Bắc Tống Phong Lưu

Chương 941-1: Toàn thắng (1)




Đám người Tống Mặc Tuyền vô cùng rối rắm, dù sao thì bảo vệ danh tiếng của sỹ phu, còn bảo vệ lợi ích của sỹ phu, đây quả thực là quá khó lựa chọn.

Tống Mặc Tuyền im lặng, thấy không có ai đứng lên, liền bình thản nói:

- Kim sứ thần, hôm nay các ngươi vừa mới tới Biện Kinh ta, đường xá tàu bè mệt nhọc, trước tiên hãy lui về dịch quán nghỉ ngơi một ngày.

- Đa tạ Bệ hạ thông cảm, vậy Hột Thạch Liệt Bột Hách xin cáo từ trước.

- Ừ.

Hột Thạch Liệt Bột Hách lại liếc mắt nhìn đám người Tống Mặc Tuyền, lắc đầu cười nói:

- Người đọc sách? Ha ha ….

Nói xong, y liền đi ra khỏi đại điện.

Vô sỉ!

Tuyệt đối vô sỉ!

Bao nhiêu học sỹ Đại Tống không thắng nổi, đao thật thương thật đánh giặc không dám nói, nhưng cãi nhau sợ ai? Trong thiên hạ, ai dám cãi nhau với Đại Tống, đó không nghi ngờ là đang tự tìm tới sự khó chịu. Tuy nhiên, hôm nay lại bì một người ngoài vừa mới từ trong núi đi ra nói cho á khẩu. Sau cùng còn phải nhờ Hoàng thượng ra mặt mới không khiến cho họ bị mất mặt hoàn toàn. Đó là sự sỉ nhục không gì sánh nổi!

Hơn nữa, tiếng cười càn rỡ sau cùng của Hột Thạch Liệt Bột Hách càng khiến cho các quần thần xấu hổ vô cùng. Tức giận trong lòng lại không thể làm gì được. Truy cứu nguyên nhân vẫn là lợi ích từ trong đó, họ là vì lợi ích của mình, không tiếc bỏ lương tâm, cũng phải vì những tham quan ô lại đó mà nói. Nói thực, kỳ thực trong đó có rất nhiều người đều không liên quan tới những tham quan ô lại đó của Giang Nam. Nhưng họ muốn là quyền lợi của mình. Giả dụ, hôm nay họ không đứng ra nói, quyền lực của sỹ phu sẽ có khả năng bị người khác thay thế. Nếu hôm nay chiến thắng, vậy thì không chỉ tân pháp bị phá hủy hoàn toàn, mà từ nay về sau họ phạm sai lầm cũng có thể lấy chuyện hôm nay ra để giải thoát cho mình. Dù sao thì đám người Vương An Thạch đó cùng tương tự như vậy. Họ cũng có thể không tiếc bất kỳ giá nào để bảo vệ quyền lợi của sỹ phu, vẫn là câu nói đó, lưu mạnh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.

Cho nên nói, bất luận là trung hay gian, trước tiên họ vẫn phải suy xét tới lợi ích của mình. Được làm vua, dù là người đó của Vương Phủ, khi lão ta nắm đại quyền trong tay, lão ta cũng có nghĩa là có thể khiến cho bách tính xưng là Hiền tướng. Vì vậy có thể thấy, giống như quan viên của Kỷ Mẫn Nhân, thực sự là động vật quý hiếm. Vì vậy, dù Lý Kỳ khi đó biết hắn không giết không được, nhưng vẫn không đành lòng.

Vì sao nói quan trường khó lăn lộn? Bởi vì ở đó đều là động vật máu lạnh, bao gồm cả người ngồi trên cao nhất.

Tống Huy Tông liếc mắt nhìn quần thần, cất cao giọng nói:

- Người có thể ăn nói khéo léo của Đại Tống ta đâu chỉ có vạn người, còn các chư vị ái khanh càng là người nổi bật trong số đó. Vì sao vừa rồi không ai bước ra vì người đọc sách của Đại Tống ta mà nói một câu?

Tống Mặc Tuyền nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần cho rằng vừa rồi Kim sứ thần đó chỉ là xảo biện mà thôi. Tranh luận với y, không có ý nghĩa. Họ chỉ là e dè lợi ích của Kim quốc họ, thử hỏi Kim quốc lại có ái dám ngỗ nghịch tổ huấn?

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Ái khanh nói có lý, ngày mai các ngươi nói cùng hắn ta đi.

Thái Kinh bỗng đứng lên nói:

- Hoàng thượng, hành động này nhất định không được. Nếu nói như vậy, vậy chẳng khác gì thừa nhận sỹ phu Đại Tống ta ăn hối lộ trái pháp luật, coi mạng người như cỏ rác, chính là loạn thần tặc tử. Điều đó bất lợi cho danh dự của Đại Tống ta.

