Bắc Tống Phong Lưu

Chương 991: Khoảnh khắc hãi hùng




Dưới ánh sáng trăng lờ mờ, một cặp cẩu nam nữ ôm chặt lấy nhau, hơn nữa lại là một đôi uyên ương đạo giáo nữa, thật là đồi bại quá!

- Dung muội đừng sợ, là ta.

- Dung muội đừng sợ, là ta.

- Ai ôi, Kinh ca, huynh hư lắm, làm muội sợ phát khiếp.

- Ai ôi, Kinh ca, huynh hư lắm, làm muội sợ phát khiếp.

- Sao muội bây giờ mới tới, làm ta nhớ chết đi được.- Sao muội bây giờ mới tới, làm ta nhớ chết đi được.

---

Mã Kiều mắt chữ o mồm chữ a nhìn Lý Kỳ, kinh ngạc hỏi:

- Bộ Soái, ngươi ---ngươi lẽ nào biết thuật tiên tri?

Vừa rồi Lý Kỳ nói câu nào là hai người kia nói theo câu ấy, bất luận là nam hay nữ, câu nào nói cũng không sai một từ.

Lý Kỳ trợn mắt nói:

- Ta đã xem hàng nghìn hàng vạn lần rồi, bảo ta đọc thuộc cũng đọc được.

Hàng nghìn hàng vạn lần. Mã Kiều kinh hãi thất sắc.Lý Kỳ tức giận nói:

- Ngươi chớ có nghĩ lệch lạc, cái mà ta nói với cái mà ngươi nghĩ là hai thứ khác nhau.

Lại nghe thấy vị đạo cô kia oán hận nói:

- Đều trách lão yêu bà kia, nửa đêm còn đi tuần tra, muội phải tốn rất nhiều công sức mới trốn được ra đây đó.

- Thật là đáng ghét, Dung muội, muội cứ yên tâm, sớm muộn gì nhất định sẽ có ngày ta dạy cho lão yêu bà kia một bài học, bây giờ thì---khà khà.

Hai tiếng cười dâm vừa dứt, chỉ thấy tên nam đạo sĩ kia ôm chầm lấy nữ đạo cô ngấu nghiến.- Kinh ca, kinh ca, huynh đừng vội, nghe muội nói đã---

- Có gì đợi lát hãy nói, ta nhịn không nổi nữa rồi.

Vị nữ đạo cô kia chống cự vài cái yếu ớt, rồi cũng chìm đắm vào trong cuộc.

Cặp cẩu nam nữ này cũng thật là, gặp cái là cháy bùng, chỉ trong chốc lát, cả hai đã trần như nhộng. Dưới ánh trăng, cái cơ thể đầy đặn của đạo cô ẩn ẩn hiện hiện, rất là mê người, còn về tên đạo sĩ kia, sớm đã bị mấy vị khán giả không thèm để ý tới. Trong chốc lát, những tiếng rên rỉ bên tai không dứt.

Tiếng phịch phịch phịch dâm đãng tràn ngập cái khoảnh đất trống này.

Âm thanh quen thuộc quá! Lý Kỳ nhìn hai cái cơ thể khêu gợi mãnh liệt đangnằm trên tảng đá lớn, xoa xoa trán, trong lòng dở khóc dở cười. Nhưng cũng bởi chỗ của hắn khá xa, nên nhìn cũng không được rõ.

Chỉ có Mã Kiều là chính trực. Từ khi tên đạo sĩ kia lao vào ngấu nghiến, là đã quay đầu sang chỗ khác, sau đó thậm chí còn bịt cả tai lại. Thật là một chính nhân quân tử không lẫn vào đâu được!

Thật là một thằng ngốc. Lý Kỳ gỡ tay y ra, nói thầm bên tai y:

- Ngươi bịt tai làm cái gì, đây chính là cảnh giáo dục tốt nhất, ngươi còn không mau chớp thời cơ mà học hỏi.

Mã Kiều tò mò hỏi:

- Học cái gì?- Sau này ngươi và sư muội ngươi động phòng hoa chúc, thì sẽ phải dùng đến đó!

Mã Kiều nghe xong ngây người ra, sau đó lập tức giận dữ, hai mắt trợn trừng. 

