu có vội vã bảo người đuổi Lý kỳ đi.Nhưng những lời này không thể nói như vậy, dù sao thì ngươi đâu thể nói ngươi muốn đánh trận, ngươi muốn người khác tạo phản, hoặc là nước khác xâm lược, vậy thì ngươi xong đời rồi, nói:

- Kinh tế sử nói gì vậy, thiên hạ thái bình là phúc của Đại Tống ta, ta vui mừng còn chưa kịp, sao lại có cảm giác tịch mịch.

Con mẹ nó! Ngươi cũng thật dối trá mà. Lý Kỳ cười nói:

- Phải, phải phải, xem như ta nói sai. Nhưng mà, có những lúc, trời không chiều lòng người, có một số tặc tử phản nghịch lại vọng tưởng kiến càng có thể lay đổ cổ thụ, không tự lượng sức, tự tìm đường chết. 

Thái Du ồ một tiếng, nói:

- Kẻ nào dám làm vậy?Lý Kỳ nghiêm mặt nói:

- Binh biến Đăng Châu.

- Cái gì?

Thái Du bỗng nhiên bật dậy, nói:

- Chuyện này là thật?

- Cực kỳ chính xác.

Thái Du khẽ trầm ngâm, lập tức ngồi xuống, cười ha ha nói:

- Kinh tế sử không phải đang đùa giỡn với ta chứ. Binh biến Đăng Châu, chuyện lớn như vậy sao triều đình lại không nhận được chút tin tức nào chứ.Lý Kỳ cũng không nói dối gã, nói:

- Chuyện xảy ra không lâu trước, còn chuyện tại sao cho tới bây giờ vẫn không có ai gửi thư đến, nguyên nhân trong đó, tin rằng Anh Quốc công còn rõ ràng hơn cả ta.

Thái Du là kẻ lõi đời, chuyện này gã cũng từng làm rồi, sao lại không biết, nói:

- Vậy ngài biết được từ đâu chứ?

Lý Kỳ nói đúng sự thật:

- Là thê tử của Tri phủ Lai Châu Triệu Minh Thành gửi thư cho ta, Đăng Châu đã rơi vào tay giặc rồi, Lai Châu nguy cơ trùng trùng. Nàng ấy có chút giao tình với ta, hi vọng ta có thể thượng tấu triều đình phái binh cứu viện. Anh Quốc công tin cũng được, không tin cũng được, tin rằng tin báo nguy của Lai Châu cũng sắp tới rồi, đến lúc đó Anh Quốc công liền biết những gì ta nói là thật hay giả.Thái Du thấy hắn không phải đang nói dối, hơn nữa chuyện lớn như vậy, hắn cũng không dám nói bậy, trong lòng vui mừng không thôi, nhưng trên mặt lại không hề gợn chút kinh sợ, nói:

- Là Đông Kinh đệ nhất tài nữ, Lý Thanh Chiếu.

- Đúng vậy.

Thái Du cười nói:

- Nếu nàng muốn cầu cứu, cũng nên cầu triều đình, sao lại cầu cứu ngài?



Lý Kỳ nói:

- Trong triều có người làm việc tốt sao.

Thái Du cực kỳ mờ ám nói:- Xem ra quan hệ giữa Kinh tế sử và đệ nhất tài nữ cũng sâu thật nha, nhưng theo ta được biết, tuổi của Lý Thanh Chiếu kia cũng không nhỏ, mà còn là người đã có chồng nữa.

Lý Kỳ nghe được thầm giận trong lòng, nói:

- Chuyện này có liên quan đến Anh Quốc công sao?

Thái Du ha ha nói:

- Ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Đã có phản loạn, Xu Mật Viện ta không thể đùn đẩy trách nhiệm, Kinh tế sử đến nhà thông báo, tin rằng không chỉ có vậy thôi.

Lý Kỳ nói:

- Từ khi Anh Quốc công đảm nhiệm Xu Mật Sứ đến nay, đây cũng là lần đầu điều binh khiển tướng, ta cho rằng nhất định phải thắng, còn phải là đại thắng, tiêudiệt sạch sẽ phản tặc, đánh cho uy vọng của Anh Quốc công vang dội tứ phương.

Từ sau khi hắn học làm ăn với nhạc phụ hắn ở hậu thế, đã hiểu rõ một đạo lý, chính là trong từ điển chỉ có một từ có thể xem như vô nghĩa, chính là cầu xin. Có câu cầu người chi bằng cầu mình, bất cứ ai cũng không dựa vào giọt nước mắt của ngươi mà thay đổi ước muốn của chính mình, chỉ có lợi ích đầy đủ mới khiến người ta động tâm. Cho nên hắn rất ít khi cầu xin người khác, hắn càng thích trao đổi bình đẳng hơn, chuyện này cũng giống như cái cân vậy. Nếu ngươi muốn cán cân nghiêng về phía nào, thì ngươi phải không ngừng tăng thêm pháp mã, đây chính là đạo lý.

