Bắc Tống Phong Lưu

Chương 976-2: Phương pháp châm cứu (2)




Ngô Tiểu Lục nghe xong mà sửng sốt, cảm thấy quá thần kỳ. Hóa ra cá còn có thể làm như vậy, liền nói:

- Vậy Lý ca người … người làm thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Ngươi đã xem ta làm chưa?

Ngô Tiểu Lục lắc đầu.

- Vậy không phải rồi sao.

Lý Kỳ nghẹo đầu sang một bên, cười nói, Kim Đao Trù Vương cũng không phải là vạn năng. Muốn học phương pháp nấu này, trước tiên ngươi phải tinh thông đông y, nếu không ngay cả cây kim ngươi cũng cầm không vững thì sao có thể châm cứu được. Ngoài ra, phương pháp này ở hậu thế đều là bí pháp, cũng không phải là dễ dàng học được. Huống hồ, dựa vào tài nghệ nấu nướng của Lý Kỳ, học được phương pháp này cũng chỉ là dệt hoa trên gấm. Dù không học, dù là ở hậu thế, hay ở thời hiện tại, có thể thắng được hắn cũng chỉ có mấy người.

Lưu Vân Hi hiếu kỳ nói:

- Nếu ngươi biết rõ như vậy, vì sao không thể?

Lý Kỳ tức giận nói:

- Ta ngay cả huyệt đạo cũng đều không biết, lẽ nào đâm loạn được sao?

Lưu Vân Hi dụ dỗ nói:

- Vậy ngươi có muốn học không? Không chỉ là cá, ngay cả tôm, lợn, dê ta cũng đều dùng phương pháp này.

Bá đạo! Ngươi là thần y, ta không phải. Ta phải học bao nhiêu năm chứ. Lý Kỳ mỉm cười, chỉ nói:

- Cô làm trước đi rồi nói chuyện.

Lưu Vân Hi cho rằng hắn không tin mình, cũng không nói thêm gì nữa, lập tức làm. Trước tiên cô cho cá vào trong chậu, chờ cho cá bình tĩnh lại, cô mới lấy hai cây kim ra châm vào. Mỗi tay một cây, hai mắt nhìn chằm chằm vào con cá chép trong chậu.

Ngô Tiểu Lục và mấy tên đầu bếp đứng vây quanh bên trên, đều nhìn không dám chớp mắt, sợ sẽ bị bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

Bỗng nhiên, đám người Ngô Tiểu Lục chỉ cảm thấy hoa mắt, lập tức nghe thấy Lưu Vân Hi nói:

- Hay lắm.

Mấy người định thần lại nhìn, chỉ thấy trên thân có chép đã cắm hai cây kim sáng loáng. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là con cá đó vừa rồi còn bơi lội khắp nơi, bây giờ không hề nhúc nhích nữa, giống như đã chết rồi.

Quả nhiên là cao thủ! Thật lợi hại. Lý Kỳ gật đầu tán thưởng. 

Lưu Vân Hi liền dùng hai tay nâng con cá chép lên, đặt lên thớt gỗ, gỡ cây kim ra. Sau đó, dùng dao thái rau sắc nhọn xẻ một dao nhẹ bên người con cá, từ từ lôi tuyến tanh của con cá ra. Toàn bộ quá trình, con cá đó không hề có chút phản ứng nào.

Điều này thực sự quá thần kỳ.

Đám người Ngô Tiểu Lục đều ngây người ra nhìn.

Về quá trình chế biến, Lưu Vân Hi không sử dụng kỹ thuật làm đẹp, mà dùng phương pháp của gia đình bình thường nấu canh cá. Nhưng Lý Kỳ biết, điều này đã đủ rồi.

Hồi lâu sau, canh cá đã được nấu xong.

Lý Kỳ, đám người Ngô Tiểu Lục mỗi người múc một bát. Nhưng thấy món canh cá đó váng mỡ nổi lên, hành thái đẹp, tỏa ra mùi thơm ngon.

Ngô Tiểu Lục nóng nảy liền thổi thổi, nếm thử một muỗng, mắt bỗng sáng lên, nói:

- Món canh cá này quả nhiên là còn ngon hơn chúng ta làm.

Tiếp theo, y lại ăn một miếng thịt cá, chỉ thấy thịt cá này càng tươi ngon và mềm, không hề có mùi tanh, giữ nguyên mùi vị, giống như là vị tươi ngon của bản thân con có đều được đẩy lên cực hạn, khác hẳn con cá chép hung hăng trước đó.

Lý Kỳ cũng nếm thử một miếng, cười nói:

- Quả nhiên là rất ngon.

Lưu Vân Hi liền hỏi:

- Vậy ngươi có đồng ý không?

Lý Kỳ cười nói:

- Cô có phải cho rằng, chỉ cần đánh vào danh hiệu Kim Đao Trù Vương của ta, vậy thì bách tính sẽ đón nhận sao?