Ai ôi, gay rồi! Lý Kỳ vội bịt miệng y lại, vẻ cầu xin tha thứ nói:

- Ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi chớ có kêu lên, nếu như để người ta biết một đại quan tam phẩm nữa đêm chạy tới đây nhìn trộm, thì ta chẳng còn mặt mũi nào nhìn người đời nữa.

Mã Kiều 1 tay đẩy tay hắn ra, rồi phẫn nộ trợn mắt nhìn hắn, nhưng không nói lời nào.

Lý Kỳ vẫn còn sợ hãi cười trừ làm lành, sau đó lại quay đầu đi, không quay đầu lại thì thôi, quay đầu lại khiến Lý Kỳ sợ chết khiếp, ối trời, mấy thằng ngu kia đangchuẩn bị làm gì vậy.

Không biết từ lúc nào, bọn Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu đã bò trên mặt đất, chổng đít chầm chậm bò lồm cà lồm cồm.

Ông mày hiểu rồi. Hai thằng ngu này chắc là chê khoảng cách xa quá, nhìn không rõ, muốn bò tới gần một chút để xem, mẹ kiếp, ông mày còn không chê xa, chúng mày còn xa cái gì, thật không ra thể thống gì cả. Lý Kỳ nom cái bộ dạng hài hước của hai thằng ngu kia, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, nhưng hơn cả là sự sợ hãi, lo sợ hai thằng kia làm vậy sẽ bị cặp cẩu nam nữ kia phát hiện ra.

Vậy mà thực tế đã chứng minh ngay, sự lo lắng của hắn không hề sai.

- Lạch cạch.Cũng không biết là thằng ngu họ Cao hay thằng ngu họ Hồng, trong lúc nó bò lồm cồm đã không cẩn thận đập vào một hòn đá, phát ra âm thanh làm người ta sợ hãi.

- Á---!

Điều đó đã làm cho cặp cẩu nam nữ kia sợ phát khiếp, đoạn nhanh chóng tách ra, tên nam đạo sĩ vội túm lấy quần áo ném cho nữ đạo cô, nữ đạo cô lập tức nhanh nhẹn mặc vào, y cũng nhanh tay quấn một cái áo quanh eo mình, tức giận quát:

- Người nào?

Mẹ kiếp! Biết là sẽ vậy mà! Lý Kỳ chửi thầm.

- Ca ca, sao huynh lại bất cẩn thế chứ!Hồng Thiên Cửu hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của cặp cẩu nam nữ kia, đứng phắt dậy chỉ mặt Cao Nha Nội nói vẻ cực kì khó chịu.

- Tiểu Cửu, sao lại trách ta, ngươi nghĩ là ta muốn vậy à, nhưng do trời tối quá, sao ta nhìn rõ được chứ.

Cao Nha Nội cũng đứng dậy cãi, giọng nói đầy vẻ chán nản.

- Ối.

Chu Hoa cũng đứng dậy, bò trên tảng đá lớn buồn chán nhìn cặp cẩu nam nữ trước mặt.

Duy chỉ có Sài Thông là còn nấp ở đó, tuy nhiên điều này cũng khá phù hợp vớitính cách của y.

Tên đạo sĩ kia tuyệt đối không thể ngờ là ở đây thì ra còn có nhiều người ẩn nấp đến thế. Ai biết được là con số thực tế còn nhiều hơn hắn nhìn thấy, đoạn đứng ngây người một hồi lâu.

Vị đạo cô kia chỉ mặt Cao Nha Nội sợ hãi nói:

- Ngươi---các ngươi là ai?

Cao Nha Nội khẽ vuốt cái bông hoa hồng cài ở tóc mai, cười khà khà nói:

- Đạo cô đừng sợ, đừng sợ, bọn ta chỉ là người qua đường, nếu như làm phiền thì mong lượng thứ, các ngươi cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi, bọn ta xem chút thôi, tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới các ngươi.Hồng Thiên Cửu gật đầu lia lịa nói:

- Đúng đúng đúng, bọn ta đều là người tốt cả!

Chu Hoa cũng gào lên:

- Đúng đó, các ngươi chả phải là vẫn chưa làm xong sao, làm tiếp đi, bọn ta tuyệt đối không làm phiền đâu.

Lý Kỳ lấy hai tay ôm chặt miệng lại, sắp nhịn không nổi nữa, cái lũ ngu đần này, thật là hàng hiếm, nhìn trộm thất bại, thì đòi nhìn công khai.

