Nhưng là bọn họ nóng lòng vì lương thực dư thừa tồn trong tay, cho nên cũng bất chấp nhiều như vậy. Đồng thời bọn họ cũng vô cùng tức giận, liên hợp lại, muốn phải đấu tranh đến cuối cùng, bọn họ biết rằng, chỉ cần có thể sống qua đoạn thời gian này, như vậy tương lai vẫn thuộc về bọn họ đấy. Nhưng mà, thẳng đến ngày hôm nay bọn họ mới hiểu được, Lý Kỳ cũng không tính bỏ qua như vậy, hơn nữa bởi vì thế tới hung mãnh của Lý Kỳ, bọn họ đành phải tạm thời đóng cửa cửa hàng lương thực trước.
Khi bọn họ đóng cửa không đến một khắc, Lý Kỳ cũng đem đóng cửa con đường mọi người mở ra để mua sắm lương thực, khôi phục mua lương thực rut thăm trúng thương, dùng cái này để kéo dài thời gian, rõ ràng đây chính là châm chọc đối với mấy thương lái lương thực lớn này. Mặt khác, hắn lần nữa thả ra tin tức, nói Túy Tiên Cư chuẩn bị vào vụ thu hoạch năm nay thu mua lương thực từ khắp nơi trong cảnước vào kinh.
Điều này, khiến đám thương lái lương thực hoàn toàn luống cuống, bọn họ bắt đầu hiểu được mình đã ở vào vị trí cực kỳ lúng túng, bởi vì giá lương thực cứ hạ một văn tiền, vậy bọn họ sẽ bị lột một tầng da, đây chính là chủ nghiệp của bọn họ nha, nhưng, Lý Kỳ bọn họ buôn bán vẫn còn bởi vì giá lương thực rớt xuống, đặc biệt kiếm lớn, những tửu lâu này dùng lương thực quy định giá sản xuất thành rượu, căn bản không bị ảnh hưởng, ngược lại bởi vậy mà được lợi, dù sao bọn họ cũng không phải dựa vào lương thực để kiếm tiền.
Những thương lái lương thực lớn này thấy đấu không lại Lý Kỳ bọn họ, vì thế lập lại chiêu cũ, bắt đầu tạo áp lực với triều đình. Nhưng lúc này đây kết quả còn có thể giống như dĩ vãng sao? Bọn họ phải biết rằng gần đây nhất triều đình mới định ra sách lược đối ngoại, có lẽ cũng sẽ không giống như tưởng tượng.Thương Vụ Cục.
Lúc Lý Kỳ đang an bài nhiệm vụ, tôi tớ bỗng nhiên thông báo, Lương Sư Thành và Đồng Quán đến đây.
Như thế ngoài dự liệu của Lý Kỳ, hai tên thái giám này đồng thời đến đây, khiến hắn không thể không cẩn thận xử lý, đi nhanh ra ngoài nghênh đón.
- Thái úy, Quảng Dương quận Vương đại giá quang lâm, Lý Kỳ không có từ xa tiếp đón, thứ tội, thứ tội.
- Kinh tế sử, đã lâu không gặp rồi.
Đồng Quán chắp tay ha hả nói.Kỳ thật hiện giờ Lý Kỳ trong mắt bọn họ, tồn tại giống như là kẻ điên vậy, người này kiếm tiền không muốn sống, bồi thường tiền là càng thêm không muốn sống a!
Ba người hàn huyên một lát, Lý Kỳ mời bọn họ ngồi xuống, hỏi:
- Không biết hai vị đột nhiên đến đây, là có chuyện gì chỉ bảo?
Lương Sư Thành nói ngay vào điểm chính:
- Chỉ bảo thì khách khí rồi, kỳ thật chúng ta lần này tới đây là vì giá lương thực gần đây nhất.
Trong lòng Lý Kỳ rùng mình, nói:
- Giá lương thực?
Đồng Quán nhẹ nhàng cười, nói:- Các ngươi ở dân gian đánh đập náo nhiệt, quên hết tất cả, nhưng, ngươi cũng đã biết lúc này hậu cung còn náo nhiệt hơn so với dân gian.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Quảng Dương quận Vương có ý tứ là?
