Bắc Tống Phong Lưu

Chương 932-1: Có bạn từ phương bắc tới (1)




- Hồng Nô, buổi sáng không khí rất tốt, muội đi lại nhiều một chút, sống là phải vận động.

Buổi sáng hôm nay, Lý Kỳ, Lý Hồng Nô và hai bà thím của nàng tới trước viện tản bộ.

- Ừ, muội nhớ rồi.

Lý Hồng Nô gật đầu, có chút lo lắng nói:

- Đại ca, muội nghe nói bên ngoài rất loạn, nếu huynh có việc thì không cần phải ở nhà với muội.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Phu nhân nói cho muội biết sao?

Lý Hồng Nô lắc đầu nói:

- Phu nhân không nói gì, là muội nghe các muội muội đó trong phủ nói. Họ còn nói phu nhân hôm qua đã để họ đi ra ngoài phố đưa chăn cho những người ngoài phố.

Lý Kỳ cười nói:

- Muội yên tâm, những cái đó không liên quan gì tới ta. Bây giờ ta đã không kinh doanh nữa rồi, hàng ngày đều rất rảnh rỗi. Muội đừng nghĩ tới chuyện làm phiền người khác đó, yên tâm dưỡng thai. Những cái đó đều để phu nhân đi làm, bớt một ngày rảnh rỗi, lại tới tìm ta gây chuyện.

Lý Hồng Nô nghe thấy thế liền cười khúc khích, nói:

- Phu nhân cũng là lo lắng cho những người đó ở Túy Tiên Cư của chúng ta. Đại ca người không nói gì với phu nhân.

- Chuyện này ….

Lý Kỳ nói được nửa câu, bỗng bật cười ha hả nói:

- Hồng Nô, muội học được thói xấu rồi, còn dám chụp cho đại ca.

Lý Hồng Nô thấy Lý Kỳ đã nhìn rõ vấn đề, liền thè lưỡi, đỏ mặt cười hì hì.

Lý Kỳ bật cười ha hả, ôm lấy Lý Hồng Nô nói:

- Hồng Nô, muội bây giờ phải làm một việc duy nhất, chính là hưởng thụ.

Lý Hồng Nô hơi giật mình, liền ừ một tiếng.

Mấy người lại đi một lát nữa thì tới đại sảnh nghỉ ngơi.

Vừa mới ngồi xuống liền thấy bên ngoài có hai đại mỹ nữa đi vào, chính là Phong Nghi Nô và Lý Sư Sư.

Con người Lý Sư Sư này cũng thật là, cả ngày chạy tới chỗ ta cũng không tránh khỏi hiềm nghi. Lý Kỳ đứng dậy cười nói:

- Sư Sư cô nương, nương tử, các người tới rồi. Ta vừa mới nói với Hồng Nô khi nào các người mới tới, chơi mạt chược cùng nhau.

Lý Sư Sư cười dài nói:

- Lý Sư Phó, người không phải đang nhắc nhở ta tới quá nhiều đấy chứ?

Vã mồ hôi! Chuyện này ngươi cũng nhìn ra sao? Lý Kỳ vẫn mặt không biến sắc, tim không đập nói:

- Đâu có, đâu có, Sư Sư cô nương tới ta vui còn không kịp, huống hồ, đấy lại không phải là nhà ta.

Lý Sư Sư nghe hắn nói cửa câu sau có chút ý tị hiềm, trong lòng liền hiểu, song cũng cố giả như không biết, cười nói:

- Tuy nhiên, dù Lý Sư Phó có ý, vậy Sư Sư cũng phải mặt dày mà tới, ai bảo chuyện của Lý Sư Phó hấp dẫn người ta như vậy.

Phong Nghi Nô nghe tới đây, bỗng nhớ ra điều gì đó, liền nói:

- Lý Kỳ, đây là hồi thứ nhất của Thần Điêu Hiệp Lữ mà muội viết gần đây, huynh đọc thấy thế nào?

Nàng nói xong liền đưa mấy trang bản thảo lại.

Mặc dù Lý Kỳ luôn miệng gọi câu nương tử, nhưng Phong Nghi Nô lại cảm thấy mình còn chưa vào cửa. Phu quân này thực sự là khó có thể nói ra.

- Oa! Nương tử, muội đuổi nhanh thế sao? Dù sao tuần san Đại Tống thời đại bây giờ đã kế thúc rồi, viết chậm một chút cũng không sao cả. Muội đừng để cơ thể mệt mỏi, như vậy ta sẽ rất đau lòng.

Lý Kỳ hung hăng “trách cứ” nàng một hồi, mới nhận bản thảo, lại nói:

- Nhưng nhân lúc bây giờ có ít bản thảo cũng tốt, sau này lỡ có việc gì cũng không thể bị người mê sách mắng chửi, lo trước khỏi họa.

Hắn cầm lấy bản thảo xem đi xem lại, bỗng ồ lên một tiếng, nói:

- Sao lại có hai phần?

Phong Nghi Nô liếc nhìn, cười nói:

- Ồ, do vì Thần Điêu Hiệp Lữ và Xạ Điêu Anh Hùng Truyện có chút khác nhau, cho nên muội đã dùng hai phong cách để viết. Huynh xem xem cái nào phù hợp hơn?

