Thằng nhãi này yêu thương ta sao, sao chuyện rắm gì gã cũng phải chen chân vào vậy! Bây giờ Lý Kỳ vừa nhìn thấy Thái Du thì cảm thấy đau cả đầu. Người này không có bản lĩnh gì cả, nhưng đôi lúc lại đứng ra làm cho người ta lo lắng, thật phiền phức mà.
Tống Huy Tông nói:
- Vì sao ái khanh nói vậy?
Thái Du nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, giao tử của triều ta vốn là thay thế cho phi tiền, thậm chí còn tiện lợi hơn phi tiền, không cần phải phí công tạo ra phi tiền nữa. Hơn nữa, nếu muốn phổ biến phi tiền, chỉ e cũng phải mất rất nhiều công sức, chẳng phải là uổng công vô ích sao.Ba người đứng đầu Tam ti cũng lần lượt đứng ta đồng ý với ý kiến của Thái Du. Tuy rằng hiện tại giao tử chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng triều đình còn có thể mượn cớ này mà kiếm thêm một mớ. Có thể tưởng tượng được, một khi phi tiền xuất hiện thêm lần nữa, vậy giao tử không nghi ngờ gì nữa sẽ rơi đài, đây là điều mà Tam ti không muốn nhìn thấy.
Tống Huy Tông lại gật đầu, nói:
- Các khanh nói cũng có lý.
Lý Kỳ ha ha nói:
- Xem ra Anh Quốc công là người ủng hộ trung thành của giao tử mà. Như vậy đi, dưới giường nhà ta còn có vài rương giao tử, ta đổi thành tiền đồng với ngài theo tỉ lệ ba một, thế nào hả?Thái Du sửng sốt, nói:
- Việc này
Hiện giờ thằng ngốc cũng biết, đổi tiền bằng cách này thì bên tiền đồng thiệt thòi rất lớn nha.
Ngươi vẫn nên quay về đọc sách thêm vài năm rồi hãy đến đi, chỉ e ngươi còn không mạnh hơn cả phu nhân nhà ta nữa. Lý Kỳ mỉm cười, quét mắt nhìn quần thần:
- Các vị cũng thấy đó, sự do dự của Anh Quốc công cũng đã nói rõ giá trị của giao tử rồi. Tỷ lệ ba một, ba một mà ngài ấy còn không đổi, vậy có thể thấy tình hình hiện nay của giao tử rồi.
Nói rồi hắn bỗng dưng quay sang ôm quyền nói với Tống Huy Tông:
- Hoàng thượng, vi thần muốn tố cáo giao tử làm Đại Tống ta chịu nhục.- Tố cáo giao tử?
Tống Huy Tông nghe được có chút hồ đồ. Ban đầu ngươi tố cáo tiền đồng, bây giờ lại tố cái giao tử, lòng thành của ngươi luôn đi đôi với tiền sao! Nói:
- Nói vậy là sao?
Lý Kỳ nói:
- Hoàng thượng, trong giới kinh thương, phàm là muốn làm ăn lâu dài đều không thể thiếu thành tín. Nếu một thương nhân đánh mất thành tín, cũng tức là đánh mất tất cả. Hơn nữa, thành tín này muốn gầy dựng được cũng phải mất thời gian rất lâu, nhưng nếu muốn hủy đi lại chỉ trong sớm tối. Giao tử này có thể nói là triều đình bán cho dân chúng, nói trắng ra chính là một vụ làm ăn. Nhưng hiện nay dân chúng chỉ dùng tiền đồng để mua giao tử, mà không thể dùng giao tử đổi tiền đồng, dân chúng chỉ có thể trả tiền, mà không thể thu về. Điều này có thể nói là đi ngược lại vớinguyện vọng ban đầu khi giao tử xuất hiện. Có thể tưởng tượng, khi dân chúng cầm giao tử trong tay nhưng lại không thể mua được hàng hóa, hoặc chỉ có thể mua được những món hàng không xứng với giá trị của giao tử, không cần phải nói, trong lòng bọn họ nhất định đang mắng người đã bán giao tử cho bọn họ. Mà người bán này là ai, chính là triều đình. Hiện nay cứ mỗi tờ giao tử lưu hành trong dân gian thì danh dự của triều đình lại giảm đi một phần. Việc này chính là khi quân. Vi thần thỉnh cầu Hoàng thượng lập tức xử tử giao tử.Tống Huy Tông sửng sốt, lập tức cười mắng:
- Khanh thật sự đã cho trẫm nan đề nha. Giao tử này là một tờ giấy, sao có thể xử tử được.
Lý Kỳ nói:
- Rất đơn giản, chính là lập tức ngừng phát hành giao tử.
