Bắc Tống Phong Lưu

Chương 963-1: Giá lương thực điên cuồng! Lý Kỳ điên cuồng! (1)




Đêm đã khuya, ngân hà trắng xoá, lẳng lặng nằm ở chân trời bầu trời đêm. Chúng sao giữa ngân hà rạng rỡ chớp động, như là vô số đèn hoa đăng đang trôi trên sông. Bốn phía, tiếng côn trùng tấu lên những khúc nhạc êm tai tuyệt đẹp.

Lý Kỳ nửa nằm trên ghế dựa ở trong viện, cũng không nhẫn nại ngắm nhìn bầu trời đêm xinh đẹp xán lạn kia, bởi vì mảnh trời đêm này là chỗ duy nhất giống với hậu thế, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hắn đêm nay đặc biệt nhớ nhà.

- Phu quân, huynh đang suy nghĩ gì?

Lý Kỳ nao nao, nhìn lại, chỉ thấy Da Luật Cốt Dục mặc một bộ áo ngủ lụa mỏng màu xanh nhạt đứng ở phía sau hắn, dáng người đẫy đà như ẩn như hiện, cực kỳ mê người, cười nói:- Là Cốt Dục nha. Ta chỉ là đang nghĩ đến những việc xảy ra hôm nay.

Da Luật Cốt Dục đi lên trước, ngồi ở chiếc ghế đối diện với hắn nguyên bản dùng để kê chân, hiếu kỳ nói:

- Có phải là Quái Vị Hiên?

Lý Kỳ a một tiếng, kinh ngạc nói:

- Muội cũng biết?

- Ừ, muội là nghe Mã Kiều nói.

Lý Kỳ ồ một tiếng, gật đầu nói:

- Đúng đấy.Da Luật Cốt Dục nói:

- Điếm chủ kia cũng thật sự là khá quái dị, không ngờ thích dùng sâu nấu ăn.

- Không quái mà nói, người khác làm sao sẽ gọi nàng là Quái thập nương.

Lý Kỳ ha hả cười, lại nghiêm túc nói:

- Kỳ thật dùng sâu nấu ăn, cũng không phải là không thể, giống châu chấu, kiến, bọ cạp chỉ cần xử lý thích đáng, ăn vào đối với người đều có lợi, đặc biệt ốc sên, chỗ tốt của nó đối với cơ thể người so ra cũng không kém Bào ngư, nhân sâm. Ta trước kia có một đầu bếp bằng hữu, y cũng khá thích ăn sâu, hơn nữa làm vô cùng ngon miệng, có một lần ta tới nhà y, y dùng toàn bộ trùng yến chiêu đãi ta, nhớ rõ trong đó có một món làm bằng con dế mèn, chất thịt béo ngậy, ăn còn ngon hơn so với con tép, cá, lại càng không thua thịt gà, thịt vịt, khai vị nhắm rượu, tuyệt không thể tả.

Nói đến chỗ này, hắn bỗng nhiên thở dài, nói:- Muội nói cũng không sai, hiện giờ mọi người đều thích ăn thịt dê, tôm cá tươi, hải sản, thế cho nên những loại đồ ăn này đều rất đắt, dân chúng bình thường làm sao đủ tiền trả, có ít dân chúng thậm chí cả đời cũng chưa từng ăn thịt, nếu bọn họ biết dùng những côn trùng nhỏ đó nấu ăn, như vậy hương vị này không thua bất luận loại thịt nào cả, có lẽ giá thịt còn có thể tùy theo đó mà hạ xuống, hơn nữa giống châu chấu, dế mèn này cũng có thể phơi khô cất chứa, nếu nạn đói đột nhiên giáng xuống, cũng có thể lấy ra chống đói, trong một thời gian ngắn, ít nhất sẽ không chạy tìm ăn thịt người --- ôi!

Kỳ thật so sánh với rắn, côn trùng, kiến, làm cho ký ức Lý Kỳ còn mới mẻ, vẫn là Lưu Vân Hi nói thân nhân nàng bị người ăn.

Da Luật Cốt Dục khẽ nhăn mày ngài, hạ giọng nói:

- Làm người tới tuyệt cảnh, ăn thịt người cũng là không thể tránh được rồi.Lý Kỳ vừa nhấc hai hàng lông mày, nói:

- Muội đã từng gặp ăn thịt người?

Khóe miệng Da Luật Cốt Dục lộ ra một tia ý cười chua xót, nói:

- Đâu chỉ từng gặp.



- Muội đã từng nếm qua?

Lý Kỳ kinh hãi nói.

