Lý Bang Ngạn cũng đứng ra nói: - Vi thần tán thành.
Thái Du hừ nói: - Nhị vị không nên quên, là Tây Hạ chọn khởi sự đoan trước, Đại Tống ta sư xuất nổi danh. Kim quốc dựa vào cái gì nhúng tay?
Những năm cuối thời Bắc Tống, Tây Hạ cũng bắt đầu xuống dốc rồi, Tống Huy Tông xuất binh đối với Tây Hạ cũng nhiều lần giành được thắng lợi, hơn nữa chiếm lĩnh được những vùng yếu địa chiến lược, một vùng Hoành Sơn đối với Tây Hạ là tiến có thể công, lui có thể phòng thủ, nếu không phải khi đó vừa gặp cuộc khởi nghĩa Phương Lạp, Tống Huy Tông vội vàng đem trọng tâm thay đổi đối nội, Tây Hạ nếu không chết chỉ sợ cũng còn lại có nửa cái mạng rồi. Cho nên, Tống triều cũng không sợ Tây Hạ, nếu là không có Kim quốc, chỉ sợ Tống Huy Tông căn bản sẽ không do dự, đã sớm xuất binh thảo phạt rồi.
Tống Huy Tông trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn về Thái Kinh hỏi: - Thái sư cho rằng phải làm như thế nào?
Thái Kinh nói: - Lão thần nghĩ đến Tây Hạ vừa mới xưng thần đối với Kim Quốc, nếu Đại Tống ta vào lúc này tiến công Tây Hạ, như vậy không khác gì là bức bách Kim Quốc xé bỏ minh ước đối, xuất binh với Đại Tống, cho nên lão thần cho rằng chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn. Mặc dù muốn xuất binh cũng phải chờ thêm một hai năm.
Kỳ thật Thái Kinh cho tới nay đều là chủ trương dụng binh đối với Tây Hạ, lập tốt biên công, nhưng mà vào thời điểm này, lão đã tới tuổi già. Cho dù có lập công lớn đi nữa, vị trí ngồi lại càng ổn định hơn nữa, thì cũng khó thoát khỏi sinh lão bệnh tử. Cho nên, trên tư tưởng cũng xuất hiện một ít thay đổi, không còn giống lúc trước, ví như kiên trì xuất binh, mà giữ lại đó tạm thời chưa xử lý.
Đồng Quán bỗng nhiên nói: - Hoàng thượng, vi thần thật ra có kế sách có thể tiêu trừ nỗi lo này.
Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói: - Ái khanh nói mau.
Đồng Quán nói: - Vi thần nghĩ đến Kim quốc khiến Tây Hạ xưng thần, chính là ngộ biến tùng quyền, mối họa ngầm lớn nhất của Kim quốc vẫn chính là Da Luật Diên Hi. Lúc ấy, Da Luật Diên Hi đã chạy trốn tới biên thùy Tây Hạ, Lý Càn Thuận đang định tiếp nhận Da Luật Diên Hi nhập Tây Hạ, nếu để cho Da Luật Diên Hi thực hiện được, sẽ mang đến trở ngại rất lớn cho Kim Quốc, hơn nữa chỉ cần Da Luật vương triều một ngày không bị diệt, sẽ có ngày người Khiết Đan ngóc đầu trở lại, Kim quốc vì sớm tróc nã ở Da Luật Diên Hi, mới có thể không tiếc đáp ứng đem Tây Bắc tặng cho Tây Hạ. Cho nên, chúng ta không ngại đề xuất Kim quốc, thuyết phục Kim quốc cùng thảo phạt Tây Hạ, đến lúc đó Tây Hạ tất vong rồi, Da Luật Diên Hi tự nhiên cũng không có chỗ che giấu, một công đôi việc.
Lý Bang Ngạn nói: - Nếu là có thể thuyết phục Kim quốc xuất binh, thế thì không thể không thử một lần.
Tống Huy Tông nghe gật đầu liên tiếp.
Thái Du sau khi nghe xong, trong lòng cảm thấy sốt ruột, nếu để Đồng Quán lại cầm binh mà nói..., như vậy vị trí Xu Mật Sứ khó giữ được, chức Tể tướng để cho Thái Kinh cướp đi, nếu Xu Mật Sứ cũng bị Đồng Quán chiếm về, vậy trong tay không thể thêm một chút thực quyền nào nữa, một khi trở lại trước giải phóng a. Hiện giờ gã ta thấy tình huống không ổn, không muốn xuất binh Tây Hạ, ánh mắt đột nhiên liếc hướng Lý Kỳ, cười nói: - Nếu là muốn phái người đi sứ Kim Quốc mà nói..., Kinh Tế Sử không thể nghi ngờ gì là thí sinh tốt nhất a!
Gã nhìn ra Lý Kỳ tuyệt không muốn xuất binh Tây Hạ, cho nên cố ý đem đề tài dẫn tới Lý Kỳ, mượn miệng Lý Kỳ, ngăn cản Đồng Quán lại lãnh binh. Bởi vậy có thể thấy được, ích lợi ở trước mặt, không có kẻ thù vĩnh viễn hoặc là bằng hữu vĩnh viễn.
