Bắc Tống Phong Lưu

Chương 939-1: Ngày hôm nay (1)




Không thể nghi ngờ, cuộc thi nữ đầu bếp số 1 lần này đã đạt được thành công không ngờ, độ chú ý cũng đã đạt độ cao chưa từng có. Vì sao? Bởi vì mọi người đều không có việc làm, cho nên người tới xem đương nhiên là nhiều hơn.

Dù không có tuần san Đại Tống để tuyên truyền. Nhưng mỗi chi tiết của cuộc thi này cũng ở trong một ngày này, lan truyền khắp Đông Kinh. Khả năng này chính là lực lượng lớn của nhiều người.

Không nói tới Kim Lâu, dù là Phàn Lâu thua cũng dựa vào lần này mà vô tình lăng xê lên. Danh tiếng của Tống tẩu cũng được nâng cao. Được mất thì bây giờ Phàn Lâu cũng đã đóng cửa ngừng kinh doanh rồi. Nếu khai nghiệp thì náo nhiệt tới cỡ nào.

Mà Trương Xuân Nhi cũng xứng đáng ngồi ở vị trí nữ đầu bếp này. Nhưng, điều này đối với nàng mà nói, đó chẳng qua là cướp lại vinh dự trước đây thuộc về nàng, không phải là niềm vui gì quá lớn. Mục tiêu cuối cùng của nàng vẫn là so cao thấp với Lý Kỳ. Vì vậy nàng cũng đã cố gắng hơn rất nhiều.

Về phần Túy Tiên Cư, dựa vào sự tuyên truyền vô sỉ của Lý Kỳ, đồ uống kiểu mới đó của hắn cũng đã được tuyên truyền, thu được cũng không ít.

Cho dù là Lưu Vân Hi đó cũng đã trở thành một đề tài vui trong lòng mọi người. Món chân giò hun khói độc nhất vô nhị đó của cô ta cũng đã cướp đi sự nổi bật của hai món ăn còn lại. Dường như mọi người đều đang bàn luận về món chân giò hun khói đó. Nhưng điều khiến người ta tò mò là từ sau ngày hôm đó, Lưu Vân Hi không còn xuất hiện nữa.

Thấm thoát mấy ngày, ánh hào quang chói mắt được cướp lại bằng bất cứ giá nào, Lý Kỳ giống như một con sâu lười nằm dưới bóng cây, hai mắt nhìn xuyên qua kẽ lá, nhìn lên bầu trời, thì thào lẩm bẩm:

- Có lẽ đến lúc thu lưới rồi.

Sở Châu.

Nhà tù âm u khiến Tần Cối, Hàn Thế Trung “may mắn” đã tránh được sự mài mòn của mặt trời.

Hàn Thế Trung nhàn rỗi đánh quyền pháp, nhưng cũng chỉ là tới ủng hộ thay Tần Cối. Đối với Tần Cối mà nói, Hàn Thế Trung đánh quyền đã trở thành trò giải trí không thể thiếu trong cuộc sống.

Hàn Thế Trung thở nhẹ một cái, có chút buồn bực nói:

- Tần học chính, chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?

Tần Cối cười nói:

- Lẽ nào Hàn tướng quân đã thấy phiền rồi sao?

- A!

Hàn Thế Trung gật đầu nói:

- Ta nghĩ không ai thích ở đây đâu.

- Đó cũng không phải.

Tần Cối lắc đầu nói:

- Theo tình hình hiện nay, ta thích ở đây, yên tĩnh, không ai tới làm phiền. Bên ngoài quá loạn rồi, một khi ra ngoài sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Trong khoảng thời gian này đối với ta mà nói, hay đối với chúng ta mà nói, có thể nói là đủ quý báu rồi. Bởi vì một khi ra ngoài rồi, có thể ngay cả công phu thở cũng không có. Ôi, tiếc là chúng ta sắp phải ra ngoài rồi. Nếu tiếp tục, có lẽ ngay cả chúng ta cũng không thể khống chế được. Nhưng, ở thời điểm cuối cùng này, chúng ta vẫn nên rắc thêm muối vào vết thương của đối phương, khiến cho chúng cả đời này không thể quên được.

Giang Nam bây giờ hầu như đã rơi vào cảnh tê liệt hoàn toàn. Nha môn thùng rỗng kêu to, địa vị của sỹ phu rơi vào cảnh xuống dốc không phanh. Đặc biệt là những sỹ phu hấp thụ ánh sáng, ngang với chuột chạy qua đường, người người hô đánh. Mà trong thành phố, đừng nói tới tiền tệ, dù là hàng hóa cũng ngày càng ít đi. Thương nhân bên ngoài xem Giang Nam như địa ngục, tránh càng xa càng tốt. Nhưng, người đi lại ngoài phố lại ngày càng nhiều. Người dân đối với hành vi của những tham quan đó đã dần thô bạo hơn, thậm chí đã uy hiếp tới sự an toàn tính mạng của họ. Rơi vào cảnh đó, chính phủ các nơi điều động quân đội tới bảo vệ trị an. Đương nhiên, đó chỉ là làm đẹp mặt thôi, trên thực tế thì là bảo vệ mình.



