Bắc Tống Phong Lưu

Chương 895-2: Không đánh mà hàng phục (2)




Sau khi Lý Sát Nhĩ ra về không lâu, Tây Hạ đã lục tục rút binh, còn đám người Lý Kỳ thì cũng quay về thành Lan Châu, ngay cả Chủng Gia Quân và Chiết Gia Quân cũng rút về toàn bộ. Thực ra đối với hai nhánh quân đội này mà nói, cũng là một chuyến thao luyện bên ngoài. Bởi vì bọn họ vốn luôn trấn thủ ở trong thành, có thể nói không bước ra khỏi cổng một bước, chuyến đi này ngay cả lương thảo cũng không mang theo, cho nên không hề gây ra động tĩnh gì lớn.

Trận đại chiến này cũng từ đó mà bị bóp chết ngay trong trứng nước.

Thực ra nếu tính ra, triều Tống cũng đã chiếm được chút lợi. Mặc dù Tây Hạ vô cớ cướp được mấy vạn thạch lương thực, nhưng lại tổn thất hơn 1 vạn binh mã.

Tuy nhiên, Lý Kỳ không hề vì vậy mà lơi lỏng. Dù sao thì đến đã đến rồi, thế là bọn họ liền đồng tâm hiệp lực gia cố hệ thống phòng ngự ở Lan Châu. Dù sao thì Lan Châu cũng nằm ở vị trí ranh giới Tống Hạ, có thể bị tấn công bất cứ lúc nào.

Sau khi bố trí xong hệ thống phòng ngự, nhiệm vụ của Chủng Sư Đạo, Chiết Khả Tồn coi như đã hoàn thành, có thể ai về nhà nấy. Thực ra không thể nói là về nhà, bởi Lan Châu vốn là nhà họ rồi. Tuy nhiên, Lý Kỳ vẫn còn một nhiệm vụ gian khó hơn đang chờ đợi hắn. Hắn còn phải giúp Tây Quân củng cố hậu phương, giải quyết cái đống lộn xộn ở Phượng Tường Phủ, và khai phá Tây Bắc.

Vào đêm trước khi rút quân, Lý Kỳ hiệu triệu ba quân mở một đại tiệc đốt lửa trại. Lấy đó để tăng thêm tình cảm giữa mọi người với nhau, đương nhiên, chủ yếu vẫn là để củng cố tình cảm giữa hắn với Chiết Gia Quân, Chủng Gia Quân.

Cư dân địa phương cũng hết sức nhiệt tình, đưa tới rất nhiều đồ ăn ngon.

Các binh sĩ quây quần bên nhau, nhiệt tình vui vẻ, duy chỉ có một thứ đáng tiếc đó là lệnh cấm rượu do Lý Kỳ ban bố. Bất kì ai uống rượu đều bị trị tội theo quân pháp. Đến nay thì ai cũng biết cái vị thống soái trông bề ngoài thì thân thiện dễ gần này, nhưng khi thực hiện mệnh lệnh thì không bao giờ nói chuyện tình cảm.

Đối với vấn đề này thì Tửu Quỷ cực kì bất mãn. Hắn không còn nhớ rõ bản thân đã bao lâu không được uống rượu rồi. Với bản lĩnh của y thì muốn uống rượu cũng không khó, nhưng vấn đề là Lý Kỳ cứ dùng mấy trăm lính bắn cung ra hù dọa y, làm y vô cùng mất hứng, đoạn lặng lẽ ngồi tới chỗ gần Lý Kỳ nói nhỏ:

- Ta nói này Bộ soái, ngươi hẳn còn nhớ việc ngươi từng đồng ý với ta chứ?

Lý Kỳ cười nói:

- Đương nhiên là nhớ rồi, tuy nhiên bây giờ thì không được, hôm sau về tới Phượng Tường, cho ngươi uống thả sức là được chứ gì, ngươi cố nhịn thêm 1, 2 hôm đi.

Tửu Quỷ thấy Lý Kỳ dùng những lời này để ngăn cản hắn, trong lòng buồn bực lắm, đoạn nói:

- Bộ soái, người làm lính bọn ta đều là nam tử hán cả, không có rượu sao có thể được chứ!

Y cố tình nói to lên, ấy là muốn dùng lực lượng tập thể ép Lý Kỳ phải nghe theo.

Tiếc là y đã chọn nhầm người, Lý Kỳ là một người cực kì nguyên tắc, không đợi mọi người kịp phản ứng đã kiên quyết nói:

- Tối nay ngươi đừng có hòng, nếu ngươi thực sự cảm thấy nhàm chán thì ở đây có nhiều người vậy, ngươi chọn lấy vài người ra giao đấu mấy chiêu đi, chẳng phải ngươi cũng là người luyện võ sao.

Nhưng khi lời này vừa nói ra, hắn liền cảm thấy hối hận. Thằng nhãi này là một tên biến thái, ai mà chơi với y chẳng khác nào tự chuốc vạ vào thân.

Tuy nhiên, vẫn có vài người không e ngại. Chiết Ngạn Chất đột nhiên bước tới, hành lễ với Lý Kỳ trước, rồi sau đó nhìn Tửu Quỷ nói:

- Vị Tửu Quỷ đại thúc này…

- Miễn từ đại thúc đi, cứ gọi Tửu Quỷ là được rồi. Ta không có thằng cháu nào ngu như ngươi, bị người ta đùa giỡn trong tay, còn tỏ ra thần khí như cái gì nữa.

Tửu Quỷ xua tay ngắt lời Chiết Ngạn Chất, nhân tiện không tiếc lời châm chọc.

