Bắc Tống Phong Lưu

Chương 916: Mưu cầu phú quý trong hiểm nguy




Ngoan ngoãn nha, lần này thật sự phát đạt rồi, oa ha ha, một lần được bốn tờ Thánh chỉ. Không không không, lúc này nhất định không thể khinh suất, bình tĩnh, bình tĩnh, ngẫm nghĩ cho thật kỹ, Bạch Thiển Dạ, Da Luật Cốt Dục, Quý Hồng Nô, Phong Nghi Nô, chắc không bỏ sót ai đâu nhỉ? Xem ra không có đâu, được được được, cứ xem xét trước rồi nói tiếp, đừng có làm sai.

Lý Kỳ ôm bốn tờ thánh chỉ trong lòng vừa ra cửa, liền khẩn trương vụng trộm lấy ra kiểm tra cẩn thận một lần nữa, vừa xem, vừa ngây ngốc bật cười, lẩm bẩm:

- Nhược Thủy phu nhân, thú vị nha, ha hả, Thuận Nghĩa phu nhân, cũng không tệ nha. Gì? Hai phong hiệu này, Hoàng thượng làm sao nghĩ ra được vậy, gạt người quá. Khoan đã, sao phía dưới mỗi tờ Thánh chỉ đều viết là ba tháng sau mới có hiệu lực? Oa! Hoàng thượng, đã tới nước này rồi, ngài còn chưa tin ta à! Thôi, thôi, ba tháng, thì ba tháng đi, dù sao có Thánh chỉ trong tay, ta sợ ai chứ! Đây đều là bảo bối,phải giấu kỹ.

Sau khi hắn nhất nhất kiểm tra xong, sau khi xác định mỗi tờ Thánh chỉ đều có chữ ký và ngọc tỷ của Tống Huy Tông, mới thật cẩn thận đặt toàn bộ vào trong lòng, chỉ thấy từ ngực tới bụng đều nổi lên một cục. Hai tay hắn ôm bụng, cúi đầu đi ra khỏi cung rất nhanh, vô cùng giống một tên trộm mà.

Ra khỏi cung điện, ánh mắt Lý Kỳ bắt gặp được Mã Kiều đang đứng thẳng trong gió xuân đầu tiên, sợi tóc dài trên trán phiêu lãng theo gió, tay trái nhấc một vò rượu, ra sức rót vào miệng, rất có phong phạm cao thủ. Từ đó có thể thấy, hành trình Phượng Tường lần này đã bắt y nín nhịn thế nào rồi, bên cạnh y còn có một chiếc xe ngựa đang dừng nữa.

Lý Kỳ trong mắt chợt sáng lên, bước nhanh tới.Mã Kiều lau miệng, thấy Lý Kỳ đi ra, vội nói:

- Hồng nương tử, Bộ Soái ra rồi.

Vừa dứt lời, trong xe truyền đến một tiếng la hét:

- Đại ca.

- Hồng Nô ngoan ngoãn đừng cử động, đại ca tới rồi đây.

Lý Kỳ hưng phấn chạy bước nhỏ qua, khi đi ngang qua bên cạnh Mã Kiều, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, khiến hắn không khỏi nhíu mày, nói:

- Đừng uống rượu nhiều như vậy, lát nữa còn rất nhiều chuyện phải làm.

Mã Kiều kinh ngạc nói:

- Vậy mà nhiều? Ty chức chỉ xem như nước uống thôi, người không uống nướcchẳng phải sẽ chết khát sao.

- Ặcxem như ta chưa nói.

Ta đi, thiếu chút nữa đã quên thằng nhãi này ngàn chén không say, chút rượu này với y mà nói đúng là chỉ giải khát thôi. Lý Kỳ lắc đầu, vội vã lên xe, vén rèm xe lên, mở hai tay ra chuẩn bị ôm, nhưng khi thấy rõ người trước mắt, sắc mặt hắn kinh hãi, vội vã đổi thành hai tay ôm ngực, kinh hô:

- Mẹ nó! Who are you?