Quả nhiên, gã vừa nói qua như vậy, mọi người lại đem đưa ánh mắt chuyển đến phía Lý Kỳ. Tống Huy Tông lúc này mới nhớ tới đương sự này vẫn trầm lặng không nói, liền hỏi: - Lý Kỳ, việc này với ngươi có liên quan lớn lao, ngươi thấy thế nào?
Chết tiệt Thái Du, không ngờ lấy ta làm lá chắn, được thôi, dù sao thật sự hiện tại chúng ta đều là người đứng ở cùng một trận địa, cho dù ngươi không ra tiếng, ta cũng phải ngăn cản bọn họ. Lý Kỳ nói: - Nếu là Hoàng thượng phái vi thần đi sứ Kim quốc, vi thần đương nhiên tuân mệnh, nhưng vi thần lại nghĩ đến, Kim quốc không có khả năng sẽ ưng thuận.
Tống Huy Tông nói: - Chuyện này là vì sao?
Lý Kỳ cười nói: - Chuyện Tây Hạ xưng thần đối với Kim quốc, vi thần ở tây bắc đã nghe nói rồi, Da Luật Diên Hi đích xác là một nguyên nhân quan trọng thúc đẩy nên kết quả này, nhưng đó không phải là duy nhất. Mặt khác còn có hai điểm, thứ nhất, Đại Tống ta đánh chiếm Tây Hạ, chủ yếu là vì đoạt được mã tràng Hà Sáo, ngựa này đối với Đại Tống mà nói, thật sự quá quan trọng, nhưng Kim Quốc tấn công Tây Hạ, bọn họ có thể đạt được cái gì? Ngựa? Phải biết rằng Kim Quốc hiện giờ chiếm cứ đa phần thảo nguyên phương Bắc, là có ngựa, đương nhiên, người Nữ Chân rất tham đấy, muốn nói bọn họ đối với mảnh đất Tây Hạ này không có ý đồ, chuyện đó là tuyệt không thể. Nhưng, Kim quốc liên tiếp chinh chiến nhiều năm, sớm người kiệt sức, ngựa hết hơi, mà Hoàn Nhan Thịnh lại vừa mới vào ngôi không lâu, đầu tiên ông ta phải làm nhất định là củng cố nội chính, nghỉ ngơi lấy lại sức, mặt khác, Da Luật Diên Hi còn tại ngoại, vì một khối đất đai có giá trị không lớn đối với chính mình, phái quân mỏi mệt xuất binh thảo phạt, thần tin tưởng Hoàn Nhan Thịnh sẽ không làm việc ngốc này.
Đồng Quán nói: - Kinh Tế Sử nói có lý, một khi đã như vậy, như vậy Kim quốc cũng không có khả năng vì Tây Hạ mà xuất binh đối với Đại Tống, chuyện lần này cũng vừa đúng chứng minh điểm này rồi.
Ngươi cái tên ngu ngốc này, hiện giờ Da Luật Diên Hi kia đã là chó nhà có tang, ngay cả chỗ dựa vững chắc cũng không có, Kim quốc căn bản không cần hao phí nhiều tinh lực đi đối phó, có thể Kim quốc lập tức nghỉ ngơi lấy lại sức, chính là vì Đại Tống ta mà chuẩn bị. Lý Kỳ đương nhiên biết ước nguyện ban đầu của Đồng Quán, nếu là không có chiến tranh mà nói..., địa vị ông ta trong suy nghĩ Tống Huy Tông sẽ giảm xuống đáng kể. Nói: - Quảng Dương Quận Vương, lời này có thể nói theo hai cách, Tây Hạ mặc dù đối với Kim quốc mà nói, có lẽ không có gì giá trị, nhưng Đại Tống ta đối với Kim quốc mà nói, lại rất có sức hấp dẫn đấy, Kim quốc hiện giờ thiếu là cái gì, tiền, ruộng tốt, nhân tài, kỹ thuật, bốn điểm này, thử hỏi ai có thể vượt qua Đại Tống ta. Ở trước mặt ích lợi, hết thảy tất cả đều trở nên không thể đoán trước. Nếu Đại Tống một mình xuất binh Tây Hạ, Kim Quốc được thời cơ mà động, có tiến có thoái, một khi xuất hiện cơ hội, khả năng Kim Quốc sẽ xuất binh đối với Đại Tống, đến lúc đó Đại Tống trước sau sẽ đều khó khăn, lâm vào hiểm cảnh, mà Kim Quốc là lấy giá trị nhỏ đổi ích lợi nhiều nhất. Tuy rằng ta không dám cam đoan Kim Quốc nhất định sẽ xuất binh đối với Đại Tống, nhưng đối mặt lợi nhuận lớn như vậy, khó tránh khỏi Kim quốc sẽ không động lòng.