Đồng Quán nói thẳng:
- Ngươi không phải không biết đi, kinh thành chúng ta rất nhiều thương lái lương thực đều là ngoại thích của hoàng thượng.
Y nổi danh là hào phóng, hào sảng, đặc biệt đối với đám Tần phi hậu cung kia, lại ra tay không tầm thường, cho nên hậu cung chính là hậu thuẫn kiên cố nhất của y, những Tần phi này đã xảy ra chuyện, sao y có thể khoanh tay đứng nhìn.
Lương Sư Thành lại nói:- Hiện giờ giá lương thực cũng đã hạ xuống, ngươi cũng có thể thu tay lại rồi phải không, phàm việc gì làm quá chung quy cũng không tốt lắm.
Hoá ra bọn họ là đến làm thuyết khách. Lý Kỳ xem như hiểu rõ, hóa ra là hậu cung của Tống Huy Tông châm lửa rồi, hắn cũng biết Tần phi này mỗi người đều là độc nhân vật, cũng không phải dễ chọc đấy, nhưng hắn không có ý định lui một bước trong phương diện này, bèn nói:
- Nguyên bản hai vị tự mình đến cầu tình, Lý Kỳ dù sao cũng không thể khiến hai vị đi một chuyến tay không, nhưng, hai vị cũng biết sách lược gần đây của triều đình, giá lương thực Đại Tống chúng ta là mấu chốt, nếu ta dừng tay như vậy, không tới nửa năm, giá lương thực lại sẽ bắt đầu phát triển tăng lên, ta đây tương đương làm không công rồi, chính sách mới cũng không thể có được hiệu quả.
Lương Sư Thành và Đồng Quán dùng ánh mắt trao đổi một phen. Lương Sư Thành hỏi:
- Vậy ngươi định làm gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Ta tính toán giúp thương lái lương thực này kiếm tiền nhiều hơn. Kính xin hai vị trở về nói cho Hoàng thượng, Lý Kỳ nhất định sẽ làm được khiến các phương diện đều có kết thúc vừa lòng, bao gồm cả hai vị.
Hai người đều sửng sốt, tuy rằng không biết Lý Kỳ đến tột cùng muốn làm gì, nhưng nghe được Lý Kỳ cũng đã nói như vậy, bọn họ cũng không tiện nói thêm gì nữa rồi, dù sao đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, như vậy cũng là Lý Kỳ tự mình đi gánh vác, vì thế lại theo lệ thường hỏi thăm một phen, liền trở về phục mệnh.
Nhưng kể từ đó, Tống Huy Tông liền khổ vì hành vi tính tiền của Lý Kỳ, mấy ngày nay ông ta gần như đều không tới hậu cung, mỗi ngày theo mật đạo chạy đến chỗ Lý Sư Sư để tránh tai nạn, trong ba câu, tất có một câu là mắng Lý Kỳ đấy.
Liền ngay cả Lương Sư Thành và Đồng Quán đều không du thuyết thành công, thương lái lương thực này rốt cục hiểu rõ triệt để, Lý Kỳ đã hoàn toàn điên rồi, bình thường một vài người, sao có thể làm thâm hụt tiền buôn bán như vậy, phải biết rằng hiện giờ Lý Kỳ bán bao nhiêu lương thực, phải bồi thường bấy nhiêu, nhưng vấn đề là, Lý Kỳ đã bồi mất trận này, việc buôn bán của hắn cũng không chịu ảnh hưởng gì, nhưng là bọn họ thì lại rất nhức đầu.
Hiện giờ bên ngoài đã bắt đầu có người xưng hô Lý Kỳ vì “Lý điên khùng” rồi.
Lại qua ba ngày, đám thương lái lương thực này thấy “Bệnh tình” Lý Kỳ còn chưa có chuyển biến tốt đẹp, rốt cục ngồi không yên, vì thế hẹn nhau cùng đi tớiT hương Vụ cục, hy vọng Lý Kỳ có thể thả bọn họ một con ngựa, hiện giờ coi như tốt, nếu là Lý Kỳ thật sự từ bên ngoài thu mua lương thực đến kinh thành, cùng bọn họ liều chết đánh cược một lần, bọn họ cũng đấu không nổi nha, hơn nữa bọn họ cũng không dám đấu cùng Lý Kỳ cái tên điên này nữa, trên phương diện khí thế đã thua rồi.
