Bắc Tống Phong Lưu

Chương 962-3: Quái Vị Hiên (hạ)




 Xưng hô này thật ra rất hợp với cô.

Lý Kỳ gật đầu, lại nói:

- Nhưng cô làm sao chắc chắn những loại sâu đó không có hại cho con người chứ. Cho dù trước đó cô có thử qua, nhưng thân thể mỗi người đều không giống nhau, cô ăn không sao cả không có nghĩa là người khác không có việc gì.

Hồ Bắc Khánh xoa đầu nói:

- Chuyện này ngươi có thể yên tâm, Thập Nương nói không chết thì nhất định không chết. Cho dù chết rồi, Thập Nương cũng có thể cứu gã sống lại.

Mã Kiều hừ một tiếng.Hoắc Nam Hi nói:

- Các ngươi không tin cũng không sao, dù sao chúng ta đã quen rồi.

Lưu Vân Hi không vui nói:

- Câm miệng.

Hoắc Nam Hi lập tức câm miệng.

Nữ nhân này thật sự có chút bản lĩnh, hai nam nhi thân cao bảy thước như vậy không ngờ lại sợ nàng. Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Ngươi nói rất có lý, nhưng Thần Nông vạn năm khó tìm, ngươi không cần phải đề cao ta như vậy.

Lưu Vân Hi nói:- Ai bảo ngươi là Trù Vương, đáng tiếc ngươi chỉ biết làm một số món ăn hoa mỹ không thực tế đi kiếm tiền, món ăn ở Túy Tiên Cư các ngươi có thể nói là đắt nhất Đại Tống. Ngươi thân là Trù Vương, căn bản chưa từng nghĩ đến những người nghèo ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Ta nói ngươi mua danh chuộc tiếng là nói sai sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Vậy cô nói ta phải làm thế nào đây? Chạy tới trong rừng hoang núi sâu, mặc kệ bắt được cái gì cũng đều bỏ vô miệng ư. Ta cũng không phải là Thần Nông bách độc bất xâm, chuyện này chẳng khác nào tự tìm chết.

Lưu Vân Hi nói:

- Ngươi đi đích thật là chịu chết, nhưng ngươi không cần làm như vậy, ngươi chỉ cần bái ta làm thầy là được.Sài Thông cười ha ha nói:

- Thú vị, thú vị, thậm chí có người muốn làm sư phụ của Kim Đao Trù Vương, cô hoàn toàn xứng với chữ Quái này đó!

Lưu Vân Hi khinh miệt nói:

- Ngu không ai bằng.

Sài Thông vẻ mặt xấu hổ.

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:

- Cô không phải đang đùa chứ?

Lưu Vân Hi hỏi ngược lại:

- Ngươi thấy ta nói đùa khi nào chưa?Lý Kỳ nghiêm mặt nói: 

- Ta biết rồi, làm tới làm lui, cô chỉ muốn mượn uy danh của ta để tuyên truyền cho món ăn của cô thôi.

Lưu Vân Hi gật đầu nói:

- Đúng vậy, ban đầu ta có dự định này, ngươi là Trù Vương, món ăn làm ra từ tay ngươi tin rằng dân chúng sẽ càng dễ dàng chấp nhận. Dân chúng có thêm một số thức ăn dễ lấy như trở bàn tay thì sẽ không đói đến mức đi ăn thịt người nữa. Đáng tiếc, ngay cả bản thân ngươi cũng không chấp nhận, thì làm sao khiến người khác chấp nhận chứ.

Lý Kỳ cười nói:

- Nếu nói vậy, cô cũng chẳng chiếm được gì cả, ta đã chiếm hết lợi ích rồi.Lưu Vân Hi nói:

- Ta là một nữ tử, những thứ đó có là gì.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Vậy cũng được, có điều ta sẽ không bái cô làm thầy, bởi vì ta thật sự không có hứng thú với những thứ này, bằng không, ta làm nhất định làm tốt hơn cả cô.

- Kiếm cớ, có điều ta cũng sớm đoán được rồi.

- Cô nói kiếm cớ thì kiếm cớ vậy. Có điều, trong những nguyên liệu cô vừa kể, ta sẽ dùng ốc sên làm một bàn tiệc, rảnh rỗi sẽ mời cô đến nếm thử.

Lý Kỳ cười ha ha, lại nói:

- Còn nữa, ta vô cùng hiểu cách nghĩ của cô, cũng rất khâm phục, nhưng vị trí của chúng ta khác nhau, những việc cô làm là chữa bệnh, còn việc mà ta làm là phòngbệnh.

Lưu Vân Hi nói:

- Nói vậy là sao?

Lý Kỳ nói:

- Rất đơn giản, cô nói dân chúng không có cơm ăn, phải lấy châu chấu, bọ cạp, kiến để chống đói, chuyện này cũng giống như chữa bệnh vậy, đầu tiên là mắc bệnh, sau đó mới hốt thuốc trị bệnh. Mà những chuyện ta làm trước mắt chính là phòng ngừa tình trạng dân chúng không có cơm ăn, đây chính là phòng bệnh.

Lưu Vân Hi hừ nói:

- Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?- Ta đường đường là Kim Đao Trù Vương, há sẽ quan tâm sự tín nhiệm không đáng một văn tiền này của cô sao?

Lý Kỳ cười ha ha, nói:

- Mạo muội hỏi một câu, có câu rắn, trùng, chuột, kiến, ở đây cô chỉ thiếu chuột, tại sao lại không có?

