Bắc Tống Phong Lưu

Chương 972: Nếm thử thất bại




Sáng sớm hôm nay, mặt trời vừa mới ló ra một nửa, nhưng trước cửa Túy Tiên Cư đã đứng đầy người rồi. Hình như sắp xếp hành tới sông rồi, ai nấy đều có bộ dạng hưng phấn.

- Sao vẫn chưa mở cửa?

- Vội chết ngươi ta rồi.

- Ây da, không ngờ ngươi còn đến sớm hơn cả ta.

- Ngươi nhìn xem nhiều người ở đây như vậy, không tới sớm có được không?

- Ây, tiểu ca, các ngươi đều ở đây làm gì?

- Hai! Lẽ nào ngươi còn không biết? Hôm nay Túy Tiên Cư sẽ đưa ta món Thiên Hạ Vô Song mới nhất của người ta. Nghe nói, món Thiên Hạ Vô Song này hương vị cực kỳ đặc biệt, hoàn toàn khác với Thiên Hạ Vô Song trước đây.

- Ta còn nghe ngươi ta nói, món Thiên Hạ Vô Song này còn có thể sủi bọt, rất thần kỳ.

- Sủi bọt? Thần kỳ thế sao?

- Ngươi còn chưa thấy nhiều người ở đây như vậy. Hôm nay họ tới nhất định sẽ ngồi cả ngày ở đây. Nếu ngươi tới muộn, thì không còn chỗ ngồi.

- Thế cũng không phải, ở đây không tới lượt, buổi tối còn có thể tới quán rượu uống.

- Chuyện này ngươi không hiểu rồi. Ta nghe người ta nói, món Thiên Hạ Vô Song này hiện nay cực kỳ có hạn. Một này có nhiều như vậy, uống hết thì không còn nữa.

- Ây, rượu này thật ra là thứ yếu, không uống được ngày mai lại tới. Quan trọng là hôm nay là ngày đầu tiên đăng [Thần Điêu Hiệp Lữ]. Bên ngoài có thể không đọc, tất sẽ tới Túy Tiên Cư xem.

- Tuyệt vời, tuyệt vời, ta chờ ngày này sắp bạc cả tóc rồi.

- Các ngươi nói Giáng Long Thập Bát Chưởng của Quách Tĩnh luyện tới cảnh giới nào rồi?

- Chắc chắn là số 1 thiên hạ rồi.

- Cũng không phải, cũng không phải, có lẽ là thứ 2 thiên hạ mới đúng. Quách Tĩnh từ trước đến giờ chưa thắng Hoàng Dung.

- Cuồi cúng ta có thể thấy được Dung Nhi rồi.

- Ta thích nhất vẫn là Lão Ngoan Đồng, Quách Tĩnh có lẽ là không đánh lại được ông ta.

- Ai nói, Quách Tĩnh cũng đã vật nhau rồi!

……..

Hóa ra trời hè nóng nực này, cuối cùng Lý Kỳ đã bán bia, sữa bột ra. Vì vậy, hắn còn dùng [Thần Điêu Hiệp Lữ] để thu hút khách. Có thể gọi là sẵn sàng rồi.

Khách hàng kỳ vọng đã lâu, còn không tới đây sớm một chút. Dù sao, các công tử Đông Kinh rất nhiều, nếu ngươi không tới sớm một chút, người khác vác ghế ra ngồi, ngươi chờ cả ngày cũng không tới lượt.

Chờ một lát, cửa chính cuối cùng đã mở ra. Điền Thất đứng trước cửa, hai tay nhấc lên. Lời này vừa nói dứt mồm, chỉ thấy một trận vang lên, thoáng chốc, người đứng đầy trước cửa như thủy triều dâng lên. Ngoài phòng của tầng 3 ra, tầng 1 và 2 đều đã ngồi trật cứng.

Khách hàng đều gọi bia, theo tờ báo, khiến cho Điền Thất to đầu ra, hai tay giơ lên, lớn tiếng quát:

- Các vị khách quan, các vị khách quan, xin nghe tôi nói một lời.

Những người khách đó liền im lặng. Điền Thất liền nói:

- Tuần san Đại Tống Thời đại sẽ được tặng cho mọi người. Về phần Thiên Hạ Vô Song, chờ tới buổi trưa mới có thể uống được.

- Đây là vì sao? Chúng ta lại không phải không trả tiền?

- Đúng vậy! Ngươi quan tâm gì khi nào uống, mau lấy ra đây.

