Bắc Tống Phong Lưu

Chương 968-2: Sai lầm chí mạng (2)




- Điều này cũng đúng.

Triệu Tinh Yến gật đầu, thở dài nói:

- Trong chốn quan trường, nếu không là bạn thì là thù. Hôm nay là bạn, ngày mai sẽ có thể hóa thù thành bạn. Trong triều ngươi duy có Thái Thái sư có thể xem như là người bạn đồng minh ổn định nhất của ngươi. Những người còn lại có lẽ đều là kẻ địch. Cũng có thể đều là bạn, nói không rõ, nói không rõ được.

Lý Kỳ thở dài nói:

- Đúng vậy, có lẽ người khác cũng nhìn ra, ta bây giờ là phong quang vô hạn. Nhưng, họ đâu biết, tân pháp này càng tiếp tục, thì càng khó khăn. Ta một mặt bảo vệ lợi ích của họ, một mặt phải đảm bảo được chất lượng của tân pháp. Gặp những chuyện, ta còn phải nhượng bộ lui binh, tất cả vì đại cuộc. Tân pháp hiện giờ vẫn chưa thi hành hoàn toàn, chờ sau khi đã thực thi thực sự, vậy thì dính tới lợi ích lớn trong đó, tuyệt đối không ai có thể khống chế được, chắc chắn sẽ làm tổn hại tới một số người. Theo thời gian, người bị tổn hại chỉ có thể ngày càng nhiều. Kỳ thực ta cũng không có cách nào nắm chắc được cửa ải đó.

Triệu Tinh Yến cười ha hả nói:

- Đây dường như là vấn đề mà mỗi người muốn dùng cải cách phú quốc đều gặp phải. Nhưng, kết quả thường chỉ có hai loại. Một là giống như Vương An Thạch, khư khư cố chấp, tổn hại tới lợi ích của người khác, được mong muốn của mình. Nhưng, như vậy sẽ khiến cho mình bị rơi vào sự nguy khốn, cảnh cô quân chiến đấu, thất bại cũng là điều khó tránh khỏi. Loại còn lại chính là giống như Thái Thái sư, khéo léo, không ngừng mang tới lợi ích cho mọi người, đạt được mục đích cải cách. Nhưng ban đầu, tân pháp sớm đã thay đổi hoàn toàn, chỉ là trên danh nghĩa, như hồng thủy đánh úp lại, chỉ còn lại một đống tro tàn.

Lý Kỳ nói:

- Cô thật ra nhìn vấn đề khá thấu đáo.

Triệu Tinh Yến lắc đầu nói:

- Sinh ra trên đời, không hiểu được sẽ ngược lại thành chuyện lạ. Chính vì rất nhiều người đều hiểu, cho nên chính như người dám nói ra hai chữ Cải cách của triều ta chỉ có mấy người mà thôi, vả lại đa số đều thất bại.

Lý Kỳ thở dài nói:

- Vậy, cô thấy ta nên làm thế nào?

Triệu Tinh Yến nói:

- Ta luôn cho rằng, lúc này lấy gian trị gian, giống như đối phó với Vương Phủ vậy, áp đặt, gọn gàng. Nếu không, tương lai ngươi sẽ có thể rơi vào cảnh khốn khó.

Lý Kỳ cười một tiếng, nói:

- Cô nói thật đơn giản. Ta đứng đầu Thương vụ Cục, không phải là đứng đầu phòng tịnh thân, muốn cắt là cắt.

Triệu Tinh Yến nói:

- Ngoài ra, ta cũng không nghĩ ra cách hay. Nhưng, theo tình hình hiện nay, vẫn rất có lợi đối với ngươi. Với bản lĩnh của ngươi, bàn cờ này cũng không phải là không đi tiếp được. Nhưng, gần đây ta cảm thấy sự uy hiếp thực sự của ngươi không ở bên trong, mà ở bên ngoài.

Trong lòng Lý Kỳ rùng mình, nói:

- Ý gì?

Triệu Tinh Yến mỉm cười nói:

- Tân pháp của ngươi bao gồm khai tháắch tây bắc, chấn hưng Giang Nam. Nhưng, duy độc có phía bắc Hoàng Hà, người từ trước tới giờ không đề cập tới. Theo lý mà nói, sau bắc phạt, người dân phương bắc không bằng Giang Nam. Cuộc sống của người dân tây bắc cũng đã tốt hơn, càng cần triều đình tới giúp họ. Vì sao tân pháp của ngươi không đề cập tới tây bắc? Mặc dù, gần đây ngươi có đề cập tới cái gì mà kinh tế bắc đó, nông dân nam. Trong đó, bắc là chỉ phía bắc Trường Giang, mà không phải phía bắc Hoàng Hà. Phía bắc Hoàng Hà rộng lớn như vậy, lẽ nào không có chút giá trị nào trong lòng ngươi? Hay là nói, một chút lợi ích trong đó đều không có?