Tên đạo sĩ kia tức giận tới mức tóc dựng đứng cả lên, cái tình huống này, các ngươi còn bảo bọn ta tiếp tục, hơn nữa, rõ ràng là các ngươi tới đây xem trộm, gì mà người qua đường, e là đứa trẻ lên 3 cũng không thèm tin.Đạo cô sau khi bình tĩnh lại đột nhiên lóe lên một vẻ lạnh lùng trong ánh mắt nói:


- Kinh ca, quyết không được để bọn họ bỏ đi.

Cao Nha Nội cười ha hả nói:

- Ái chà, tiểu đạo cô, nàng thật là nhiệt tình đó, yên tâm, yên tâm, bọn ta quyết sẽ không đi đâu.

Tên đạo sĩ kia lạnh lùng nói:

- Được lắm, vậy thì các ngươi ngủ giấc ngàn thu ở đây luôn đi.

Lời vừa dứt, đã nghe thấy xoẹt một tiếng, một ánh sáng lạnh lóe qua, chỉ thấy y rút một thanh kiếm ra, lao về phía bọn Cao Nha Nội, tức giận quát:

- Đạo tặc, chết này.- Nha Nội cẩn thận.

Lục Thiên trung thành bảo vệ chủ, rút ngay đoản bổng ra ứng phó.

Cao Nha Nôi giận dữ quát:

- Thằng dâm đ*o ngươi thật là không biết điều, ta đã nói rõ là sẽ không làm hại các ngươi, ngươi lại dám---

- Bịch!

- Ai ôi!

- Tiểu Thiên, sao ngươi quay về nhanh vậy?Cao Nha Nội còn chưa nói hết câu, đã thấy tiểu Thiên nhảy tới dưới chân y, kinh hãi hét lớn.

Lục Thiên ho khù khụ, nôn ra rất nhiều máu, nước mắt lưng tròng, run rẩy nói:

- Nha Nội, huynh mau chạy đi, chúng ta không phải đối thủ của người này.

- Các ngươi đừng hòng đòi chạy.

Tên đạo sĩ kia nhảy dựng lên, hướng mũi kiếm lạnh về phía Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội vô cùng hoảng hốt.

- Ca ca cẩn thận.Chỉ thấy Hồng Thiên Cửu tung người lên, ôm tên đạo sĩ kia nhào xuống đất.

Chu Hoa thấy tên đạo sĩ kia thân thủ lợi hại, không dám đối chọi với y, đoạn đảo con ngươi rồi đột nhiên lao về phía nữ đạo cô kia.

- Ai ôi!

Nhanh như cắt, tên đạo sĩ kia sau khi bị Hồng Thiên Cửu vật ngã xuống đất, đã thuận thế vung 1 nhát kiếm, nhát kiếm này cực kì hung hãn, may mà Hồng Thiên Cửu đã trải qua trăm trận chiến, nên kịp lăn một vòng, thoát chết trong gang tấc.

- Chết này!

Sóng trước chưa qua, sóng sau đã tới, tên đạo sĩ kia bật lên như cá chép, đứngdậy vung 1 nhát kiếm chém xuống.

- Tiểu Cửu.

Cao Nha Nội thét lên một tiếng, giằng lấy thanh đoản bổng trong tay Lục Thiên xông tới, chặn lấy thanh kiếm của tên đạo sĩ, có thể coi như đã cứu Hồng Thiên Cửu một mạng.

Tên nam đạo sĩ kia xoay người vẹo kiếm chém tới Cao Nha Nội, Cao Nha Nội theo bản năng né người tránh được, dưới kiếm hoa rơi, chỉ thấy bông hoa hồng cài trên tóc mai hắn đã bị chém rơi tự lúc nào, khiến Cao Nha Nội sợ vã mồ hôi lạnh.

Đúng vào lúc này, chợt nghe tiếng đạo cô giận dữ quát:

- Thằng mập kia, bà quyết không tha cho ngươi đâu.Lại nghe thấy Chu Hoa kêu lên thảm thiết.

Chỉ thấy đạo cô kia bay lên đạp một cước, khiến thằng mập Chu Hoa lăn quay ra đất, lại thấy nàng không biết lấy từ đâu ra một thanh kiếm, đâm về phía Chu Hoa.

- Tam lang.

Sài Thông đột nhiên lao ra, vung cái quạt giấy trong tay.