Tống Huy Tông có vẻ do dự, liền hỏi:
- Chư vị ái khanh thấy thế nào?
Thái Kinh nói:
- Hoàng thượng, lão thần cho rằng tình huống trước mắt chỉ có thể như vậy thôi. Hôm qua lão thần thương lượng với Kinh tế sử một ngày, cảm thấy hiện tại sự tín nhiệm của dân chúng đối với triều đình đã giảm đi rất nhiều, chuyện này vô cùng bấtlợi cho triều đình. Cho nên, triều đình phải nghiêm túc xử lý việc này, khôi phục lại sự tin tưởng lẫn nhau giữa triều đình và dân chúng một lần nữa. Vốn dĩ kế sách hay nhất là lấy tiền đồng để đổi giao tử, nhưng triều đình căn bản không có nhiều tiền đồng như vậy, nên thượng sách trên không thể thi hành. Vậy sao không dùng đao chặt đay rối, cố gắng tránh tình trạng đánh mất danh dự của triều đình. Có câu, nên dứt thì dứt, để tránh thêm loạn.
Lý Kỳ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói:
- Hiện nay dân chúng không còn tin tưởng giao tử nữa. Cho dù triều đình phát hành thêm giao tử thì số tiền thu được gần như có thể không cần tính. Nhưng phi tiền thì khác, vi thần dám đảm bảo, một khi phi tiền xuất hiện lần nữa, không chỉ có thể tạo được danh tiếng tốt đẹp cho triều đình, mà còn có thể kiếm được một số tiền tài giá trị xa xỉ cho triều đình.Thái Kinh, Lý Kỳ song kiếm hợp bích, từ trước tới nay mọi việc cũng đều thuận lợi. Những người còn lại chỉ có thể đứng nhìn chứ không theo kịp, uy lực đó chỉ nghĩ cũng biết. Tống Huy Tông bắt đầu rung động, nói:
- Khoản tiền tài giá trị xa xỉ này từ đâu mà có?
Lý Kỳ cười nói:
- Cũng giống như vụ án vừa nãy, chủ tiền kia chỉ muốn đem tiền đi làm ăn là một chuyện rất bình thường. Nhưng đầu tiên ông ta phải trả một khoản phí vận chuyển không nhỏ, còn phải chịu một khoản phí mạo hiểm nữa, tính ra, giá vốn của vụ làm ăn này đã tăng lên tất nhiều, hơn nữa không có cách nào tránh được. Phải biết, ông ta chỉ có bốn rương tiền mà thôi, nếu như là bốn mươi rương tiền, thậm chỉ là bốn trăm rương, mà lộ trình lại dài ngàn vạn dặm, vậy chỉ riêng phí vận chuyển thôi cũng đã là con số khiến người ta chùn bước rồi. Vậy nhưng, một khi sử dụng phi tiền, vậy thương nhân có thể giảm bớt một khoản phí vận chuyển đắt đỏ. Nói đi cũng phải nóilại, phi tiền này chính là triều đình giúp thương nhân vận chuyển, theo lý triều đình nên thu một khoản phí tương ứng, chỉ cần khoản phí thủ tục này thấp hơn nhiều lần so với phí vận chuyển, vậy thương nhân đâu cần tốn công sức vận chuyển tiền tệ chứ, mà triều đình lại không cần vận chuyển tiền đi, vậy khoản phí này có thể nói là ngồi không mà thu, không làm mà hưởng, cớ sao không làm. Hơn nữa, một khi gầy dựng được sự tin tưởng đối với phi tiền, vậy triều đình chỉ cần cải cách một chút, phi tiền hôm nay chính là giao tử ngày mai, hơn nữa còn là loại giao tử đáng tin tốt đẹp nữa, làm ít được nhiều, vi thần thật không nghĩ ra lý do gì triều đình lại không làm vụ buôn bán này.
Thái Kinh lại nói:
- Một khi sử dụng phi tiền, cũng tức là thương nhân mang tiền đến cho triều đình, như vậy, triều đình sẽ đạt được khoản tiền lưu động đủ nhiều để triều đình có thể giải quyết nhiều việc, có thể làm một cách trơn tru lưu loát.Đám người Triệu Hoàn, Bạch Thời Trung, Lý Bang Ngạn lập tức đứng ra tán thành. Đám ngôn quan Tương Đạo Ngôn bên Ngự sử đài cũng lần lượt đứng ta tán thành. Mà ba người đứng đầu Tam ti lúc này hi vọng có thể kiếm thêm nhiều tiền. Bọn họ không ngốc, lại mẫn cảm về mặt tiền bạc, thấy phi tiền này mang lại lợi ích khổng lồ như vậy, liền vội vàng xoay chuyển đầu gió, tán thành những gì Lý Kỳ nói.