Tuy nhiên, lâu dần, các binh sỹ cũng đã sinh ra cảm xúc chống cự. Dù sao phụ thân của họ cũng là người dân. Họ cũng tương tự chịu tổn thương. Còn đạo tặc, hành vi cướp bóc cũng dần ngày một tăng lên. Tình hình đã cực kỳ rối loạn.

Có câu là nhà dột gặp mưa dầm, trong lúc các sỹ phu Giang Nam không ổn, trong đó có một lượng lớn quan lại bỗng nhiên phản chiến cùng hướng. Họ đã viết một phong thư hối cải trong cùng một ngày, tạ lỗi tất cả những hành vi mà mình đã gây ra. Ngoài ra, chiêu cáo dân chúng tự nhận lỗi từ chức. Lượng lớn tá điền, cổ nông trong tay mình trực tiếp chia cho thủ hạ của họ. Ngoài ra còn quyên góp được lượng tiền lớn, mở trường cháo, cứu tế dân chúng.

Biến cố bất ngờ này bỗng thu hút được sự chú ý của các tầng lớp giai cấp. Người trong chốn quan trường rất nhanh chóng kịp phản ứng lại, biết đây chắc chắn là có âm mưu gì đó, bởi vì những người này đều là trong đảng của Chu Miễn.

Nhưng cho dù lòng họ có sáng cũng không có cách nào khả thi, sỹ khí đại thương.

Ngược lại, người dân lại sỹ khí phấn chấn. Bởi vì họ không hiểu duyên do trong đó, chỉ xem đây là thành quả mà họ giành được. Cứ như vậy, họ đối với những quan lại dám nhận lỗi này cũng đã khoan dung rất lớn. Đồng thời với đó, quyết tâm phản kháng cũng đã xảy ra trước nay chưa từng có. Ba giai cấp công nông thương cũng trở lên đoàn kết với nhau hơn. Trái lại bên phía sỹ phu, bởi vì sự kiện này biến thành năm bè bảy mảng, mọi người đều bắt đầu chọn cách tự bảo vệ mình. Do vì bên phía triều đình không có bất kỳ thông tin nào truyền tới, khiến cho họ càng lo lắng bất an. Bình thường họ làm nhiều việc ác, bây giờ xem ra cũng đã nếm mùi đau khổ. Cuối cùng họ đã hiểu ngày thường những người dân bị họ bức hại đó đã ngày ngày không nghe lời, cầu cho tâm tình bất đắc dĩ bất linh.

Tuy nhiên, tình hình hiện tại, họ vẫn chưa tuyệt vọng. Toàn bộ hy vọng của họ đều ủy tác vào bên phía triều đình.

Hàng Châu.

Mặt trời chói chang, tiếng thở dài của Trịnh Dật, liếc mặt nhìn sang bên cạnh, Bạch Thiển Dạ với ánh mắt đầy ưu phiền, trong lòng buồn bực, vừa rồi còn nói tới chính sự, sao thoáng cái đã thất thần rồi. Do đó liền ho nhẹ một cái.

- Hả?

Bạch Thiển Dạ khẽ giật mình, nói:

- Nhị ca, vừa rồi ca nói gì?

Đường đương là tài nữ số 2 Đông Kinh sao lại biến thành bộ dạng này chứ? Trịnh Dật không khỏi nhớ lại mình năm đó, cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng cũng không có ý vạch trần tâm tư của Bạch Thiển Dạ, liền nói:

- Được rồi, ba nước cờ này đã đi hết rồi. Những người sỹ phu đó cũng không dám giấu diếm tình hình nơi này nữa, tin là triều đình cũng đã biết rồi. Bây giờ còn phải xem Kinh tế sử.

Bạch Thiển Dạ cười ngọt ngào, nói:

- Yên tâm đi, đại ca nhất định không thể để chúng ta thất vọng đâu.

Trịnh Dật nói:

- Để chúng ta thất vọng cũng không sao. Quan trọng là đừng để người dân thất vọng. Người dân Giang Nam đã không chịu được bất kỳ đả kích nào nữa rồi, không cẩn thận chúng ta còn là tội danh thiên cổ ấy.

Bạch Thiển Dạ hơi giật mình, nhìn xa xăm, không nói thêm gì nữa.

…….

Thời tiết nóng nực như vậy, nếu không có việc, người bình thường cũng đều đóng cửa không ra ngoài, trốn trong nhà. Nhưng trước cửa điện Sùng Chính lại có một đám người thích khiêu chiến, kịch liệt phản kháng đến cùng. Nhưng, thấy họ quỳ trước đại điện, không hề nhúc nhích, mồ hôi vã ra như mưa, người đầy mồ hôi, bị ánh mặt trời chiếu chói chang lên lại khô như cũ. Chưa đầy hai canh giờ, đã té xỉu bốn người rồi.