Cái đám tiểu tử này bình thường cãi nhau chí chóe, nhưng tình cảm thì thân hơn cả huynh đệ ruột, hoàn toàn xứng đáng với câu: có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Vị đạo cô kia đương nhiên không ngờ là vẫn còn một người nữa đang ẩn nấp,đoạn vung đoản kiếm nhẹ nhàng chặn cái quạt giấy lại.

Cái thân hình phì nộn của Chu Hoa trong lúc sợ hãi đã trong nháy mắt trở nên linh hoạt hơn bất cứ lúc nào, tứ chi đều đã được sử dụng, nhanh chóng quay người bỏ chạy. Vị đạo cô kia làm sao có thể buông tha cho bọn chúng, liền cầm kiếm đuổi theo.

Tuy nhiên tình hình của nàng bên này cũng khiến tên đạo sĩ kia có chút phân tâm.

- Ngươi chết đi.

Hồng Thiên Cửu đang bò dưới mặt đất, sao có thể bỏ lỡ thời cơ tốt này, đoạn hai tay thuận thế nắm lấy một vốc đá nhỏ ném qua. Tên đạo sĩ kia vung kiếm đỡ, nhưngvẫn bị ăn vài hòn vào mặt.

Hai thằng Hồng, Cao đều là cao thủ đánh nhau, đồng loạt xông lên.

- Bịch bịch!

Tên đạo sĩ kia chân phải quét ngang, đá bay hai thằng kia.

- Hừ, mấy tên tiểu tử không biết điều, dám phá ngang việc của ông các ngươi.

Vị đạo cô kia vừa đuổi Chu Hoa, miệng vừa hét lên:

- Kinh ca, đừng nhiều lời với bọn chúng, mau diệt khẩu thôi.

- Biết rồi.Tên đạo sĩ cười lạnh một tiếng, rồi cầm kiếm xông lên.

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu không thể ngờ được rằng ngay giữa chốn rừng núi hoang vu này lại gặp cao thủ lợi hại như vậy, vì thế bọn chúng không hề dẫn theo cận vệ, đương nhiên, mấu chốt vấn đề ở chỗ việc này cũng không tiện mang cận vệ theo, trong lòng vô cùng đau khổ. Tuy nhiên bọn chúng cũng chẳng phải anh hùng hảo hán gì, đánh không lại thì chạy, cái lí này bọn chúng đương nhiên là hiểu rõ. Nghe thấy Cao Nha Nội hét lớn “chạy mau”, mấy thằng vội vã bỏ chạy, đồng thời chia ra mỗi thằng chạy một hướng rất ăn ý.

Chỉ tiếc là thân thủ bọn chúng quá chậm so với đối thủ, chưa chạy được hai bước thì Cao Nha Nội đã cảm thấy có người kéo cổ mình lại, cả cơ thể ngã ra phía sau, đau đớn điên đảo. Hồng Thiên Cửu cũng chẳng may mắn hơn, bị ăn một phát đá vào mông, ngã lăn quay ra đất.Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, chợt nghe thấy từ phía lùm cỏ bên phải xoẹt một tiếng.

- Ai ôi.

Tên đạo sĩ kia còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cánh tay trái một trận đau nhức.

- Người nào?

Tên đạo sĩ giận dữ quát lớn, trong lòng thì thầm kêu khổ, rốt cuộc là ở đây có bao nhiêu người ẩn nấp vậy!

Chỉ nghe thấy một giọng nói rất ngạo nghễ vang lên, “tha được cho người ta thì tha, đâu phải đuổi theo tận diệt vậy chứ“.- Mã Kiều!

Bọn Cao Nha Nội đồng thanh kêu lớn, trong giọng nói tràn đầy tình cảm xúc động, có Mã Kiều ở đây, bọn chúng biết là mình thoát nạn rồi!

Bọn Chu Hoa, Sài Thông gần như đã bị đạo cô kia đuổi kịp, thì trong nháy mắt đã tràn đầy sức lực, chạy hộc tốc thẳng tới chỗ Mã Kiều.

Mã Kiều với khí phách một cao thủ, chậm rãi tiến tới chỗ tên đạo sĩ kia, cảnh cáo nói:

- Ta khuyên ngươi chớ có động thủ là hơn, cẩn thận ta đánh cho mù mắt bây giờ.