Da Luật Cốt Dục lắc đầu nói:

- Muội không có, nhưng --- ôi, lúc trước khi cha muội từ Yến Vân chạy trốn, cũng mang theo tất cả lương thực, muội cùng với thân binh của muội bị Kim quốc đại tướng Hoàn Nhan Tông Hàn vây khốn tại trong sơn cốc, lúc ấy trong tay chúng ta căn bản không có lương thực, bọn lính cực đói rồi, nhưng là bọn họ vì đem lươngthực cuối cùng để lại cho muội, vì thế liền đề nghị đem tù binh nấu ăn, lúc ấy muội nghe xong cũng rất khiếp sợ, nhưng cuối cùng muội cũng đồng ý. Sau đó, chúng muội bị bắt giữ, Hoàn Nhan Tông Hàn vì trả thù muội, liền đem thân binh của muội ở trước mặt muội từng bước từng bước ném vào trong nồi, nhớ đến lúc ấy gã còn nói với muội, người Khiết Đan lúc trước giết bao nhiêu người Nữ Chân, gã liền phải hoàn trả gấp trăm lần, chúng ta luộc sống một người Nữ Chân, gã sẽ luộc sống một trăm người người Khiết Đan, gã cũng làm được.

Sau khi nói xong, trong mắt nàng hiện lên một tầng sương mù, nếu đổi lại là một nữ nhân khác, có lẽ sớm đã chết ngất rồi, nàng có thể sống đến hiện tại, có thể nói một kỳ tích.

Lý Kỳ nghe vậy chỉ cảm thấy yết hầu có chút ngột ngạt, trong lòng đủ loại cảm giác lẫn lộn, thở dài:- Đung vây a! Người không khác gì sài lang hổ báo lắm, thậm chí càng thêm ác độc. Có lẽ có một ngày nào đó, ta cũng sẽ trở thành quái tử thủ này.

Da Luật Cốt Dục nói:

- Quái tử thủ là may mắn đấy, ít nhất so với bị người coi như thịt ăn còn tốt hơn gấp một vạn lần.

Lý Kỳ ngẩn ra, liếc nàng liếc mắt một cái, hỏi:

- Nếu là tương lai, Hoàn Nhan Tông Hàn rơi xuống trong tay muội, muội sẽ làm như thế nào?

Da Luật Cốt Dục hơi hơi há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc.

Nhưng mà sự trầm mặc của nàng, cũng làm cho Lý Kỳ trầm mặc nửa ngày, ngửađầu nhìn trời, thì thào thì thầm:

- Lương thực mới là căn bản của con người, có lương thực, ai sẽ đi ăn thịt người a! Xét đến cùng vẫn là lương thực, lương thực a

Ngày thứ hai, Lý Kỳ lần đầu lấy danh nghĩa của mình triệu khai Chính Minh Hội, sự tình được trao đổi chính là kéo thấp giá lương thực, hắn không có thời gian cùng đám thương lái lương thực này đánh lâu dài nữa rồi, hướng các quán rượu khác đề xuất ý đồ đưa lương thực bọn họ giành được lại hạ xuống năm văn tiền nữa, lúc ấy, bao gồm cả Phàn Thiếu Bạch trong đó, tất cả mọi người nghĩ đến Lý Kỳ điên rồi, phải biết rằng hiện giờ giá lương thực đã rớt xuống hẳn hai trăm đồng tiền, mặc dù đã còn phá giá một trăm chín mươi văn, lại hạ xuống nữa mà nói, vậy thật đúng là dùng tính mạng để buôn bán a.

Nhưng, Lý Kỳ lại lấy tài ăn nói xuất chúng của hắn thuyết phục những quán rượukhác nhận đề nghị của hắn, cùng với hắn khiêng khoản sổ sách này.

Những ông chủ của các tửu lâu này đều hiểu rất rõ ràng, giá lương thực càng thấp, không gian lợi nhuận của bọn họ lại càng lớn, nhất thời đau đớn có lẽ có thể đổi được vài năm tương lai với những ngày tháng thật là tốt đẹp, hơn nữa, nếu cho thương lái lương thực thời gian trì hoãn, ai dám cam đoan, ngày nào đó những thương lái lương thực này sẽ không trả thù bọn họ, khoản mua bán này tuyệt đối làm được.

Trước đó hết thảy chỉ là làm nóng ban đầu, chiến tranh giá lương thực chân chính từ hôm nay mới bắt đầu mở màn.

Rất nhanh, giá lương thực đã rớt phá điểm đóng băng từ lúc Tống Huy Tông nhậm chức tới nay.Đây đối với dân chúng mà nói, thật sự là mưa gió qua đi cầu vồng xuất hiện nha, lượng lớn lương thực dũng mãnh tuôn vào thị trường, mỗi ngày một giá, thấp đến mức bọn họ đều không thể tin vào mắt của mình, hiện giờ ở kinh thành tùy ý có thể thấy được những nhóm dân chúng đang cầm lương thực vui vẻ về nhà.

Đây cũng có thể nói là, ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, tuy nhiên, cũng nên đến phiên dân chúng nhận ích lợi rồi.

Kỳ thật đám thương lái lương thực này sớm đã phát hiện mỗi ngày đến trong điếm bọn họ tranh mua lương thực đều là người của các quán rượu lớn phái tới, chỉ có cực ít lương thực chảy vào trong tay dân chúng bình thường, dù sao những người đó đều là hộ chuyên mua lương thực.