Bắc Tống Phong Lưu

Chương 962-1: Quái Vị Hiên (hạ) (2)




Mã Kiều không thể tức giận thở dài một tiếng, nói:

- Con bọ cạp này là ta bắt từ trên băng ghế kia xuống. Có điều

Hai mắt y lại nhìn sang người đàn ông râu quai nón kia nói:

- Nếu con bọ cạp này có kịch độc, người nó chích phải đầu tiên nhất định là ngươi. Dám giở trò này trước mặt ta, thật sự là không biết tự lượng sức mình. Lúc ta đuổi bắt rắn độc, không biết ngươi đang ở đâu nữa.

Câu nói này Lý Kỳ cực kỳ tin tưởng, dù sao thì vị lão ca này cũng nuôi hổ làm sủng vật đó! Hơn nữa, hắn cũng đã hiểu rõ, ngươi đàn ông râu quai nón này cố ý muốn lừa Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội tuy rằng rất dở người, nhưng vẫn chưa đến mức ngu xuẩn, thấy người này ác độc như vậy, không ngờ lại muốn hại mình, tóc gáy dựng cả lên, khôngkhỏi giận tím mặt, chỉ vào người đàn ông râu quai nón kia nói:

- Hay cho tên điểu nhân ngươi, dám mưu hại bản Nha Nội. Mã Kiều, ngươinếu ngươi giết thằng nhãi này, ta thưởng cho ngươi một trăm thùng rượu ngon.

Tuy nói như vậy, nhưng bản thân y lại ra sức lùi về sau, đám người Lục Thiên cũng vội chắn trước mặt y. Phải biết Cao Nha Nội là cao thủ đánh nhau, chưa đánh mà chạy không phải là tác phong của y, lần này có thể thấy y sợ sâu muốn chết!

Nếu Cao Nha Nội cầu xin Mã Kiều, có lẽ Mã Kiều sẽ giúp y giáo huấn người đàn ông kia, nhưng mà, giọng điệu này của y khiến Mã Kiều có cảm giác bị tổn thương, thản nhiên nói:

- Ta không làm chuyện phạm pháp.

Nói xong, y trở về vị trí cũ.Tên dở hơi này, cho dù là ta nói vậy, Mã Kiều chưa chắc sẽ giúp đỡ ta, chi bằng ngươi nói một lời hay ho về Lỗ Mỹ Mỹ. Lý Kỳ cười khổ lắc đầu, lại nói với người đàn ông râu quai nón kia:

- Ta muốn gặp chủ nhân của các ngươi, tiện thể lãnh giáo y cái gì gọi là ý nghĩa đích thực của thức ăn?

Người đàn ông râu quai nón nói:

- Ngươi tự mình đến hỏi đi, có điều ta khuyên ngươi đừng đi, tính tình chủ nhân nhà ta không tốt lắm.

Lý Kỳ bỗng nhiên cười ha ha, ngồi xuống, nói:

- Thật ra ngươi không nói ta cũng biết chủ nhân của các ngươi là ai.

Trong mắt người đàn ông râu quai nón hiện lên vẻ kinh ngạc.Hồng Thiên Cửu vội hỏi:

- Lý đại ca, là ai?

Lý Kỳ nói: 

- Ngươi ăn ở đây nhiều ngày rồi mà ngay cả chủ nhân tiệm này cũng không biết?

Hồng Thiên Cửu buồn bực nói:

- Ta hỏi rất nhiều lần, bọn họ không để ý tới ta.

Lý Kỳ ha ha nói:

- Thật ra người này ngươi cũng đã gặp.

- Ta cũng đã gặp?

Hồng Thiên Cửu kinh ngạc nói.Phàn Thiếu Bạch nói:

- Kinh tế sứ, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu đấy, chủ tiệm này rốt cuộc là ai?

Lý Kỳ cười nói:

- Tên thì ta không nhớ được, có điều ta biết chủ tiệm này họ Lưu, hơn nữa còn là một nữ nhân.

Người đàn ông râu quai nón kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Hồng Thiên Cửu ánh mắt sáng ngời, vui vẻ nói:

- Chính là Lưu Vân Hi làm món thịt heo trong bụng rắn?

- Đúng đúng đúng, chính là nàng.Lý Kỳ gật đầu, ha ha nói:

- Không ngờ tiểu tử ngươi nhớ cả họ tên của nàng, có phải

Hồng Thiên Cửu vuốt đầu nói:

- Ta cũng không phải ca ca, chẳng qua là ta hứa với nàng gọi nàng cùng đi săn thú, cho nên mới nhớ.

Cao Nha Nội nói:

- Lý Kỳ, ngươi nói hươu nói vượn, nữ nhân kia xinh đẹp như vậy, sao lại dùng sâu nấu ăn.

- Ta thích dùng cái gì nấu ăn liên quan gì đến ngươi.

Lúc này từ dưới lầu bỗng nhiên vang lên một thanh âm trong trẻo, chỉ thấy mộtnữ nhân đi tới, phía sau nàng còn có người đàn ông râu quai nón sau quầy khi nãy.