Tống Huy Tông có phần không nhịn được liền nói:

- Này cũng không được, kia cũng không được, vậy ái khanh nói ngươi nên làm thế nào cho phải?

Thái Kinh nói:

- Lão thần cho rằng chuyện này là chuyện nhỏ. Bên phía Giang Nam đã hoàn toàn không kiểm soát được nữa rồi. Quan nha thùng rỗng kêu to, quan lại không hề đáng tin, bách tính mất lòng tin với triều đình. Còn có kinh thành chúng ta, hiện giờ thương nhân đóng cửa quy mô lớn, cho nên ngàn vạn phần không còn chỗ để đi. Nếu không giải quyết kịp thời, e là sẽ thành đại họa.

Tống Huy Tông nhíu mày nói:

- Chuyện này Trẫm không phải đã nói rồi sao? Các ngươi nghĩ cách giải quyết chuyện này rồi sao? Lẽ nào nhiều ngày như vậy, các ngươi không nghĩ ra cách giải quyết sao? Quả là nực cười, chút chuyện nhỏ này làm cũng không xong, Trẫm cần những người các ngươi làm gì?

Đây là chuyện nhỏ sao? Hơn nữa, bản thân ngươi không lên triều, sao tất cả đều trách lên đầu ta chứ?

Quần thần cực khổ khó nói, đều kêu lên:

- Vi thần đáng chết!

- Lại là câu này.

Tống Huy Tông hừ một tiếng, nói:

- Các ngươi biết rõ Trẫm phải cẩn tuân tổ huấn, không thể giết chết các ngươi. Cho nên các ngươi không sợ.


- Vi thần không dám.

- Các ngươi đều dám ép Trẫm, còn có gì không dám chứ?

Tống Huy Tông cười lạnh nói.

Quần thần sợ hãi.

Tống Huy Tông lại hừ một tiếng, nói:

- Trẫm bây giờ không muốn nghe những lời linh tinh nữa. Bây giờ các ngươi lập tức nghĩ cách giải quyết vấn đề này.

Tống Mặc Tuyền nói:

- Hoàng thượng, chuyện này rõ ràng là có người thao túng phía sau, ý đồ bất chính.

- Ai?

Lục Bách Hiểu bỗng nói:

- Có người có khả năng này, ngoài Lý Kỳ ra trong thiên hạ không có người thứ hai.

Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, nói:

- Có bằng chứng không?

Lục Bách Hiểu ngượng ngùng nói:

- Lý Kỳ bản tính xảo quyệt, vi thần tạm thời chưa có bất kỳ bằng chứng nào.

Tống Huy Tông tức giận nói:

- Không có bằng chứng, vậy ngươi ở đây nói gì? Trẫm bây giờ muốn các ngươi giải quyết vấn đề này. Lẽ nào Trẫm nói vẫn chưa đủ rõ sao? 

- Vi thần vô năng, xin Hoàng thượng thứ tội.

Tống Huy Tông cười lạnh nói:

- Ngươi cũng không phạm sai lầm, có tội gì? Nhưng sự vô năng của ngươi, Trẫm cũng đã thấy.

Lục Bách Hiểu vừa nghe được lời này, mồ hôi vã ra, hai chân run cầm cập.

Tống Huy Tông không thèm để ý tới gã ta, quay sang quần thần nói:

- Không biết vị ái khanh nào có cách giải quyết chuyện này?

Hoàng Tín Nhân nói:

- Hoàng thượng, những thương nhân này của Đông Kinh rõ ràng là có ý chống đối lại triều đình. Vi thần cho rằng, đó đều là triều đình ban đầu quá dung túng họ, khiến họ cả gan làm loạn. Triều đình nên trừng phạt họ, lệnh cho họ lập tức mở cửa.

Bạch Thì Trung nói:

- Hành động này không được. Họ đóng cửa không phạm pháp, triều đình có lý do gì trừng phạt họ? Hiện giờ đã kêu ca sôi sục, nếu lại nghiêm trị họ mà không có bất kỳ lý do nào, e là sẽ hoàn toàn ngược lại. Tới khi đó rất có thể sẽ càng không thể cứu vãn được. Vi thần cho rằng nhiệm vụ cấp bách hiện nay là phải trấn an dân chúng.

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Bạch ái khanh nói có lý, vậy ngươi thấy nên làm thế nào để trấn an dân chúng?

- Chuyện này ….

Bạch Thì Trung hơi há miệng ra, vẫn chưa kịp nói tiếp.

Tống Huy Tông cười, nói:

- Thần tử của Trẫm sao lại là một đám ngu xuẩn. Các ngươi đều là người thông minh nhất Đại Tống ta. Kỳ thực các ngươi cũng đều biết nên làm thế nào chứ? Nhưng các ngươi cố tình không nói. Về nguyên nhân, Trẫm vì e dè mặt mũi các ngươi cũng không nói nữa.