Người con gái này thực sự khiến người ta đau đầu. Vì sao nàng nghĩ cuối cùng lại đồng bộ với mình? Đây rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh? Lý Kỳ thản nhiên nói:

- Rốt cuộc là cô muốn nói gì?

Triệu Tinh Yến nói:

- Ta đang nghĩ, người thực sự sợ hãi ngươi không phải là hạng người Thái Du, cũng không phải là sỹ phu gì đó, mà chính là mấy con sói đói phương bắc kia. Mặc dù Đại Tống ta đã cướp được Yến Kinh về, nhưng đồng thời cũng đã mất đi bố phòng phía bắc Hoàng Hà. Nếu quân Kim xuôi về phía nam, chỉ cần tấn công được Yến Kinh, vậy thì phía bắc Hoàng Hà tất sẽ rơi vào tay họ, tùy ý bọn họ cướp bóc. Cho nên, ngươi luôn không muốn nhắc tới phương bắc, chính là lo lắng điểm này. Còn nhớ lúc đầu ngươi dùng ba nước so sánh với quan hệ Liêu, Kim, Tống. Ngươi nói sau khi Kim quốc tiêu diệt được Liêu, có lẽ sẽ tấn công tới Tống. Mãi cho tới bây giờ, tin chắc ngươi vẫn chưa quên.

Lý Kỳ đau đầu, nói:

- Ta là người khởi động tân pháp, lý nên khai thác toàn diện các mặt, huống hồ đồng thời khai phá tây bắc và Giang Nam đã là cực hạn của triều đình rồi. Nếu lại cộng thên phương bắc, ta sợ là triều đình sẽ không thể chịu nổi. Hơn nữa, kỳ thực phương bắc căn bản không cần đi khai thác, chỉ cần chúng ta hợp tác sâu rộng với Kim quốc, phương bắc tự nhiên sẽ hưng vượng.

Triệu Tinh Yến nói:

- Nhưng ngươi không nghĩ tới, sở dĩ hiện nay ngươi thuận lợi như vậy, là dưới tiền đề ổn định của triều đình. Nếu thực sự có một ngày, quân Kim, hoặc Tây Hạ và Đại Tống ta xảy ra chiến tranh. Tới khi đó triều đình tất sẽ thay đổi chiến lược, không ai sẽ chú ý tới tân pháp của ngươi nữa. Thậm chí, sinh linh thiên hạ, họ đều lấy lợi ích của mình làm trọng. Còn tân pháp của ngươi đúng lúc lại liên hoàn thuyền giống như Tào Mạnh Đức, là một mắt cài một mắt, chỉ cần một mắt bị mất đi, vậy thì tân pháp của ngươi cũng có khả năng bị phá hủy. Tất cả những gì ngươi làm sẽ trôi xuống sông xuống biển. Đây có lẽ chính là sai lầm chí mạng tân pháp của ngươi.

Lý Kỳ hơi giật mình, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang. Nhưng hắn liền trấn định lại, nói:

- Cho nên bây giờ ta đang cực lực triển khai quan hệ với các nước xung quanh. Theo thế cục hiện nay, tất cả hầu như là đang tiến hành theo chiều hướng có lợi nhất.

Triệu Tinh Yến nhắm mắt lại, trầm giọng nói:



- Điều này ta biết. Nhưng, lẽ nào ngươi không hề chuẩn bị chút nào sao?

Khi nàng nói lời đó, hai mắt nhìn Lý Kỳ chằm chằm, dường như là muốn nhìn thấu Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười nói:

- Xin người, bây giờ ta bận muốn chết rồi, nào có thời gian rảnh mà tính tới những chuyện có thể xảy ra đó chứ? Cô xem ta là thần chắc, đi một bước, nghĩ vạn bước. Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta nhất định sẽ đốt một nén nhang, cúng cô, cầu cho cô ngậm cái mồm thối lại.

Triệu Tinh Yến hơi sửng sốt, tức giận nói:

- Nếu ta thực sự có bản lĩnh này, vậy ta sớm đã phổ độ chúng sinh rồi.