Ôi trời ơi, quả nhiên thầy nào có trò ấy mà! Lý Kỳ vội nhìn Chiết Khả Tồn bằng ánh mắt áy náy.

Chiết Khả Tồn mặc dù rất không thoải mái, tuy nhiên dù sao đối phương cũng đâu có nói sai, chỉ đành cười gượng cho qua chuyện.

Chiết Ngạn Chất thì càng buồn bực hơn, đây có lẽ sẽ là nỗi nhục cả đời y không thể gột sạch được. Đoạn nén giận nói:

- Trước đây không lâu, ta có nghe huynh đệ nói, thân thủ các hạ rất khá, tiểu tử bất tài, nguyện lĩnh giáo các hạ vài chiêu, mong các hạ vui lòng chỉ giáo.

Y vốn tính hiếu võ, trong Chiết Gia Quân đã rất khó tìm được đối thủ, lại nghe binh lính của y nói, cái tên Tửu Quỷ này dù có đối mặt với chục người bao vây, không những hoàn toàn phá giải được vòng vây, mà còn có khả năng sát thương nữa. Điều này khiến y không thể tin nổi, sớm đã muốn đọ vài chiêu với tên Tửu Quỷ này. Lúc này Lý Kỳ lại đưa ra vấn đề này, y đương nhiên là không muốn bỏ lỡ cơ hội rồi.

- Ngươi lại ý kiến gì?

Tửu Quỷ hừ một tiếng, rồi nói tiếp:

- Ta đã nói rồi, nếu như ngươi muốn đánh, thì cứ tìm tiểu đồ đệ của ta mà đánh trước, nếu không thắng được nó thì chớ tới tìm ta. 

Nói rồi y đột nhiên chỉ tay về phía Nhạc Phi nói:

- Đúng rồi, tiểu Phi, ta nghe nói thương pháp của ngươi không tồi, còn đánh cho tiểu Kiều nhà ta không thể chống đỡ, ta cũng muốn mở mang tầm mắt một chút.

Tiểu Phi? Nhạc Phi “a” một tiếng, ngây người nhìn Tửu Quỷ.

Mã Kiều bắt đầu thấy khó chịu, nói:

- Tửu Quỷ, ngươi đừng có nói bừa, ta thừa nhận lúc đó ta đã thua, nhưng không đến mức không phản nổi đòn, Bộ soái, ngươi cũng tận mắt chứng kiến đấy thôi!

Lý Kỳ không nể nang đổ thêm dầu vào lửa nói:

- Ta không hiểu cái trò này, tuy nhiên ta còn nhớ hình như chỉ trong có 3 chiêu mà Nhạc Phi đã đánh rơi cả con dao phay của ngươi.

Tửu Quỷ phấn khích nhảy lên nói:

- Oa ha ha, tiểu Kiều, ngươi nghe thấy rồi chứ, chỉ trong 3 chiêu, thế còn cãi không phải là không phản nổi đòn, tuy nhiên Tiểu Kiều người yên tâm, thầy sẽ ra tay giúp ngươi, ta cũng chỉ cần trong 3 chiêu là đánh rụng cây trường thương của tên tiểu tử này xuống đất.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn Tửu Quỷ. Bản lĩnh của Nhạc Phi thì bọn họ đã chứng kiến cả, sao có thể tin Tửu Quỷ này chỉ trong 3 chiêu là có thể đánh rơi trường thương của Nhạc Phi được cơ chứ?

Mã Kiều quay đầu đi hậm hực nói:

- Khoác lác.

Tửu Quỷ nói:

- Vậy được, vi sư nếu trong vòng 3 chiêu mà ngươi đánh ngã Tiểu Phi, kết cục của ngươi là sẽ bị mất mặt, như vậy cũng khiến cho vi sư cảm thấy vui rồi.

Mã Kiều lạnh lùng nói:

- Giao ước xong.

Lúc này, có một giọng khinh thường vang lên:

Nhìn cái bộ dạng nhỏ con này, cũng không biết ai có kết cục thảm bại đây.”

Bộ dạng nhỏ con? Mã Kiều trừng mắt lên, liếc một lượt xung quanh, thấy người vừa nói là Chiết Nguyện Mỹ, đoạn ngại ngùng gãi đầu, làu bàu tự nhủ:

- Thì ra là một nữ nhân. Thôi bỏ qua, bỏ qua.

Nhưng cái ánh mắt của Mã Kiều thì lại làm cho Chiết Nguyệt Mỹ rùng mình, một hơi lạnh xộc thẳng từ dưới bàn chân chạy lên.

Nhạc Phi nhướn mày, bất giác nhìn sang Lý Kỳ.

Lý Kỳ cũng cảm thấy khó xử. Tửu Quỷ này thật thâm sâu khó đoán, mấu chốt là đầu óc của y không tốt. Y cũng không khống chế nổi bản thân, ngộ nhỡ đánh bị thương Nhạc Phi thì gay go. Nhưng nếu như nói nỗi lo trong lòng ra, thì chẳng khác nào làm mất mặt Nhạc Phi. Điều này đối với một vị tướng quân mà nói, ắt hẳn là một sự xúc phạm không nhỏ.

Lúc này, Chủng Sư Đạo đột nhiên nói:

- Nhạc Phi, ngươi đứng ra để hắn chỉ giáo vài chiêu xem.

Nhạc Phi là học trò cưng của ông ta, còn những lời của Tửu Quỷ thì làm nhục người ta quá, ngay cả ông ta cũng không làm ngơ được.

Lý Kỳ thấy Chủng Sư Đạo cũng đã lên tiếng, nào dám phản đối gì, đoạn cười nói:

- Cũng tốt, dù sao thì ngồi đây cũng chẳng có việc gì làm.