Thái Du hớp nước trà, nói:

- Tiếp tục nói đi.

Lý Kỳ lại nói:- Nhưng một mình Anh Quốc công không thể đánh thắng được, nhất định phải có tướng tài phụ trợ, tại hạ cũng nguyện vì Anh Quốc công xông pha chiến đấu, xả thân trâu ngựa.

Thái Du khẽ khép hai mắt, nói:

- Chắc không phải Kinh tế sử hi vọng Xu Mật Viện tiến cử ngài lãnh binh xuất chinh chứ.

- Đúng vậy.

Lý Kỳ nói nhỏ. Về công, hắn hi vọng khi huấn luyện Hạ Cấm quân, hắn cũng có thể thu được một số kinh nghiệm quý giá, đề phòng ngày khác còn dùng. Về tư, hắn cũng không yên tâm về Lý Thanh Chiếu, dù sao thì chiến loạn cũng khó bề biết được đầu đuôi, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.Thái Du và Lý Kỳ đều hiểu rõ nhau, căn bản không cần che giấu ý của mình, cười nói:

- Ngài cho rằng chuyện này có thể sao? 

Lý Kỳ nói:

- Vì sao không thể?

Thái Du cười lạnh nói:

- Không có vì sao, chỉ cần ngày nào ta còn ngồi trên vị trí này, thì ngài cũng đừng nghĩ đến chuyện đó.

Lý Kỳ dùng phép khích tướng nói:

- Anh Quốc công chắc không phải sợ ta đoạt danh tiếng của ngài chứ?Nhưng căn bản Thái Du cũng không trúng kế của hắn, dứt khoát nói:

- Vậy thì thế nào?

Thằng nhãi này thật sự quá vô sỉ mà. Lý Kỳ gặp được tên tiểu nhân như Thái Di thật sự có chút khó giải quyết, thấy vẻ mặt gã kiên quyết, thì biết việc mình lãnh binh rất khó khăn. Trong lòng thở dài một tiếng, xem ra chỉ đành lui một bước trước, nói:

- Anh Quốc công lo lắng chuyện này, ta hiểu rõ vô cùng, nhưng ta tuyệt đối không muốn đoạt công lao của Anh Quốc công. Như vậy đi, ta có thể đề cử hai viên mãnh tướng cho Anh Quốc công, hai người này văn võ song toàn, chắc chắn có thể trợ giúp Anh Quốc công bình định nghịch tặc.

Thái Du khẽ cười nói:

- Kinh tế sứ, ngài đừng quên, do ai lãnh binh là trách nhiệm của Xu Mật Viện ta. Ngài thân là Thống Soái Tam nha, nhúng tay vào việc này, có phải có chút quá đángkhông.

Lý Kỳ nói:

- Chuyện này ta biết, cho nên việc đầu tiên ta làm là nói với Anh Quốc công chứ không thượng tấu triều đình. Có điều, ta cho rằng Anh Quốc công cự tuyệt ta, tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt.

Thái Du nói:

- Đó chỉ là do ngài cho rằng thôi. Quân đội thiện chiến có thể dùng của Đại Tống ta nhiều không kể xiết, Kinh tế sử không khỏi vô cớ lo lắng rồi.

Chơi trò này với ta? Ha ha, ngươi tìm sai người rồi. Lý Kỳ cười nói:

- Theo ta được biết, phản tặc Đăng Châu hiện nay thế như chẻ tre, chỉ dựa vào mấy ngàn nhân mã mà đã công phá Đăng Châu, chỉ nhìn thôi cũng thấy được rồi.Hơn nữa sau trận này, thực lực của bọn họ lớn mạnh hơn không ít. Nhưng mà, Anh Quốc công không phải là Quảng Dương Quận Vương mà có trong tay một đội quân thiện chiến có thể dùng. Như vậy, rốt cuộc nên phái ai đi đây? Tây quân thì quá xa, không thể giải nguy. Ngoài trừ Tây quân, chỉ có Thắng Tiệp quân của Quảng Dương Quận Vương mới có thể đảm bảo không có sai sót gì. Phải biết trận đánh này đối với Anh Quốc công mà nói là chỉ có thể thắng, quyết không thể bại, nếu không, Hoàng thượng chắc chắn sẽ cho rằng Anh Quốc công không thể đảm nhiệm chức vị Xu Mật Sứ. Thế nhưng, hôm nay ta lại thành tâm đến đây bày mưu tính kế cho Anh Quốc công, nghĩ ra một thượng sách tất thắng, ta thật sự không tìm được lý do vì sao Anh Quốc công cự tuyệt ta.