Tống Huy Tông đã rung động từ lâu, lại thấy quần thần đều đồng ý với lời của Thái Kinh, Lý Kỳ, liền vỗ bàn quyết định nói:
- Được, nếu chư vị ái khanh đều đồng ý việc này, vậy trẫm sẽ chuẩn tấu.
Thái Kinh lại nói:
- Hiện tại lòng tin của dân chúng Giang Nam đối với quan phủ đã sụt giảm rất nghiêm trọng, nếu triều đình muốn phổ biết phi tiền, thì phải đặt các Phi Tiền Cục ở các tỉnh, mà Thương Vụ Cục lại có được ấn tượng rất tốt trong lòng dân chúng, chonên lão thần đề nghị, đặt Phi Tiền Cục dưới trướng Thương Vụ Cục, do Tam ti và Thương Vụ Cục cùng nhau quản lý.
Lão ta vô cùng hiểu thủ đoạn của đế vương. Nếu để Thương Vụ Cục toàn quyền quản lý, cũng tức là gia tăng quyền lực và địa vị của Thương Vụ Cục, như vậy sẽ làm cho những đại thần còn lại vô cùng tức giận, đặc biệt là Tam ti. Cho nên, lão ta dứt khoát thượng tấu để Tam ti và Thương Vụ Cục cùng nhau quản lý.
Tống Huy Tông gật đầu, trầm ngâm một lát, nói:
- Như vậy đi, nếu phi tiền này là do Thái ái khanh đề xuất, vậy cứ giao cho Thái ái khanh. Ngoài ra, Thương Vụ Cục và Tam ti cùng nhay hỗ trợ Thái sư làm tốt chuyện này.
- Vi thần tuân mệnh.Sau khi kết thúc tảo triều, Thái Du là người đầu tiên ra khỏi đại điện, làm cả nửa ngày, lại không có liên quan gì đến Xu Mật Viện của gã, cái chức Xu Mật Sứ này cực kỳ tẻ nhạt mà.
- Lý Kỳ, kế này thật là hay nha! Ha ha, không ngờ có thể mượn việc cáo trạng tiền đồng mà đề xuất phi tiền, thú vị, thú vị.
Thái Kinh đắc thắng đi về, tâm tình thật tốt.
Lý Kỳ cười nói:
- Nào có, nào có, chỉ chút tài hèn không đáng nói tới. Nhưng những lời bàn của Thái sư đâm đâu trúng đó, khiến người khác không sao phản bác được.
Thái Kinh cười ha ha, lập tức thu liễm lại nói:
- Được rồi, được rồi, chúng ta cũng đừng thổi phồng nhau nữa, tránh cho Thaonhi chê cười.
Thái Thao vội nói:
- Phụ thân khách khí rồi, phụ thân và Lý Kỳ hợp tác là bách chiến bách thắng, kẻ làm nhi tử như con cũng vô cùng vui mừng, sao lại dám chê cười chứ.
Thái Kinh gật đầu nói:
- Thao nhi nói không sai, lão phu và tiểu tử ngươi hợp tác thật sự là cực kỳ ăn ý. Thật sự hận gặp nhau quá muộn mà, ha ha.
Dừng lại một chút, lão ta lại nói tiếp:
- Vậy đi, ngày mai lão phu đến Thương Vụ Cục một chuyến, tiện thể hẹn cả người của Tam ti, chúng ta thương lượng xem làm sao thi hành phi tiền. Việc này nói thì rất đơn giản, nhưng làm lại không hề dễ dàng nha.Lý Kỳ gật đầu nói:
- Phải, vậy lát nữa ta đi sắp xếp.
Thái Kinh lại nói:
- Đúng rồi, ta sẽ lập tức phái người đến Giang Nam mở Học viện Kinh tế, ngươi có ý kiến gì hay không?
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói:
- Hiện tại vẫn chưa xây Học viện, chúng ta nên đặt nặng việc tuyên truyền. Vừa lúc ta dự định mở một chuyên mục về luật mới, dùng danh nghĩa Tuần san Đại Tống Thời đại để phát hành, ước chừng ba mươi trang giấy, ta dự định tìm Thái Sư để săn tin.
- Săn tin?Lý Kỳ giải thích nói:
- Tức là phỏng vấn. Thái sư có thể đưa ra nhận xét về luật mới, nguyên nhân vì sao Thái sư phải thúc đẩy luật mới, và những lợi ích mà luật mới mang đến cho dân chúng. Sau đó ghi chép lại những câu này vào trong chuyên mục phát hành ra ngoài. Ta dự định chuyên mục lần này sẽ in và phát hành mười vạn quyển, chia làm ba đợt, phát hành trong cả nước.