Không thể tưởng được nhanh như vậy bọn họ đã tới rồi, ta vẫn còn có rất nhiều thủ đoạn chưa dùng tới nha! Lý Kỳ thấy những thương lái lương thực này tới cửa, trong lòng ám cười một tiếng, nhưng ở mặt ngoài vẫn rất là khách khí, mời bọn họ ngồi xuống, hết trà, lại đến điểm tâm, chiêu đãi vô cùng chu đáo, nói về khắp thiên nam địa bắc, nhưng chỉ có không đề cập tới lương thực.
Những Thương lái lương thực này hiện giờ ở đâu có tâm tình nghe hắn khoác lác, nhưng có việc cầu người, cũng không nên đi đánh gãy lời của hắn, chỉ có điều nụ cười trên mặt có vẻ có chút cứng ngắc.
Lý Kỳ càng nói lại càng hứng khởi, vừa đi xung quanh đại sảnh vừa nói:
- Đúng rồi đúng rồi, các vị, ta gần đây nghe được một chuyện vô cùng thú vị, các ngươi biết là cái gì không? Ha hả, nói vậy các ngươi nhất định đoán không được, đó chính là người ăn thịt người.
Mọi người nhất thời buồn nôn một trận, đều thầm nghĩ, Lý điên khùng này quả thật là danh bất hư truyền, thử hỏi một người bình thường ai sẽ cảm thấy người ăn thịt người thú vị.
Lý Kỳ nói tiếp:
- Sự tình xảy ra ở Giang Nam, lúc ấy Giang Nam gặp nạn đói, cuộc khởi nghĩa Phương Lạp, dân chúng lầm than, đám dân chúng đều không có cơm ăn, liền ăn một ít vỏ cây, gốc cỏ, rất nhanh vỏ cây, gốc cỏ đều ăn hết rồi, dân chúng đói đến mất đi suy nghĩ, hận không thể ăn thịt của mình, nhưng, bọn họ cũng không có can đảm này, hạ không được miệng nha, trong lòng vội a, làm sao bây giờ đây, chỉ có ăn người khác, vì thế rất nhiều người bắt đầu kế hoạch làm kinh doanh thịt người, nghe nói lúc ấy thịt trên người thanh niên trai tráng còn bán đắt hơn so với thịt heo, rất nhiều dân chúng cũng mua không nổi, vậy làm thế nào đây, đương nhiên là tìm đối tượng gần đó để xuống tay, dùng ít sức khí ấy ư, cái gì phụ thân, đứa con, ta nghe nói ngay cả trẻ con chưa sinh ra cũng đều bị ăn.
- Nôn!
Nói nói tới đây, rốt cục có người không kìm nổi, trực tiếp phun ra.
Lý Kỳ không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục nói:- Nhưng đến tột cùng là nguyên nhân gì mới có thể để cho dân chúng thiện lương thuần phác Đại Tống ta đi lên con đường này, thiên tai là một mặt, còn có một phương diện, chính là quan thương cấu kết, lúc ấy thật sự vốn không có lương thực sao? Ta thấy như vầy, có, đương nhiên là có, chỉ có điều rất đắt mà thôi, vật lấy hiếm là quý ấy ư, khi đó thật đúng là nhiều cơ hội kiếm tiền a, ngẫm lại xem, nguyên bản tiền trong tay dân chúng có thể mua mười ngày gạo, nhưng ở khi đó lại chỉ có thể mua một chút gạo, đây quả thực là món lãi kếch sù nha, ta nghe đều chảy nước miếng. Nhưng Khổng Tử có câu tên là 'Điều mình không muốn, chớ làm với người khác”, hiện nay là người này vào nồi, nói không chừng ngày mai sẽ đến lượt ngươi.
Hắn nói xong bỗng nhiên tay chỉ về hướng đông chủ cửa hàng gạo Cố gia, người phía đó sợ tới mức mặt tái mét, suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.
Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:- Không thể tưởng được các ngươi cũng sẽ biết sợ, ta nghĩ đến đám các ngươi đều là ý chí sắt đá rồi, nếu không sao có thể làm ra được những chuyện tán tận lương tâm như thế, đến tột cùng mạng người ở trong lòng các ngươi xếp vị trí nào, ta thật sự rất muốn biết.