Bắc Tống Phong Lưu

Chương 897-1: Đánh một trận ra trò (1)




- Còn, còn chưa dùng hết sức mạnh?

Lý Kỳ ngây người ra chớp chớp mắt, đầu lưỡi có phần tê cứng cả lại, vẻ không thể tin nổi hỏi:

- Vậy, vậy Tửu Quỷ mà dùng hết sức thì sẽ thế nào?

Mã Kiều một vẻ nghiêm túc nói:

- Xem đi, có lẽ sắp rồi, trừ khi Tửu Quỷ không tiếc mạng hắn.

Trong trận đấu, sức tấn công của hai người Nhạc, Chiết không những không suy giảm, ngược lại còn ngày một dũng mãnh hơn. Mặc dù thực lực của cả hai đã phát huy tới cực điểm, không thể hơn được nữa, nhưng sự ăn ý giữa hai người đã đạt tới sự thăng hoa. Từng chiêu thức đều hài hòa ăn ý, cho nên sức tấn công không những không giảm mà lại còn tăng. Tửu Quỷ trái lại giống như người thừa đứng đó làm loạn, càng nhìn càng thấy kì quặc.

Tửu Quỷ vốn muốn kéo dài thời gian, không đánh mà thắng, nhưng tuyệt đối không ngờ được là hai người này mặc dù lần đầu phối hợp mà lại ăn ý đến thế. Đây quả là điều nằm ngoài dự liệu của gã, trán gã lấm tấm mồ hôi hột, lông may chau lại, thầm nghĩ, nếu cứ đánh thế này thì ta nhất định thua mất.

Đúng vào lúc này, Nhạc Phi và Chiết Mỹ Nguyệt bắt đầu biến chiêu. Chiết Mỹ Nguyệt đột nhiên cúi thấp mình, một đòn quét vào phần nửa người dưới Tửu Quỷ, còn Nhạc Phi thì một thương đâm thẳng vào ngực gã.

Trong ánh mắt Tửu Quỷ hiện lên một vẻ kinh ngạc, đoạn quay mình về phía sau, lộn mấy vòng, rồi trực tiếp dùng đầu tiếp đất, lại bật tiếp một phát về phía sau tránh né, nới rộng khoảng cách với Nhạc Phi và Chiết Mỹ Nguyệt.

Nhạc Phi, Chiết Mỹ Nguyệt thấy chiêu này hiệu quả, lập tức xông lên, một trên một dưới, tấn công Tửu Quỷ thêm một lần nữa.

Mặc dù thanh đại kiếm trong tay Tửu Quỷ múa tròn ngăn chặn sự tấn công của đối phương, nhưng cũng thể hiện một sự đuối thế.

Chiết Khả Tồn xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:

- Người này quả là lợi hại, đối mặt với sự tấn công của Nhạc Phi và Mỹ Nguyệt mà vẫn cầm cự được lâu như vậy, nếu như đấu tay đôi thì e rằng trên đời khó tìm được đối thủ.

Chủng Sư Đạo cũng gật đầu, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ, tên tiểu tử này số thật may mắn, sao lại có thể tìm đâu được cao thủ như vậy, có được sự giúp đỡ của hắn, ta xem như yên tâm được nhiều phần. 

- Hây a!

Thương pháp của Chiết Mỹ Nguyệt đột nhiên thay đổi, đâm chéo một nhát từ dưới lên trên, cùng lúc đó, Nhạc Phi hét lên một tiếng, bổ một nhát từ trên xuống dưới. Cú biến chiêu này thật sự ngoài sức tưởng tượng của mọi người, khó mà đề phòng nổi.

- Chớ có gây thương tích.

Chiết Khả Tồn kinh hãi hô to.

Mọi người cũng tỏ ra hết sức kinh hãi.

Chính trong màn đấu nảy lửa này, chợt thấy một tia sáng lạnh lóe lên chỗ tay trái Tửu Quỷ, gã bước một bước lớn nghênh chiến Chiết Mỹ Nguyệt, thanh đại kiếm vung lên trên, keng một tiếng, chặn đứng sự tấn công của Nhạc Phi, tay trái lướt qua trước ngực, thuận thế chém vào cây Hồng Anh thương của Chiết Mỹ Nguyệt. Không biết tự lúc nào trong tay gã đột nhiên có thêm một con dao găm sắc bén, lưỡi dao vừa vặn kề vào Hồng Anh thương.

Xoẹt xoẹt!

Một chuỗi âm thanh chói tai vang lên. Chỉ thấy cây trường thương làm hoàn toàn từ sắt trong tay Chiết Mỹ Nguyệt tóe ra một tia lửa, bắn thẳng vào phía hai tay nàng.

Chiết Mỹ Nguyệt vô cùng hoảng hốt, chỉ còn cách bỏ thương thì mới giữ được đôi tay.

- Cẩn thận.

Chưa nói dứt lời, chỉ thấy đuôi thương của Nhạc Phi từ trái qua phải quét ngang, hướng vào cổ Tửu Quỷ.

