Bắc Tống Phong Lưu

Chương 977-2: Lời vàng ngọc (2)




Lý Kỳ càng nghe sắc mặt càng nghiêm trọng, càng không thể cười nổi, khiêm tốn thỉnh giáo nói:

- Mẹ vợ nói rất có lý, vậy con chẳng phải là rất nguy hiểm sao?

Bạch phu nhân cười nói:

- Từ khi cậu và Vương Phủ xảy ra xung đột tới nay, đã khi nào cậu an toàn chưa?

Lý Kỳ cười gượng, không trả lời.

Bạch phu nhân lại nói:

- Cho nên ta mới nói, cậu còn có thể sống sót, có thể nói là kỳ tích. Sở dĩ cậu có thể làm được mọi việc thuận lợi, đó là vì có chút làm việc rất tốt, không biết cậu có phát giác ra không?

Lý Kỳ kinh ngạc lắc đầu.

Bạch phu nhân nói:

- Đó chính là cậu mãi mãi đều đi về một mình. Từ trước đến giờ trong triều chưa từng có thế lực nào của mình, đó chính là nguyên nhân căn bản cậu còn sống sót. Vì sao các triều đại đều xảy ra chuyện tranh chấp bè đảng? Đó chính là vì trong triều nếu cậu muốn củng cố địa vị của mình, hoặc muốn dùng quyền lực nhiều hơn, chính là phải phát triển thế lực của mình, nhận được sự ủng hộ của nhiều người. Nếu không có sự ủng hộ của người khác, cho dù cậu thân là thái tể cũng khó mà làm được. Cho nên, sự tranh chấp đảng phái là điều không thể tránh khỏi.

Lý Kỳ cau mày, trầm ngâm một hồi, nói:

- Mẹ là nói các Thái sư sở dĩ yên tâm về con đó chính là vì con không có uy hiếp gì tới họ?

- Thông minh.

Bạch phu nhân gật đầu nói: 

- Cậu xuất thân hèn mọn, không có bất kỳ thế lực nào, thì không có bất kỳ uy hiếp nào tới người nào. Quyền lực trong tay cậu họ có thể thu lại bất kỳ lúc nào. Mặc dù lần này cậu giành được đại thắng, nhưng đó đều là vì có Hoàng thượng và đám người của Thái Thái sư ngầm tương trợ. Nếu không phải như vậy, cậu chắc chắn sẽ bị đầu một nơi thân một nẻo. Nói như vậy với cậu, nếu Thái Thái sư là người khởi xướng cải cách, chắc chắn sẽ thất bại. Bởi vì nếu lão thành công, vậy thì quyền lực trong tay lão sẽ bành trướng đủ để khiến cho bất kỳ người nào cũng đều phải lo lắng bất an, bao gồm cả người đó. Đối với người đó mà nói, lão mãi mãi đều làm cùng một việc, đó chính là cân bằng thế lực các phương diện. Nhưng cậu thì khác, cậu phải dựa vào rất nhiều người giúp đỡ. Song, đồng thời, những người đó đều không phải xem cậu là người cầm đầu. Ngược lại, cậu không phải là một quân cờ của thế lực nào. Nếu là quân cờ, dù khả năng của mình mạnh, cũng có thể trừ khử bất kỳ lúc nào, không đáng lo ngại. Nhưng, tình hình này vẫn là xuất hiện lần đầu tiên trong triều, cho nên cậu không được sơ suất.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:

- Vậy con nên làm thế nào?

Bạch phu nhân nói:

- Không cần nghĩ tới chuyện đi bồi dưỡng thế lực của mình trong triều. Sự xuất hiện của tân pháp vốn là một cơ hội của cậu. Nhưng, nếu ngươi có thể buông, vậy thì tân pháp của cậu ngược lại có thể sẽ càng ổn định. Bởi vì đám người Thái sư, Thái úy càng yên tâm về cậu, họ sẽ càng không tiếc công sức mà giúp đỡ cậu. Hoàng thượng cũng càng thêm ưu ái cậu. Cậu phải nhớ một điều, trên chiến trường, tướng quân mãi mãi an toàn hơn binh sỹ. Nhưng trong triều đình, là một binh sỹ sẽ an toàn hơn tướng quân. Bởi vì đại đa số đều chết trong tay người mình.

Nói tới đây, ý của bà đã vô cùng rõ ràng rồi, chính là nhắc nhở Lý Kỳ không nên tự kiêu tự mãn, không nên để mình rơi vào cảnh bất lợi, mà để mình đạt được nhiều quyền lực hơn. Mặc dù tâm trí của Lý Kỳ đã nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, nhưng hắn vẫn còn trẻ. Tuổi trẻ có nghĩa là dễ bị cám dỗ. Đặc biệt là đối với Lý Kỳ mà nói, cám dỗ mà hắn phải đối mặt còn nhiều hơn người cùng tuổi không biết bao nhiêu lần. Cho nên, sự nhắc nhở của Bạch phu nhân là vô cùng quan trọng, cũng vô cùng cần thiết. Từ phương diện khác, cũng chính là bà luôn xem Lý Kỳ là người của mình. Giả dụ, thánh chỉ đó không tới, bà sẽ không thể nói với hắn những lời này.