Lưu Vân Hi nói:

- Lẽ nào không phải sao? Khi ta ở phương nam đều nghe mọi người nói về ngươi. Họ vô cùng sùng bái tài nấu ăn của ngươi.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Không sai, nếu món ăn này là đánh vào danh tiếng của ta, vừa mới bắt đầu thực sự đã thu hút rất nhiều người tới. Nhưng, nếu họ cảm thấy ghê tởm món ăn này, dù là ta làm hay không, họ cũng đều cảm thấy ghê tởm. Thực không dám giấu, hôm nay ta vừa mới đưa ra một loại đồ uống kiểu mới, liền bị quan khách phủ quyết hoàn toàn. Cho nên nói, danh hiệu Kim Đao Trù Vương này cũng không phải vạn năng.

Lưu Vân Hi nhíu mày nói:



- Vậy ngươi còn nói giúp ta?

- Giúp cô là giúp cô, bái thầy là bái thầy, đó là hai chuyện khác nhau.

- Lẽ nào ngươi còn có phương pháp nào khác?

- Đây là cô hỏi đúng người rồi.

Lý Kỳ cười nói:

- Phương pháp nấu ăn của cô đã đủ ngon rồi, thiếu chính là tuyên truyền. Chỉ cần có sách lược tuyên truyền hoàn mỹ, món ăn của cô đương nhiên sẽ được mọi người đón nhận.

- Sách lược tuyên truyền?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Không sai, cô có thể hợp tác với Túy Tiên Cư chúng ta.

- Hợp tác?

Lý Kỳ cười nói:

- Trước tiên chúng ta có thể đánh vào điểm mạnh của món ăn này theo dinh dưỡng học của ta. Chờ sau khi người dân đều đã biết tới những món ăn này, chúng ta có thể mở một số nhà hàng trên cả nước. Thậm chí, mấy chục nhà hàng loại tửu lầu như Quái Vị Hiên. Chúng ta có thể dùng kiểu nấu này. Sự biến đổi của nó càng cuốn hút người ta. Đúng rồi, ta còn có thể dùng các loại côn trùng như châu chấu đóng hộp, để bảo quản được lâu hơn, hương vị cũng ngon hơn. Nhưng trước đây, trước tiên chúng ta phải làm một chuyện.

- Chuyện gì?

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Chuyện vừa rồi nói tới, kỳ thực Nha Nội nói rất chính xác. Y chỉ là gọi người tới cổ động, lại không phải trả tiền. Điều này không có gì là không thỏa đáng. Cô mở cửa làm ăn, lẽ nào người khác gọi người tới tiệm cô ăn cơm, vậy cũng là sai? Điều này sao có thể chứ? Cho nên, nguyên nhân vẫn là ở bản thân cô.

Lưu Vân Hi trầm ngâm một hồi, nói:

- Ngươi chớ không phải muốn tìm mấy người tới giúp sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Đó chỉ có thể giải quyết vấn đề của Quái vị hiên các ngươi. Nhưng, muốn món ăn loại này phổ cập, cô phải khai giảng nhận đệ tử, huấn luyện ra một lượng lớn đầu bếp nắm vững kiến thức về phương diện này. Về phần đệ tử, đương nhiên không phải ta. Song, ta có thể giúp cô chọn, còn xem cô có muốn hay không?

Lưu Vân Hi kinh ngạc nói: 

- Điều này có gì mà không muốn?

Lý Kỳ sửng sốt:

- Đầu năm nay không phải lưu hành cái gì không truyền ra ngoài sao?

Lưu Vân Hi nói:

- Đó là người khác, ta là ta. Tài nghệ nấu bếp này ta giữ lại cũng vô dụng. Nếu có người bằng lòng học, ta vui còn không kịp nữa là.

Lý Kỳ đảo mắt, nói:

- Vậy về phương diện y thuật thì sao?

Lưu Vân Hi sửng sốt, lắc đầu nói:

- Điều này không được, tài nghệ nấu bếp thì là của ta. Y thuật là của sư phụ ta. Điều này không thể truyền ra ngoài được.

Mẹ kiếp! Biết ngay là như vậy mà. Trong mắt Lý Kỳ hiện rõ vẻ thất vọng, lại nói:

- Đúng rồi, cô có thể dùng sâu bọ để làm món ăn, vậy cô biết nuôi sâu chứ?

Lưu Vân Hi gật đầu nói:

- Điều này là đương nhiên rồi.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:

- Vậy là tốt rồi, nếu muốn phổ cập món ăn này, vậy thì trước tiên phải dạy người ta làm thế nào để nuôi dưỡng và bắt giữ. Nhưng, trước tiên ta nói rõ một điều, về bò cạp, rắn độc, con rết tạm thời đặt sang một bên. Từng bước từng bước, hơn nữa chuyện liên quan tới mạng người, phải hết sức cẩn thận.

Lưu Vân Hi nhíu mày nói:

- Ta làm tuyệt đối sẽ không hại người ta.

- Đó là cô mà thôi. Cô có chắc mỗi người trên đời này đều dùng đồ vật nấu ăn đều không xảy ra chuyện gì không?

- Chuyện này ….