Hoá ra trước mặt hắn là một vị phụ nhân bốn mươi tuổi.

- Đại ca.Vẫn chưa phục hồi tinh thần, một bóng dáng xinh đẹp liền rúc vào ngực của hắn.

Lý Kỳ sửng sốt, khẩn trương ôm lấy bóng dáng xinh đẹp kia, nói:

- Bảo bối, đại ca nhớ muội muốn chết.

Người này không phải Quý Hồng Nô thì là ai.

Quý Hồng Nô hai mắt đẫm lệ, nghe Lý Kỳ gọi nàng là bảo bối, trên mặt nóng bừng, nhưng nàng cũng không quan tâm nhiều vậy, ưm một tiếng, nhỏ giọng nói:

- Hồng Nô cũng nhớ đại ca.

Lý Kỳ rất cảm động, nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, thấy nàng hoa lê đái vũ, trong lòng lại vô cùng áy náy, nữ nhân của mình vừa mới mang thai, mà bản thân lại không ở bên cạnh của nàng, thật sự là tội không thể tha mà. Nhẹ nhàng hôn lênnhững giọt lệ như những hạt trân châu trên gương mặt xinh đẹp kia, dịu dàng nói:

- Yên tâm đi, Hồng Nô, đại ca sẽ vẫn bên cạnh muội mãi mãi.

Quý Hồng Nô nghe được đôi mắt xinh đẹp ươn ướt, nước mắt lại tuôn rơi như chuỗi hạt châu bị cắt đứt, ra sức lắc đầu.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ muội không muốn đại ca ở bên cạnh muội.

Quý Hồng Nô bỗng nhiên vươn hai tay ôm cổ của Lý Kỳ, dán mặt trước ngực của Lý Kỳ, nói: 

- Hồng Nô đương nhiên muốn được ở bên cạnh đại ca, nhưng Thất nhi tỷ có nói, đại ca sau này nhất định sẽ được làm tướng, Hồng Nô không thể ích kỷ như vậy, chỉ cần đại ca tốt, Hồng Nô đã hài lòng rồi.Hốc mắt Lý Kỳ dần dần ươn ướt, hai tay càng ôm chặt hơn, cười nói:

- Cái gì tướng này tướng nọ chứ, làm sao hơn được bảo bối Hồng Nô của huynh chứ.

Quý Hồng Nô nghe được, trái tim tựa như nai con đi lạc, lại giống như ăn được mật đường vậy, chợt thấy trước bụng Lý Kỳ cưng cứng, nói:

- Nha..! Đại ca, huynh giấu cái gì vậy, chĩa vào muội này.

Không thể nào? Ta không nảy sinh phản ứng nha! Lý Kỳ đầu tiên là cả kinh, lập tức hiểu ra, đây tuyệt đối là hiểu lầm, ha hả cười nói:

- Lại đây lại đây, bảo bối Hồng Nô, muội ngồi xuống, đại ca tặng muội một lễ vật.

Hắn vội vàng ôm lấy Quý Hồng Nô ngồi xuống bên cạnh, bớt chút thời gian cẩnthận đánh giá nàng, phát hiện nàng chẳng những không gầy đi, ngược lại càng thêm quyến rũ mê người, một loại phong tình thiếu phụ nồng đậm khiến tâm hồn Lý Kỳ run rẩy, lại thấy bụng nàng đã hơi hơi nhô lên, vô cùng tiếc nuối bản thân không được tận mắt nhìn thấy thay đổi này, hì hì nói:

- Sờ trước đã.

Khi nói chuyện, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô lên của Quý Hồng Nô, ha hả nói:

- Bé cưng, con có nhân lúc phụ thân vắng mặt mà ức hiếp mẹ con không đó.

Quý Hồng Nô cười khúc khích, gắt giọng:

- Đại ca, huynh nói bậy bạ gì đó, con của chúng ta ngoan lắm.