Hơn nữa Bạch phu nhân khác với Triệu Tinh Yến. Triệu Tinh Yến đề nghị Lý Kỳ, muốn trở thành một người dưới một người mà trên vạn người như Vương Phủ, chỉ có quyền lực vô thượng mới có thể khiến cho mình đứng vững như bàn thạch, không có gì kiên cố mà không phá nổi. Còn bạch phu nhân thì khá bảo thủ. Bà còn hy vọng Lý Kỳ lấy sự an toàn của bản thân làm trọng. Bởi vì quyền lực vẫn luôn đi kèm với sự nguy hiểm.

Hai người nói đều rất có lý. Lý Kỳ đương nhiên là tiếp thu toàn bộ rồi. Hơn nữa, lời này của Bạch phu nhân cũng đã thực sự nhắc nhở hắn, làm người trong cuộc thường hay mê muội. Hắn không thể làm được chu đáo toàn diện. Về hoàn cảnh của mình cũng có thêm một điểm lý giải mới. Không thể không nói, ý kiến của Bạch phu nhân dù giúp ích cho hắn không nhỏ, cười nói:

- Lúc trước mẹ nói không muốn con lên triều sớm, chính là trách con bước tới quá gần các đại thần khác.

Bạch phu nhân gật đầu nói:

- Trong triều, nhiều khi đều là thân bất do kỷ. Hiện giờ cậu như ánh mặt trời trong triều, tất sẽ có rất nhiều đại thần tới nịnh bợ cậu. Còn đối với các thương nhân các cậu mà nói, là một món hàng có lợi. Một khi cậu chịu ảnh hưởng của họ, vậy thì cậu chắc chắn sẽ vào cảnh tranh chấp đảng phái. Tới khi đó, cậu không còn đường lui nữa. Hàng ngày cậu phải suy nghĩ chính là làm thế nào để tiêu diệt kẻ thù chính trị? Về phần tân pháp, cũng sẽ biến thành con đao lớn trong tay cậu. Về phần cuối cùng sẽ bổ vào ai thì điều đó còn chưa biết. Nhưng, cậu nhất định sẽ bị nhát đao đầu tiên.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Mẹ vợ lời vàng ý ngọc, con rể xin ghi nhớ trong lòng. 

Bạch phu nhân khẽ mỉm cười, nói:

- Kỳ thực tâm trí cậu đã vượt qua người cùng tuổi rất nhiều rồi. Nhưng, đôi khi là người trong cuộc thường hay mê muội, cậu chớ có chê ta dông dài là được.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Sao có thể chứ? Con thích nhất là được nói chuyện với mẹ vợ.

- Thật sao? Ta tạm thời tin lời cậu nói.

Bạch phu nhân cười khanh khách nói.

Đúng lúc này, Trần đại nương bỗng nhiên bước tới, nói:

- Phu nhân, đại nhân, Thái tử điện hạ và Tây Hạ Vương gia tới.

Bạch phu nhân ồ lên một tiếng, nói:

- Đúng rồi, Tây Hạ Vương gia hôm trước đã tới kinh rồi.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đúng vậy, nhưng do vì Tây Hạ đã xưng thần với Kim quốc, cho nên Hoàng thượng không tiếp kiến hắn ta, mà để Thái tử đi tiếp đãi.

Bạch phu nhân liếc Lý Kỳ nói: 

- Mặt mũi của cậu thực là quá lớn, dám chờ Thái tử điện hạ tới nhà. Làm quan, làm được tới cảnh giới này cũng quả là không ai có thể sánh bằng.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Mẹ vợ quá khen rồi. Con nào dám để Thái tử điện hạ tới nhà, chẳng qua là Lý Sát Nhĩ hắn ta hôm nay muốn cầu cạnh con. Đương nhiên là hắn ta tới tìm con rồi. Lẽ nào con lại đưa tới cửa nhà hắn ta cầu, vậy thì ức hiếp người ta rồi.

Người này quả đúng là xảo quyệt. Bạch phu nhân lườm hắn một cái, nói:

- Một khi đã như vậy, cậu đừng để Thái tử điện hạ thất vọng mới đúng.

Lý Kỳ cười nói:

- Đương nhiên không thể, vì cha vợ, con cũng liều mạng để Lý Sát Nhĩ hài lòng mà về.

- Cái gì mà vì cha vợ? Chuyện này vốn chính là cậu chọn lấy, liên quan gì tới Bạch gia nhà ta?

Lý Kỳ ấm ức nói:

- Con thân là con rể Bạch gia, sao lại không liên quan chứ?

Bạch phu nhân nghe xong mà ngẩn người ra, liền cười khúc khích, mắng:

- cậu bớt nói linh tinh đi, mau đi đi, đừng để Thái tử chờ lâu. Ta sẽ đợi Hồng Nô ở cửa sau, không làm phiền cậu.