- Mau lên, mau lên, ta không chờ được nữa rồi.

……..

Các khánh quan lần lượt kháng nghị. Điền Thất thấy họ đều kích động như vậy, không khỏi cảm thấy đau đầu.

- Ha ha! Các vị thật là kích động rồi!

Cùng với tràng cười lớn, chỉ thấy Lý Kỳ từ bên ngoài đi vào.

Điền Thất liền bước tới, nói:

- Đại ca, họ ….

Lý Kỳ giơ tay lên, đi vào, hướng sang phía khách chắp tay nói:

- Các vị xin chào!

- Lý Sư Phó (Kinh tế sử) xin chào!

Những người khách đó lần lượt đáp lại, một người bỗng hỏi:

- Lý Sư Phó, vì sao Điền Thất nói Thiên Hạ Vô Song đó phải chờ tới trưa mới được uống?

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Bởi vì bây giờ uống thì lãng phí quá.

- Hở? Câu này là sao?

Lý Kỳ nói:

- Vậy các vị cũng đã nghe nói, món Thiên Hạ Vô Song này bây giờ cũng có hạn, không phải anh muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu. Để chào mừng món Thiên Hạ Vô Song ra đời, Túy Tiên Cư chúng tôi còn chuyên làm ra một loạt món ăn, bảo đảm không để các vị thất vọng. Hơn nữa, Túy Tiên Cư của chúng tôi sớm đã không thích hợp nhắm rượu nữa. Nếu các vị uống bây giờ, vậy thì buổi trưa sẽ uống ít đi. Tới khi đó món ngon đầy bàn lại không có rượu, đó chẳng phải là rất mất hứng sao? Đây không là lãng phí thì là gì?

Mọi người nghe xong, cảm thấy cũng có lý, lấy bánh bao, bánh ngọt ra nhắm rượu, thực sự có chút lãng phí, chỉ có thể cố gắng chờ đợi.

Lý Kỳ lại nói:

- Nhưng cũng không sao, gần đây tôi đã nghiên cứu ra một loại đồ uống mới, chuyên dùng cho điểm tâm sáng, các vị có thể thử. Về phần tuần san Đại Tống Thời đại, chờ một lát nữa được mang lên.

Bia và [Thần Điêu Hiệp Lữ] bán nhiều, đó là chuyện chắc chắn, Lý Kỳ không hề hoài nghi chút nào. Mấu chốt của hôm nay là nằm ở sữa bột có thành công hay không. Hắn làm sữa bột không phải vì trẻ sơ sinh, mà là muốn nâng cao tố chất cơ thể của người dân Đại Tống. Nên nhớ, minh trị duy tân của mấy trăm năm sau, sữa này cũng có vai trò rất lớn trong sản xuất, cường quốc đầu tiên phải cường thân.

Mọi người vừa nghe xong, trong lòng đều vô cùng mong chờ.

Lý Kỳ lập tức liếc nhìn sắc mặt Điền Thất, chỉ thấy người phục vụ bắt đầu hướng dẫn khách dùng sữa.

Những vị khách đó thấy sữa bò, hứng thú giảm xuống. Nhưng nếu đây là của Kim Đao Trù Vương làm ra, đó chắc chắn không phải là tầm thường. Khách quan rất là nể mặt hắn, người đang ngồi đều muốn uống một ly sữa.

Không bao lâu sau, sữa sớm đã được bê lên.

Lý Kỳ đứng ở tầng 2, cũng vô cùng căng thẳng, mấy ngón tay không ngừng gõ vào tường rào.

- Hả? Sữa này rất đặc biệt, nóng hầm hập ấy.

- Hương vị cũng khác, không hề có chút mùi ngấy nào.

- Nếm thử xem thế nào?

……..

Những vị khách đó lần lượt uống sữa bò, nhưng uống một hớp nhỏ, họ lại ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, ai nấy đều trầm trồ khen ngợi.

Lát sau, lại nghe thấy có người thầm nói:

- Ta không có nếm sai đâu, đây … đây thực sự là Kim Đao Trù Vương làm sao?

- Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy thì chắc chắn là không thể sai được. Mùi vị của loại sữa này cũng rất là phổ biến.

- Đúng vậy! Không ngờ Kim Đao Trù Vương cũng có lúc lỡ tay.

…….

Lý Kỳ nghe thấy thế mà nhíu mày, tới gần một chiếc bàn nói:

- Các vị quan khách, các vị thấy loại sữa bò này thế nào?