- Ngoan là tốt rồi, ngoan là tốt rồi.Lý Kỳ cười ha hả, đang muốn giơ tay đưa vào trong lòng, chợt thấy còn hai phụ nhân ngồi đối diện, lúc này mới phản ứng lại, nói:

- Các vị là?

Quý Hồng Nô cũng tỉnh ngộ lại, nhớ tới những lời nói vừa rồi, không khỏi đỏ bừng mặt, chỉ vào vị phụ nhân bên ngoài ban nãy bị Lý Kỳ dọa ngây ngẩn nói:

- Đại ca, vị này là Nhị thẩm muội.

Lại chỉ vào vị bên trong nói:

- Vị này là Tam thẩm muội.

Nói xong nàng lại nói với nhị vị thẩm thẩm:

- Thẩm thẩm, đây là phu quân của con.

Đung rồi! Ta nên sớm nghĩ ra chứ. Lý Kỳ cười gật đầu với nhị vị, nói:

- Nhị vị thẩm thẩm, con là Lý Kỳ, vừa rồi thật xin lỗi.Đây là quan to tam phẩm sao? Hai phụ nhân kia đối với hành động vừa rồi của Lý Kỳ, cảm thấy thật kinh ngạc, trong ấn tượng của họ, quan không phải là dáng vẻ này, nhưng cũng không dám nhiều lời, vội vàng hành lễ nói:

- Dân phụ Quách thị (Ôn thị) bái kiến đại nhân.

Thật ra khi hai bà biết Quý Hồng Nô tìm được một chỗ dựa vững chắc, trong lòng vô cùng sợ hãi, dù sao trước kia nhà họ đối với nhà Hồng Nô rất không nồng hậu, sợ Quý Hồng Nô mượn cơ hội trả thù.

Đại nhân? Lý Kỳ cười khổ nói:

- Các vị chỉ cần xem con như phu quân của Hồng Nô là được rồi, những chuyện khác thì chớ suy nghĩ quá nhiều, tất cả quá khứ hãy để cho nó trôi qua đi, chỉ cần sau này các vị đối xử tốt với Hồng Nô là được rồi. Chúng ta đều là người một nhà, nếu nói hai nhà cũng có chút khách khí.Hai phụ nhân kia nghe thấy Lý Kỳ nói như vậy, cuối cùng trong lòng thở phào một hơi, lại nghe Lý Kỳ nói chúng ta đều là người một nhà, không khỏi vui sướng không ngừng, các nàng đến Kinh thành lâu rồi, sớm đã vô cùng quen thuộc với Lý Kỳ, quả thực giống hệt như nằm mơ vậy, đây chính là một ngọn núi dựa vững chắc đó.

Quý Hồng Nô thấy Lý Kỳ lấy lễ đối đãi với hai vị thẩm thẩm của nàng, trong lòng rất cảm động, nhẹ nhàng rúc trên vai Lý Kỳ.

- Vừa hay các vị đều có mặt, ta có một vật phải đưa cho các vị. Lý Kỳ nói xong, móc móc trong ngực, lấy ra một tờ Thánh chỉ, mở ra nhìn, nói:

- Không phải.



- Choáng! Cũng không phải.Cho đến khi lấy ra tờ Thánh chỉ thứ ba, hắn mới ha hả cười, đưa tới cho hai vị phụ nhân kia.

- Đâyđây là?

Lý Kỳ ha hả nói:

- Thánh chỉ!

Hai người vừa nghe, sợ tới mức hai chân khẽ run rẩy, theo bản năng liền quỳ xuống. Lý Kỳ vội vàng đỡ bọn họ, nói:

- Nhị vị thẩm thẩm chớ sợ, đây là Hoàng thượng đưa lễ vật cho Hồng Nô, các vị là trưởng bối của muội ấy, theo lý nên thay muội ấy nhận lấy.

