Bắc Tống Phong Lưu

Chương 946-1: Thu thả tự nhiên (1)




 Ôi nhàn rỗi thật sự sẽ khiến người ta lười biếng mà! Tuy nhiên, buổi triều sớm này cũng thật là quá đáng, sớm như vậy, trời còn chưa sáng, a, muốn lấy mạng người à. Chẳng trách từ xưa rất nhiều quân vương đều không muốn lên triều sớm.

Lý Kỳ đứng ở bên giường, vừa ngáp lẩm bẩm, vừa để cho Da Luật Cốt Dục giúp hắn mặc quan phục. Hôm qua thánh chỉ đã hạ rồi, khôi phục tất cả quan tịch của hắn, cũng trừng phạt một số đại thần trong đám người buộc tội hắn, đây cũng không phải là phạt về bổng lộc đơn giản, mà là giáng cấp trực tiếp, đây là tượng trưng cho thắng lợi và uy nghiêm của hoàng quyền. Thuận tiện lệnh cho hắn hôm nay nhất định phải lên triều, dù sao Lý sư phó ta không có ích lợi, thì tuyệt sẽ không tự giác chạy tới buổi triều sớm.

Da Luật Cốt Dục bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu nói:- Phu quân, huynh cũng đừng oán giận nữa, giờ có vài người sợ là muốn dự buổi triều sớm này cũng không có cơ hội.

Lý Kỳ sửng sốt, nói:

- Muội không phải phụ thân muội cũng thuộc loại quân vương không thích lên triều kiểu đó sao?

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy có chút không ổn, nói:

- Rất xin lỗi, ta nói sai rồi, muội không cần phải trả lời.

Da Luật Cốt Dục thản nhiên nói:

- Không sao, dù sao Liêu Quốc muội đã danh tồn thực vong rồi, phụ vương muội thường xuyên ra ngoài đi săn, hễ đi là đi tới một, hai tháng, làm sao có tâm trí lên triều, nếu không như thế, cho dù các đại thần có cầm tấu chương đi tìm phụ vương, cũng thường tìm không được người.Trong giọng nói tràn đầy ý tự giễu cợt.

Đung đó, thiếu chút nữa thì quên Da Luật Diên Hi kia là một thợ săn chuyên nghiệp. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, không lên tiếng.

Sau khi mặc xong, Lý Kỳ lại cùng Da Luật Cốt Dục ăn một bữa sáng thịnh soạn, bởi vì tối hôm qua hắn đã nói với Quý Hồng Nô, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, buổi sáng cũng không cần dậy hầu hạ hắn, vì thế hắn cũng không đến quấy rầy Quý Hồng Nô, chỉ căn dặn hai vị thẩm thẩm của Quý Hồng Nô vài câu, sau đó liền ra ngoài.

Trên đại điện.

Trải qua vài ngày tranh đấu, buổi triều sớm, cuối cùng văn võ bá quan cũng đến đông đủ, bất kể là phái Cách Tân, hay là phái Bảo Thủ, tất cả mọi người đều âm thầmthở nhẹ một cái, trận tranh đấu này cuối cùng đã kết thúc rồi, đặc biệt đối với phái Bảo Thủ mà nói, mấy ngày này thật sự là những ngày đen tối, ăn không ngon, ngủ không yên, còn tiếp tục chơi, bọn họ thật sự sẽ điên mất. Vậy nên, cho dù là thua, bọn họ cũng cảm thấy thân mình nhẹ hơn nhiều, dù sao, ai có thể đoán trước thế cục sau này, có khi là cơ hội, không cần quan tâm đến thắng bại lần này.

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

- Chúng ái khanh bình thân.

- Tạ ơn Hoàng thượng. 

Tống Huy Tông mặt mày hớn hở, ánh mắt nhìn quanh quần thần một lượt, cuối cùng đã rơi vào người Lý Kỳ, nói:- Kinh tế sử đã tới?

- Có vi thần.

Lý Kỳ khẩn trương đứng dậy.

Tống Huy Tông cười nói:

- Lý Kỳ, lúc trước trẫm cách chức khanh, chắc trong lòng khanh có chịu phục không?

Lý Kỳ chắp tay nói:

- Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần đối với lý do Hoàng thượng cách chức vi thần là vô cùng chịu phục.Tống Huy Tông nghe trong lời nói của hắn có hàm ý khác, không khỏi ồ một tiếng, nói:

- Lý do mà khanh chỉ là?

- Thái Tổ huấn ngôn.

Lý Kỳ nói rành rọt.

Lời này vừa nói ra, quần thần đều cảm thấy kinh ngạc, cùng nghĩ, tiểu tử này lại đang chơi trò gì đây.