Thái Kinh nghe được ánh mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
- Ý kiến này hay lắm.
Lão ta biết rõ, Lý Kỳ tìm lão ta để phỏng vấn là muốn giúp lão ta nâng cao danh vọng, sao lão ta có thể cự tuyệt được.
Lão già này phản ứng thật nhanh nha! Lý Kỳ trêu chọc nói:
- Vậy không biết khi nào Thái sư rảnh vậy?Thái Kinh bật thốt lên:
- Lúc nào cũng rảnh.
Nhưng lão ta vừa nói ra liền phản ứng lại ngay, cau mày nói:
- Tiểu tử ngươi lại trêu chọc lão phu.
Lý Kỳ ha ha nói:
- Nào dám, nào dám.
Thái Kinh hơi trừng mắt nhìn hắn nói:
- Có điều, có phải ngươi nên hỏi Hoàng thượng không, xem thử Hoàng thượng có hứng thú hay không.
Đúng vậy, Hoàng thượng thích nhất là khoe mẽ mà, nếu không có phần của ông ta, nói không chừng lại làm khó dễ mình mất. Lý Kỳ khẽ gật đầu, nói:- Ừm, ta đã nhớ rồi.
Lý Kỳ đi ra khỏi cung liền quay về Tần phủ.
Vừa mới vào cửa, Trần đại nương liền chạy ra nghênh đón, nói:
- Đại nhân, vừa rồi Triệu phu nhân gửi thư tới.
Lý Kỳ sửng sốt nói:
- Triệu phu nhân? Triệu phu nhân nào?
Vừa nói xong, hắn đột nhiên vui mừng nói:
- Là Thanh Chiếu tỷ tỷ của ta?Trần đại nương vội vàng gật đầu.
- Thư đâu?
- À, ở tiền sảnh
Lý Kỳ không đợi bà nói xong liền vội vàng đi vào tiền sảnh, chỉ thấy Tần phu nhân đang ngồi trên ghế, vội hỏi:
- Phu nhân, Thanh Chiếu tỷ tỷ gửi thư đến sao?
Tần phu nhân gật đầu.
Lý Kỳ giơ tay ra ha ha nói:
- Có thể cho ta xem không.Tần phu nhân nhấc tay chỉ bên phải, nói:
- Ngươi hỏi ta làm gì, thư còn nằm ở chỗ y đó.
Trong giọng nói còn lộ vẻ oán giận.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy là một nam tử hơn hai mươi tuổi, nói:
- Ngươi là?
Nam tử kia đứng dây chắp tay nói:
- Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân là gia binh của Triệu Tri châu, phụng mệnh mang thư đến đây. Phu nhân của tiểu nhân có dặn, lá thư này nhất định phải chính tay giao cho Kinh tế sử.
- Vậy sao?Lý Kỳ cười ha ha, quay sang đắc ý nói với Tần phu nhân:
- Khó trách phu nhân không xem được thư, hóa ra không phải là gửi cho phu nhân, hại ta lãng phí biểu cảm mà. Xem ra quan hệ giữa phu nhân và Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng bình thường nha, còn không bằng ta nữa.
Tần phu nhân xị mặt, không nói tiếng nào. Nàng không hiểu tại sao Lý Thanh Chiếu lại gửi thư cho Lý Kỳ mà không gửi cho mình, trong lòng có chút buồn bực.
Lý Kỳ trêu ghẹo một phen, vội vàng đưa tay sang người kia nói:
- Mau đưa thư của Thanh Chiếu tỷ tỷ cho ta.
Nam tử kia thấy Lý Kỳ mặc quan phục, hơn nữa còn có thẻ bài trên người, cũng không có nghi ngờ gì, nhanh chóng đưa thư qua.Lý Kỳ nhận thư, vội vàng mở ra xem, nhưng càng xem sắc mặt càng ngưng trọng, vẻ đắc ý vừa nãy đã biến mất vô tung vô ảnh từ lâu. Tần phu nhân bên cạnh thấy sắc mặt hắn không tốt, vội vàng hỏi:
- Trong thư Lý tỷ tỷ nói gì?
Lý Kỳ hơi ngẩn ra, đặt thư xuống, do dự trong chốc lát mới nói:
- À, không có chuyện lớn gì, Thanh Chiếu tỷ tỷ nói rất nhớ ta, hi vọng có thể sớm ngày hồi kinh, chỉ có vậy thôi, không liên quan gì đến phu nhân cả.