HoàngHoàng thượng?Hai người ngơ ngác nhìn nhau, đầu óc trống rỗng.

Lý Kỳ thấy thế, lại đưa Thánh chỉ tới trước, nói:

- Nhị vị thẩm thẩm?

Hai phụ nhân kia sửng sốt, vội dùng bốn tay nhận lấy.

Lý Kỳ duỗi tay ra nói:

- Mở ra xem chút đi.

- Ôi.

Hai phụ nhân liên tục gật đầu không ngừng, lập tức thật cẩn thận mở ra. Cũng không dám thở mạnh, tam thẩm Ôn thị kia lẩm bẩm nói:- Đâyđây là bút tích của Hoàng thượng đó.

Toát mồ hôi!! Không phải đâu, chẳng lẽ nội dung phấn khích như thế còn thua kém bút tích của Hoàng thượng ư? Lý Kỳ không nói được gì nữa!

Quý Hồng Nô cũng vô cùng hiếu kỳ, vụng trộm ló đầu qua nhìn một hồi. Trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ, lại ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lý Kỳ, thật ra nàng cũng không để ý lắm đến danh phận này, chỉ cần có thể ở bên cạnh Lý Kỳ, làm thiếp làm vợ đều được, cho nên trong lòng ngoại trừ cảm động ra, cũng không có chấn động gì lớn cả, nói:

- Đại ca, vậy Thất nhi tỷ

Lý Kỳ chỉ chỉ bụng của mình, hì hì cười nói:

- Đều có, đều có, một người cũng không thiếu.Quý Hồng Nô lúc này mới yên lòng. Lý Kỳ ôm Quý Hồng Nô, ngẩng nhìn nhị vị phụ nhân trước mặt đều đang dán mặt lên Thánh chỉ rồi, thật sự là quỳ bái cao nhất nha, nhỏ giọng hỏi:

- Hồng Nô, các thẩm thẩm biết chữ không?

Quý Hồng Nô mím môi cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Kỳ lại nhỏ giọng nói:

- Hồng Nô, hôm nay đại ca còn một số việc muốn sắp xếp, chỉ sợ không thể ở bên muội. Tuy nhiên muội yên tâm, qua khỏi hôm nay, đại ca sẽ nghỉ một kỳ nghỉ thật dài, đến lúc đó có thể mỗi ngày ở bên cạnh muội rồi.

Sau khi Quý Hồng Nô nghe xong, trong mắt hiện lên một chút không nỡ, nhưng vẫn vội vàng giãy khỏi lòng Lý Kỳ, vội nói:- Đại ca, vậy huynh mau đi đi, ta tự trở về là được rồi.

- Ừ.

Lý Kỳ hôn lên mặt Quý Hồng Nô, lại cười nói với hai vị phụ nhân trước mặt:

- Nhị vị thẩm thẩm, các vị từ từ thưởng thức, con còn có việc phải đi trước rồi, buổi tối con sẽ đón gió tẩy trần cho hai vị thẩm thẩm.

Hai phụ nhân kia vội gật đầu nói:

- Đại nhân, mời đi thong thả. 

Lý Kỳ quay đầu cười khổ nói:

- Gọi Lý Kỳ là được rồi.

- Ai nha nha.Sau khi Lý Kỳ xuống xe ngựa, nhìn chung quanh, cau mày nói:

- Chết tiệt, rõ ràng ta an bài hơn mười cao thủ đến bảo vệ Hồng Nô, người chết đâu hết rồi.

Mã Kiều cầm một cái vò rượu không đi tới, thản nhiên nói:

- Bộ Soái, nếu ngài có thể phát hiện, vậy còn có thể gọi là cao thủ sao?

Lý Kỳ sửng sốt, lập tức đen mặt nói:

- Ngươi đó có thể cho Bộ soái ta chút mặt mũi được không hả.

Mã Kiều ngơ ngẩn chốc lát, kinh ngạc nói:

- Mặt mũi không phải là do bản thân kiếm về sao, làm sao cho?