Tửu Quỷ tay trái cầm dao găm, cổ tay run lên, chỉ thấy cây Hồng Anh thương của Chiết Mỹ Nguyệt quét về phía Nhạc Phi. Nhạc Phi sắc mặt căng thẳng, đuôi thương thuận thế vung xuống, chặn đứng cây Hồng Anh thương của Chiết Mỹ Nguyệt.

Chiết Mỹ Nguyệt thoát chết trong tích tắc, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh, vội đâm ra một nhát thương, Nhạc Phi cũng đâm một đòn gió, thuận thế kéo giãn khoảng cách với Tửu Quỷ.



Mã Kiều cười vẻ hả hê nói:

- Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không lấy nó ra chứ.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Lẽ nào đây chính là…?

Mã Kiều gật đầu nói:

- Thực ra con dao găm này mới là binh khí của Tửu Quỷ, thanh kiếm kia chỉ dùng để hù dọa, không đi xa thì gần như không mang theo. Trước đây cũng chỉ đặt dưới gầm giường, dù sao thì mang theo kiếm cũng không tiện trộm rượu uống.

- Điều này kể cũng đúng.

Lý Kỳ gật đầu vẻ rất hiểu.

Keng keng keng!

Tửu Quỷ không hề vội vã tấn công, đoạn dùng dao găm gõ vài cái vào thanh đại kiếm, cười ha ha nói:

- Được lắm, hai đứa ranh con các ngươi thật là khinh người quá đó, ta hôm nay quyết cho các ngươi nếm mùi đau khổ.

Nói rồi, hai tay gã dang rộng hai bên, mãnh liệt như mãnh hổ xuống núi, lao về phía Nhạc Phi và Chiết Mỹ Nguyệt.

Nhạc Phi, Chiết Mỹ Nguyệt dường như bị khí phách này của Tửu Quỷ trấn áp, không dám chống chọi lại, dựa vào ưu thế cự ly, hai cây thương cùng lúc phóng ra. 

Tửu Quỷ khẽ vung thanh đại kiếm, chặn đứng hai cây thương nhẹ như gió thu quét lá rụng, đoạn xoay người một cái, tay trái vung về phía Nhạc Phi. Nhạc Phi thầm nghĩ nếu ta bây giờ mà tránh thì Chiết Mỹ Nguyệt căn bản chống đỡ không nổi, bèn hạ quyết tâm, tay phải giữ đuôi thương đâm thẳng về phía Tửu Quỷ.

- Tiểu tử ngươi muốn chết đó à.

Tửu Quỷ không ngờ Nhạc Phi lại sử dụng chiêu thức cùng hủy diệt này, gã cũng không muốn bị thương Nhạc Phi, liền bỏ qua cơ hội tốt, nghiêng mình tránh sang một bên.

Nhạc Phi và Chiết Mỹ Nguyệt thấy Tửu Quỷ tấn công bằng tay trái sắc bén như vậy, biết là lấy thủ thay công, chắc chắn sẽ thua, chỉ có lấy công đối đầu với công thì mới giành thắng lợi, hai người đột nhiên tách sang hai bên, trường thương trong tay như thể phục sinh, một trái một phải hướng về phía Tửu Quỷ.

Dù sao thì con dao găm trong tay Tửu Quỷ quá ngắn, nếu cứ như vậy tay trái của gã chỉ có thể phòng thủ.

- Xông tới đây! Hôm nay ta phải đánh một trận ra trò!

Tửu Quỷ cười ha hả vài tiếng, đột nhiên chiêu thức tay phải đột ngột biến hóa, từ công chuyển sang thủ, tay trái dùng dao găm một mặt hóa giải sự tấn công của Chiết Mỹ Nguyệt, một mặt nhanh chóng di chuyển hướng về phía nàng.

Chiết Mỹ Nguyệt đương nhiên biết được ý đồ của Tửu Quỷ, thế là vừa công vừa lui, luôn giữ một khoảng cách với gã, dù sao thì con dao găm kia quả là khiến người ta khiếp sợ.

Ba người trong trận chiến bắt đầu đấu một trận mèo đuổi chuột, ngươi công ta lui, ngươi lui ta cũng lui, tình hình rơi vào thế giằng co.

Không được, cứ đánh như vậy thì sớm muộn sẽ có một bên bị thương, phải nghĩ cách ngăn bọn họ lại mới được. Nhưng mà nếu như ta trực tiếp ra mặt ngăn cản, tất sẽ làm mọi người bất mãn, nhưng ngoài cách đó ra thì còn cách nào mới khiến bọ họ dừng lại đây? Lý Kỳ nhìn 3 người trong cuộc đấu, trầm tư một hồi, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian, nháy mắt ra hiệu với Ngưu Cao, nhưng Ngưu Cao đang xem khoái quá, căn bản không hề chú ý tới.

Không còn cách nào, Lý Kỳ đành phải tìm một tên lính đứng cạnh mình, nói thầm vào tai y dặn dò mấy câu.

Tên lính đó nghe xong, gật đầu một cái rồi nhanh chóng rời đi.