Lưu Vân Hi sửng sốt, nói:

- Bởi vì ta không thể đoán được rốt cuộc chuột có hại cho con người hay không. Ta từng nhìn thấy một số dân đói ăn thịt chuột, có hai ba người không bao lâu thì sinh bệnh qua đời, ngoài ra có một số người lại bình yên vô sự.

- Rất tốt, rất tốt.

Lý Kỳ vỗ tay hai cái, cười nói:

- Bái sư thì miễn đi, nếu cô có gì cần thì ta có thể giúp cô tuyên truyền thức ăncủa cô, nhưng không phải toàn bộ.

Lưu Vân Hi sửng sốt, nói:

- Thật sao?

- Tin hay không là tùy cô

Lý Kỳ cười cười, thở dài một hơi, nói:

- Quấy rầy rồi, ta cũng sẽ không đến nữa. Trừ phicô tự mình mời ta đến.

Lưu Vân Hi hừ nói:

- Chỉ sợ đến lúc đó là ngươi đến xin ta.

Lý Kỳ ha ha nói:

- Cô cho rằng có chuyện này sao? Ta cũng không nghèo đến mức không có cơmăn.

Lưu Vân Hi cong miệng, nói:

- Hy vọng không có khả năng, có điều, nếu thật sự bị ta nói trúng, ta nhất định sẽ để ngươi nếm thử mùi vị không có cơm mà ăn.

- Ta rất sợ đó.

Lý Kỳ cười ha ha, không nói thêm gì nữa, nhấc chân rời đi.

Lưu Vân Hi nói:

- Đợi đã, ngươi còn nợ ta một sự trong sạch.

Lý Kỳ quay đầu lại nói:- Miệng là của cô, nếu cô nói ta là kẻ mua danh chuộc tiếng, ta cũng không còn cách nào khác. May mà ta cũng có miệng, ta cứ muốn nói món ăn của cô có độc đấy, cô có thể làm gì? Có điều, thoạt nhìn hình như cô hơi thiệt thòi đó, ai bảo ta là Trù Vương, cô không phải.

Lưu Vân Hi giận đến hai mắt bốc hỏa, nghiến răng thốt ra hai chữ:

- Đê tiện.

- Học theo cô đấy, học hành đi đôi, cũng tàm tạm thôi. Ta cáo từ trước, à, tạm thời cô không cần chuẩn bị củi lửa, đợi khi nào ta muốn đốt tiệm của cô, ta sẽ phái người thông báo cho cô, để cô tự mình ra tay.

Lý Kỳ nói xong, chợt thấy Cao Nha Nội nghiêng người dựa vào trong lòng Lục Thiên, tình cảm dạt dào nha, lại thấy sắc mặt Cao Nha Nội trắng bệch, hai mắt nhắmkín, giống như đã bất tỉnh rồi vậy, kinh ngạc nói:

- Lục Thiên, Nha Nội làm sao vậy?

Lục Thiên ngượng ngùng nói:

- Nôn đến hôn mê.

- Nôn đến hôn mê?

Lý Kỳ kinh hô một tiếng, lại phụt một tiếng, vội vàng lấy tay che miệng lại, giơ ngón tay cái lên nói:

- Không hổ là Cao Nha Nội, đến nôn mà cũng có thể nôn đến hôn mê, nhân tài a! Không, là thiên tài mới đúng. Chúng ta đi trước đi, phỏng chừng không ra khỏi cửa này ngươi ấy không tỉnh lại đâu.- Ai ai ai.

Đoàn người liền đi xuống dưới lầu.

Hồng Thiên Cửu đảo đôi mắt, nói với Lưu Vân Hi:

- Thập Nương, ta đi trước, ngày khác sẽ đến tìm cô đi săn.

Y nói xong cũng đuổi theo Lý Kỳ.

- Đại ca, đại ca, chờ ta với nha.

- Ngươi đi theo làm gì? Ngươi không phải thích ở đây sao?

- Nào có, nào có, ngày mai ta giúp ngươi đi bắt ốc sên.- Bắt ốc sên? Làm gì?

- Ngươi làm một bàn tiệc ốc sên cho ta ăn chứ sao.

- Ta làm món chuột gián cách thủy cho ngươi ăn, ngươi có ăn không hả.

- Thật sao? Đừng lừa Tiểu Cửu nha?

- Bà mẹ nó! Tiểu tử ngươi đúng là hết thuốc chữa.

Đợi bọn Lý Kỳ đi rồi, Lưu Vân Hi vẫn ở nguyên tại chỗ, cả người khẽ run rẩy, Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh phía sau hai mắt cũng tỏ vẻ sợ hãi.Hồ Bắc Khánh cố lấy dũng khí nói:

- Thập Nương, hắn là loại mua danh chuộc tiếng, không đáng để người tức giận vì hắn đâu.

Lưu Vân Hi cả giận hừ một tiếng, xoay người rời đi, lưu lại một câu:

- Hễ là đồ mà người đó chạm qua, đều đem đốt sạch cho ta.

Hoắc Nam Hi kinh hãi, run giọng nói:

- Vậyvậy sàn nhà thì sao?

Lưu Vân Hi không trả lời, lập tức đi xuống, để lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Hoắc Nam Hi than khổ một tiếng, nói:- Vì sao kẻ chịu tội luôn là hai người chúng ta.

- Ta đây đã quen từ lâu rồi, vấn đề là chúng ta sẽ không hủy sàn nhà này chứ.

Hồ Bắc Khánh vỗ trán, buồn rầu nói.