Nữ nhân này chính là Lưu Vân Hi bị thua trong cuộc tranh tài Đông Kinh đệ nhất trù nương ngày đó. Hôm nay nàng vẫn ăn mặc rất mộc mạc, giản dị, hai mắt trong sáng, hàm răng trắng trẻo đều đặn lấp lánh mê người.

Cao Nha Nội vèo một tiếng chạy tới, ra vẻ đạo mạo nói:

- Lưu nương tử, nàng xinh đẹp như vậy, sao lại làm thức ăn ghê tởm như vậy, nhất định là bị người ta ép buộc. Nàng cứ nói với bản Nha Nội, bản Nha Nội nhất định sẽ làm chủ cho nàng.

Lưu Vân Hi nhếch miệng lên, không vui nói:

- Ngươi thật phiền phức

Vung tay phải lên, một vật không rõ bay tới chỗ Cao Nha Nội.Mỹ nữ tặng lễ, Cao Nha Nội sao có thể bỏ qua, vội vàng đưa hai tay đón lấy, đến khi nhìn rõ vật trong tay, nhất thời bị hù đến hồn bay phách lạc, hai tay vung lên không trung, sợ hãi kêu lên:

- Con rết!

Đáng chết không chết, con rết dài ngoằng kia đã rơi trên vai của Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội lại không dám lấy tay chụp, ra sức nhảy lên nhảy xuống, ngoài miệng la lên:

- Mấy tên rác rưởi các ngươi, còn không mau mau lại đây giúp bản Nha Nội.

Đám người Lục Thiên vội vàng tiến lên, giúp Cao Nha Nội chụp lấy con rết trên vai, lại ra sức giẫm lên.- Nha Nội, nó đã chết rồi.

Lục Thiên nói với Cao Nha Nội đã phát run phía sau.

Cao Nha Nội mặt đầy mồ hôi căm tức nhìn Lưu Vân Hi, nói:

- Ngươi nữ nhân này thật là ác độc, còn muốn dùng con rết hại bản Nha Nội, có tin ta gọi người tới san bằng tiệm của ngươi không.

Lưu Vân Hi cười nói:

- Con rết này không có độc, cũng sẽ không cắn ngươi, nhưng nếu ngươi tiếp tục nhiều chuyện, ta sẽ cho ngươi một trăm cân rắn độc.

Một trăm cân rắn độc? Cao Nha Nội lúc này bị dọa tái mét cả mặt, đóa hoa đỏ trên tóc mai khẽ run rẩy, hai tay vội vàng bịt chặt miệng.Chẳng lẽ nữ nhân này chính là khắc tinh của Nha Nội? Lý Kỳ nhìn đến ngây người.

Hồng Thiên Cửu vui sướng khi thấy người gặp họa, cười trộm hai tiếng, lập tức chạy tới, nói:

- Lưu nương tử, hôm đó sao cô không từ mà biệt, chẳng phải chúng ta đã hẹn cùng nhau săn thú sao.

Lưu Hi Vân dường như cũng không ghét Hồng Thiên Cửu, trước tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói:

- Nếu ngươi là bằng hữu với Kim Đao Trù Vương, thì ta không đi với ngươi.

Nụ cười trên mặt Hồng Thiên Cửu nhất thời cứng lại, nếu Lý Kỳ không có ở đây, y chắc chắn lựa chọn tuyệt giao với Lý Kỳ, nhưng bản thân Lý Kỳ ở đây, câu này ykhông thể nói ra miệng được.

Hai mắt Lưu Vân Hi bỗng nhiên nhìn sang người đàn ông râu quai nón kia, nói:

- Hoắc Nam Hi, tính tình của ta rất kém sao?

Người đàn ông râu quai nón tên Hoắc Nam Hi kia vội vàng cười trừ hai tiếng, cũng không dám lên tiếng.

Mà tên râu quai nón đứng phía sau lại lén cười trộm, Hoắc Nam Hi trừng hai mắt, thấp giọng uy hiếp nói:

- Hồ Bắc Khánh, ngươi cười nữa ta sẽ đánh ngươi.

Tên râu quai nón tên Hồ Bắc Khánh kia đang muốn cãi lại, Lưu Vân Hi đã liếc sang, gã lập tức cúi xuống. Lưu Vân Hi nói với Mã Kiều:- Thân thủ các hạ rất cao, ba người chủ tớ bọn ta hợp lại cũng không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta không sợ ngươi đâu. Ta không làm ngươi bị thương được, nhưng ta chắc chắn trước khi ngươi giết được ta, ta sẽ khiến cho tất cả những người ở đây bồi táng với ba người bọn ta.

Mã Kiều khinh miệt nói:

- Vậy ngươi động thủ xem thử coi, ta cam đoan ngươi cũng không làm bị thương được một ai cả.

Lưu Vân Hi gật đầu nói:

- Tốt!

Trong giọng nói không có chút do dự.