- Điều này không phải rồi, cô đây là khiến cho người ta lo buồn.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:

- Ta nói cô cũng thật là, một cô gái như cô, một người đàn ông như ta, chúng ta không thể nói chuyện phong nguyệt sao? Dù không nói chuyện phong nguyệt, đó cũng có thể nói chuyện vui đi chứ. Vì sao lại muốn nói những chuyện khiến người ta buồn bực. Mỗi lần gặp cô, ta đều thấy buồn bực.

Triệu Tinh Yến sửng sốt, cười nói:

- Nghe nói gần đây ngươi cưới được bốn vợ, thật đúng là chuyện đáng mừng!

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Chuyện này đúng rồi đấy. Đây tuyệt đối là chuyện đáng vui đáng chúc mừng. Nhưng, cô xem, ha ha, lớn nhỏ chúng ta, ta đều có bốn người vợ, còn có một đứa nhỏ chưa chào đời. Còn cô lại một mình cô gia quả nhân. Chúng ta cũng xem như là bằng hữu, ta nhìn ngươi cũng không đành, hay là ta giới thiệu giúp cô. Người này đương nhiên là lựa chọn đầu tiên. Tiếc là cô cũng biết, ta đã có bốn người rồi, vốn Nhạc Phi là đối tượng rất tốt. Tiếc là bị Chiết gia cướp mất trước rồi. Tiếp theo, Mã Kiều có Mỹ Mỹ, A Nam có Tiểu Ngọc. Tiểu Lục Tử có Tiểu Đào rồi. Đúng rồi, nhị lang Trịnh gia, không sai, phong lưu tài tử. Trên thế giới này, duy có một mình hắn ta khiến ta cảm thấy đáng gọi hắn ta một tiếng quân tử. Nhân phẩm chính là sản phẩm miễn nghiệm của quốc gia, nếu không, ta giúp cô tìm người phù hợp.

Mã Kiều? A Nam? Tiểu Lục Tử? Triệu Tinh Yến nghe mà ửng hết cả mặt lên, tức giận dâng lên. Gái lớn gả chồng, đây có lẽ là chuyện đau đầu nhất của nàng. Nghiến răng lại nói:

- Ngươi chớ vôi đắc ý, ta thấy ngươi mang cái trò mai mối này vào làm thế nào để trấn an Kim quốc đi. Đó có lẽ là một con sói đói, ăn thịt người đều không nhả xương. Nước Liêu bị tiêu diệt rồi, chính là khi ngươi cầu an, e là sẽ tới tấn công ngươi. Cũng không thể thỏa mãn được khẩu vị của chúng. Tới khi đó, nếu ngươi còn không để ý tới chuyện này của ta, ta tất sẽ dỏng tai lên lắng nghe.

Lý Kỳ oa lên một tiếng, nói:

- cô đây là… nguyền rủa trắng trợn. Ta chính là muốn tốt cho cô. Cô đáng giá sao?

Triệu Tinh Yến cười lạnh lùng nói:

- Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Để ngươi có sự chuẩn bị tâm lý, đừng trốn tránh, mỗi ngày suy nghĩ kỹ càng, sẽ tìm ra đường đi.

Suy nghĩ kỳ càng? Trời, vậy ta không phải cả ngày không ngủ sao? Lý Kỳ nói:

- Ây ây ây, cô đừng nói hay như cô không phải là con dân Đại Tống. Cô vẫn là hậu duệ của Thái tổ! Lời này nói ra, hình như là giống người Kim.

Triệu Tinh Yến nói:

- Chính vì ta là đời sau của Thái tổ, cho nên ta mới nhắc nhở ngươi. Tên Tần Cối đó của nhà ngươi sẽ nói với ngươi lời này sao? Hừ, vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi có 4 bà vợ rồi, ai cũng xinh như hoa như ngọc ….

Lý Kỳ thực sự bị y dọa sợ run người, cả người run rẩy, liền nói:

- Dừng lại, bằng hữu là bằng hữu. Nếu liên lụy tới người nhà, ta sẽ trở mặt đấy. Trên ngọn núi hoang này, cô đừng ép ta làm chuyện bại hoại nhân phẩm đấy.

Triệu Tinh Yến liếc nhìn, khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Dám hỏi ngươi có mấy lá gan?

- Một cái!

- Vậy ngươi hãy về đi.

- Cô điên rồi, thật đúng là lòng tốt không dễ báo.

Lý Kỳ hừ một tiếng, cất bước đi ra ngoài, miệng thầm chửi:

- Đồ chó hoang, không ngờ lại đem đoản kiếm giấu dưới cây đàn, may mà ta tinh mắt, nếu không …. Mã Kiều, thằng nhãi ngươi đứng xa như vậy làm gì. Lần sau không luyện ra 10 bước giết một người, thì đừng theo ta ra ngoài nữa.