Nhưng mà, ý cười trên khóe miệng Tống Huy Tông lại càng ngày càng đậm, nói:

- Nhưng bách tính thiên hạ lại cảm thấy oan ức thay khanh, thậm chí còn vì vậy mà cảm thấy căm thù đến tận xương tuỷ đối với rất nhiều quan lại.Lý Kỳ nói:

- Hoàng thượng, kỳ thật nếu xem xét cả sự việc, Hoàng thượng, quan lại, bách tính, vi thần đều là người bị hại.

- Lời này cũng thật thú vị.

Tống Huy Tông cười ha hả, nói:

- Trẫm thật không ngờ, khanh còn có thể nói tốt cho quan lại.

Lý Kỳ nói:

- Vi thần cũng chỉ là lấy sự luận sự.

- Vậy trẫm cũng muốn nghe thử kiến giải của khanh.- Vâng.

Lý Kỳ cúi đầu vái chào, nói:

- Lúc trước Thái Tổ huấn ngôn, ưu đãi hậu duệ của tông thất tiền triều, không giết quan lại, không gia tăng nông thuế, nếu không trời tất sẽ giết hết. Đầu tiên, điều thứ nhất, thể hiện tấm lòng rộng lượng cùng với trái tim nhân hậu của Thái Tổ, thử hỏi Hán Vũ Đường Tông, có ai có thể làm được điều này. Điều thứ hai, không giết quan lại và người dâng thượng thư, củng cố truyền thống tự do ngôn luận tốt đẹp của triều đình ta, đây chính là điểm rất tốt, các triều đại đổi thay lại có ai có thể làm được đến nơi đến chốn, không chỉ như thế, nó còn ủng hộ người trong thiên hạ cố gắng đọc sách, lấy tri thức trị quốc, tạo nên triều đình trăm năm thịnh thế của ta; điều thứ ba này lại càng đáng quý hơn, vĩnh bất gia phú, bốn chữ này là có thể hàm ý tất cả, những từ khen ngợi nhiều hơn nữa đều không thể thay thế bốn chữ này. Thái Tổ chi hùng tài vĩ lược, chưa từng có ai, chúng thần là thần tử, tất nhiên phải tuân theo TháiTổ huấn ngôn.

Rõ ràng lúc trước chính là ngươi đã ngoảnh mặt làm ngơ với Thái Tổ huấn ngôn, thậm chí còn phê phán là không đúng tý nào, giờ lại nói hay như vậy, đúng là thần cũng là ngươi, quỷ cũng là ngươi. Quần thần đều thầm mắng Lý Kỳ quá vô sỉ.

- Hay. Nói rất hay.

Tống Huy Tông cười ha hả, lại nói:

- Nói như thế, trẫm lại bắt đầu trọng dụng khanh lần nữa, không thì lại trái với Thái Tổ huấn ngôn?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Hoàng thượng, điều mà vi thần vừa nói chính là cảm thấy chịu phục đối với lý do này, nhưng đối với nguyên nhân cách chức, vi thần có một vạn điều khôngphục, chẳng những không phục, mà còn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tống Huy Tông nói:

- Sao khanh nói vậy?

Lý Kỳ nhìn các quần thần một lượt, nói:

- Xin hỏi các vị, như thế nào là quan lại? Như thế nào là sĩ tử? Như thế nào là người đọc sách?

Ba câu hỏi liên tiếp này khiến quần thần đều bối rối.

Bọn họ ai nấy đều đầy một bụng kinh luân chi sĩ, ba câu hỏi này đối với họ mà nói, thật sự là rất đơn giản, không hề khoa trương một chút nào, bọn họ cũng có thể dùng cái này viết ra bài luận văn mấy vạn chữ.Nhưng, chính bởi vì đơn giản như thế, bọn họ mới không dám trả lời, trời mới biết đây có phải cái bẫy của Lý Kỳ hay không, dù sao tên Lý Kỳ này cũng thường hành động rất bất ngờ, bọn họ đã là chim thấy cung cũng sợ.

Không thể nào, ta chỉ là muốn một cái nền mà thôi, các ngươi có cần phải như vậy không, làm tổn thương người khác quá rồi. Lý Kỳ một mực nhìn lại, đối với tâm tư của mọi người đã rõ như lòng bàn tay.

Cho dù là Tống Huy Tông cũng không dám trả lời dễ dàng, không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Vậy không biết khanh cho là thế nào?

Xem ra chỉ có thể tự hỏi tự đáp. Lý Kỳ thấy bọn họ quyết tâm không trả lời, đành phải nói:- Sĩ tử và người đọc sách thì không nói nhiều, về phần quan lại, vi thần cho rằng, bất kể như thế nào, ít nhất có được bốn chữ.

- Bốn chữ nào?

- Đức cao vọng trọng.

Lý Kỳ nói rành rọt.

- Lý nên như thế.

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Không biết chư vị nghĩ như thế nào?

Hoàng thượng đã mở miệng, quần thần tất nhiên không thể ngậm miệng mà không nói rồi, lần lượt đứng ra phụ họa.