- Hả?



Lý Kỳ hơi giật mình, thầm cười, có gì khác biệt chứ? Không phải đều là Kim gia gia viết sao? Gật đầu nói:

- Nương tử có tâm rồi.

Hai bản này hắn đều xem qua một lượt, thấy phong cách rất sắc bén, giống như phong cách của Xạ Điêu Anh Hùng Truyện. Ngoài ra còn có một kiểu cẩn thận hơn, uyển chuyển hơn. Bộ truyện Thần Điêu Hiệp Lữ này nặng tình, cho nên câu chuyện cũng là ở chữ “tình”. Hắn vẫn cảm thấy phong cách thứ hai này hợp lý hơn một chút, liền giơ tay trái lên nói:

- Ta cảm thấy phong cách này phù hợp hơn. Ha ha, không ngờ nương tử lại có bản lĩnh này, lại có thể viết được hai phong cách này.

Phong Nghi Nô liếc mắt nhìn, cười khúc khích, nói:

- Muội cũng không có bản lĩnh này.

Lý Kỳ giật mình nói:

- Lời này của nàng là có ý gì?

Phong Nghi Nô bỗng quay sang Lý Sư Sư nói:

- Tỷ tỷ, ta nói rồi, của tỷ càng tốt hơn một chút.

Lý Kỳ kinh ngạc trừng mắt lên nhìn, nói:

- Chuyện … chuyện này là của Sư Sư cô nương viết sao?

Lý Sư Sư vuốt cằm nói:

- Sư Sư bêu xấu.

Được lắm! Hai nàng dám tư thông với nhau để lừa ta. Lý Kỳ liếc nhìn Phong Nghi Nô, nói:

- Đâu có, đâu có, ngòi bút của Sư Sư cô nương quả thực khiến Lý Kỳ khâm phục.

Lý Sư Sư nói:

- Lý Sư Phó quá khen rồi, chỉ vì Sư Sư rất thích chuyện này, cho nên mới thử viết.

Phong Nghi Nô lên tiếng:

- Lý Kỳ, hay là chuyện Thần Điêu Hiệp Lữ này do tỷ tỷ nàng viết đi. Chuyện này cũng không thích hợp để ta viết.

Lý Sư Sư cũng nói:

- Nếu là ý nguyện của Lý Sư Phó, Sư Sư cũng muốn thử xem.

- Hả?

Lý Kỳ kinh ngạc thốt lên, thầm kêu khổ. Mẹ kiếp! Đây chẳng phải là vấn đề ta muốn hay không. Ngươi là người phụ nữ của Hoàng đế, ta nào dám để ngươi cầm súng!

Lý Sư Sư thấy biểu hiện của Lý Kỳ khác thường, liền nói:

- Chớ không phải là có gì không ổn sao?

Lý Kỳ hơi ngẩn người ra, cười khan nói:

- Ta chính là cảm thấy công việc nặng nhọc này để Sư Sư cô nương làm liệu có phải giết gà cần gì tới dao mổ trâu hay không?

Lý Sư Sư sủng sốt, liền hiểu ra vấn đề, nói:

- Lý Sư Phó lo lắng quá rồi. Ta ở nhà cũng nhàn rỗi vô vị, tìm vài việc làm cũng tốt. Đây không phải là Lý Sư Phó thường đề cập với ta sao?

Lý Kỳ thấy nàng nói như vậy, cũng không nói gì thêm nữa:

- Vậy đại quan nhân bên đó ….

- Ta sẽ nói với ông ta.

- Nếu đã như vậy, vậy thì làm phiền rồi.

Lý Kỳ gật đầu, trong lòng lại nghĩ, người khác đánh một trận, đổi lại lão tử lại viết được cuốn sách này. Đổi lấy một thương thủ, nhưng, chuyện này vẫn phải tìm cơ hội bẩm báo với Hoàng thượng.

Phong Nghi Nô mỉm cười nói:

- Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, huynh hãy kể chuyện trước đây đi.

Vừa nói dứt lời, tất cả phụ nữ trong phòng đều nhìn về phía Lý Kỳ, ánh mắt chờ mong, gống như đã không chờ được nữa rồi.

Lý Kỳ không thể chối từ được, chỉ có thể nhận lời. Trong lòng thầm nghĩ, cũng được, hôm nay đang rảnh rỗi, nói nhiều một chút. Chờ thêm thời gian nữa, có lẽ ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng không có nữa.

Nhưng điều đó nói ra cũng không thể dừng lại được. Trước tiên là những nhân vật quen thuộc như Hoàng Dung, Quách Tĩnh đều lục đục gặt hái. Đương nhiên, điểm nổi bật nhất vẫn là Dương Quá. Đặc biệt là đoạn Dương Quá đùa giỡn với Lý Mạc Sầu càng khiến cho những người phụ nữ thấy được ở Dương Quá có hình ảnh của Lý Kỳ, càng nghe càng cảm thấy hứng thú. Thực sự thì Dương Quá này vừa chính vừa tà khiến người ta yêu thích.