Một vị khách trong đó gật đầu nói:

- Rất … rất ngon.

Giọng nói có chút miễn cưỡng.

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Các vị đều là khách quen rồi, hà tất phải khách khí, là thế nào thì cứ nói thế ấy.

- Vậy ta cũng nói thật nhé.

- Nói đi.

- Kỳ thực loại sữa này của quý tiệm đã dễ uống hơn những loại sữa bò trước đây rất nhiều. Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, hương vị quá bình thường, so với Thiên Hạ Vô Song, trà sữa, nước ép thì kém xa rất nhiều. Ta vẫn thích uống trà sữa hơn.

- Đúng vậy! Lý Sư Phó, thứ cho ta nói thẳng, hương vị của loại sữa này cũng rất bình thường.

……. 

Các khách hàng đều không phải cảm mạo loại sữa này. Họ dù sao cũng đều rất thích uống rượu, thứ đến là trà, sữa này đều là người Mông Cổ thích uống.

Thất vọng quá!

Lý Kỳ tới Bắc Tống lâu như vậy, từ khi bắt đầu món đậu phụ chao cho tới nay. Sản phẩm tiêu thụ không có mặt hàng nào không được yêu thích. Từ trước tới giờ chưa từng thất bại. Nhưng, qua phản ứng của ngày hôm nay cho thấy, loại sữa bột này đã bị thất bại hoàn toàn. Quan trọng là hương vị của sữa bột ngươi làm thế nào cũng vẫn kém rất xa. Dù là ở thời hậu thế sau này, sữa bột cũng chính là những hương vị như vậy. Sữa bột của hắn đương nhiên là không thể bằng những loại sữa hậu thế được. Nhưng, nếu mang sữa bột của ngươi đi so với đồ uồng thì chắc chắn là thất vọng rồi.

Hơn nữa, điều khiến Lý Kỳ ấm ức nhất là loại thực phẩm này, khách không thích chính là không thích. Thủ đoạn của hắn lại cao minh, tài ăn nói lại hay, cũng không thể thay đổi được khẩu vị của người khác. Dù là Trung Quốc thời hậu thế, đại bộ phận người dân vẫn chưa tạo thành thói quen uống sữa. Điều này đối với Lý Kỳ mà nói thực sự là một thách thức.

- Đại ca, bây giờ nên làm thế nào?

Điền Thất tới bên cạnh Lý Kỳ, vẻ mặt buồn bực nói. Hắn ta và Lý Kỳ lăn lộn lâu như vậy, cũng chưa từng nếm mùi thất bại. Điều này đối với hắn ta mà nói, cũng là một đả kích không nhỏ.

Lý Kỳ lắc đầu, nói:

- Đi chuẩn bị tuần báo san Đại Tống Thời đại đi.

- Ồ.

Sau khi Điền Thất đi rồi, Lý Kỳ một mình dựa người vào lan can, trầm tư suy nghĩ. Lát sau, phía trên hắn bỗng có người cười nói:

- Lão phu đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người vì chuyện làm ăn tốt mà âu sầu.

Lý Kỳ khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thái Kinh, Cao Cầu, Bạch Thì Trung đứng bên cạnh họ, liền chắp tay hành lễ, nói:

- Thái sư chê cười, các vị mời lên lầu.

Lý Kỳ đưa ba người họ vào phòng bao trên lầu, cười nói:

- Thái úy, cha vợ, hôm nay sao mọi người tới đây?

Hắn bây giờ phụng chỉ gọi cha vợ, Bạch Thì Trung cũng không dám phản bác, ho một tiếng nói:

- Ta là nghe nói Túy Tiên Cư các ngươi hôm nay lại có món rượu mới, lại đưa ra công thức mới, do đó tới đây xem náo nhiệt.

Thái Kinh vuốt chòm râu, nói thêm:

- Còn có chuyện mới, lão phu còn nghe Hoàng thượng đích thân nói chuyện này ông đã xem qua rồi. Nội dung bên trong rất thú vị, do đó liền vội vã chạy tới đây.

Thú vì gì chứ? Vị hôn quân kia thật đúng là sợ thiên hạ không loạn. Lý Kỳ đương nhiên là biết có thú vị trong miệng Tống Huy Tông là có ý gì, liền khiêm tốn nói:

- Hoàng thượng quá khen.

Cao Cầu bỗng lên tiếng:

- Ta hôm nay tới đây là có chuyện muốn tìm ngươi.

Trong giọng nói có chút bất mãn.

- Cái gì?