Ngón giữa!Lý Kỳ không chút do dự dựng ngón giữa lên với Mã Kiều.

- Là như thế này sao.

Mã Kiều cũng dựng ngón giữa lên với Lý Kỳ, ngoài miệng còn thì thào thì thầm:

- Cách dựng tay này thật lạ quá, không biết có quan hệ thế nào với mặt mũi? Có điển cố gì hay không?

- OMG!

Lý Kỳ vỗ trán, giận đến trợn trắng cả mắt, thằng nhãi này nhất định là cố ý. Không nói tiếp nữa lập tức lên ngựa, quăng lại ba chữ “Thương Vụ Cục”, lập tức dẫn đầu rời đi, hắn thật sự sợ bản thân mình sẽ không kìm nổi mà động thủ với Mã Kiều, nếu động thủ, vậy hắn thế nào cũng phải giết chết tên Mã Kiều chưa bao giờ hiểu tônti là vật gì, dứt khoát chọn sách lược mắt không thấy tâm không phiền đi.

Đi vào Thương Vụ Cục, Lý Kỳ lại bảo người gọi đầu lĩnh của Quân Khí Giám tới, câu đầu tiên

- Ta sắp quy ẩn.

Làm mọi người sợ choáng váng. Nhưng Lý Kỳ cũng không có giải thích nhiều, chỉ đại khái nói ra nguyên nhân, ngay sau đó để Thương Vụ Cục dừng hết tất cả những hạng mục có liên quan đến luật mới, còn về toàn bộ hạng mục của Quân Khí Giám vẫn tiến hành như thường, tiến độ còn phải nhanh hơn, trên danh nghĩa Hoàng thượng tự mình quản lý, thực tế lại do Ngu Kỳ thay hắn quản lý Quân Khí Giám.

Sau khi sắp xếp xong, Lý Kỳ lập tức tự mình viết hai phong thư hàm, sau đó đi đến Thị Vệ Bộ, đầu tiên hắn lệnh Nhạc Phiên gọi người dùng tám trăm dặm hỏa tốc gửi cho Tần Cối một phong thư, gửi cho Bạch Thiển Dạ một phong thư và một tờThánh chỉ. Lại gọi toàn bộ đầu lĩnh của Thị Vệ Mã tới, sau đó lại nói lại lời dạo đầu không khác gì với hồi nãy, mà phản ứng của mọi người cũng cực kỳ nhất trí, nhưng Lý Kỳ cũng không quan tâm bọn họ, để Quách Dược Sư và Nhạc Phi thay hắn chưởng quản Thị Vệ Bộ, còn về Thị Vệ Mã thì giao cho Ngưu Cao.

Trong lúc bất tri bất giác, đã mặt trời lặn về phía tây.

Lý Kỳ ra khỏi cửa chính Thị Vệ Bộ, ba người huynh đệ Nhạc Phi, Ngưu Cao và một đám người theo sau, một loạt tin tức bạo phát này đối với bọn họ mà nói tới quá đột ngột mà.

- Bộ Soái

Lý Kỳ nhấc tay, căt đưt lời của Nhạc Phi, cười nói:- Chuyện này không liên quan gì tới các ngươi, các ngươi không cần hỏi nhiều, nắm vững chuyện luyện binh là được, còn lại các ngươi đừng quan tâm nhiều, các ngươi cũng không quan tâm được đâu.

- Mạt tướng tuân mệnh.

Ba người ôm quyền, cùng kêu lên nói.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, bước xuống đài, duỗi cái lưng mệt mỏi, mặt trời chiều chỉ lộ ra phân nửa, khẽ cười nói:

- Tần Cối, mưu cầu phú quý trong hiểm nguy, thành công hay không, trông vào lần này, bây giờ vận mệnh của ngươi đang nằm trong tay ngươi, đừng khiến cho ta thất vọng a.