Lúc ăn cơm, Lý Kỳ lại thảo luận sâu hơn về phương án hợp tác khái quát giữa hai nước với Lý Sát Nhĩ. Với cái miệng không gì không nói được của Lý Kỳ thì đương nhiên là cuộc bàn bạc diễn ra rất vui vẻ, hắn còn ám chỉ Lý Sát Nhĩ phải làm sao để dụ dỗ được Hoàng Thượng của y.
Lý Sát Nhĩ đương nhiên là ghi nhận tất, thực ra trong lòng y cũng biết rõ rằng việc này sai ở chỗ bọn họ. Một vạn binh lính kia cũng không thể truy hồi lại được nữa rồi. Sở dĩ trước mặt hắn vẫn nói tốt cho một vạn tính mạng kia nhiều lần, chẳng gì ngoài mục đích muốn rửa sạch tội cho chính mình. Cũng giống như giải thích vì sao 1 vạn người kia lại ở đó. Mặc dù lí do vô cùng gượng gạo, nhưng ít ra cũng là cái cớ thoái thác để bọn họ có thể tiếp tục bàn bạc.
Sau đó, hai bên lại thương lượng hồi lâu về việc rút quân. Ý của Lý Kỳ rất đơn giản, rút quân, được, ngươi rút trước, ai bảo chuyện này là do các ngươi gây ra.
Lý Sát Nhĩ tự biết mình đuối lí, nên đã đồng ý.
Lý Sát Nhĩ nghỉ lại một tối trong doanh trại, ngày hôm sau liền vội trở về thi hành mệnh lệnh.
Lý Kỳ tiễn y ra khỏi cổng quân doanh và đứng nhìn theo bóng y. Chủng Sư Đạo được tận mắt chứng kiến tài ăn nói của Lý Kỳ, vuốt râu cười nói:
- Lý Kỳ, lão phu xem như phục ngươi rồi đó, việc này cũng không phải là nhỏ, nhưng ngươi chỉ dùng vài ba câu đã khiến bọn họ hiểu ra vấn đề.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Lời này của Chủng Công sai rồi, mọi sự đàm phán đều dựa trên phương diện thực lực. Hơn nữa, tục ngữ có câu, con chó cắn người sẽ không sủa. Bọn họ nếu như muốn đánh, hà tất gì phải cử hắn ta tới, trực tiếp tấn công là được chứ gì? Hiển nhiên là bọn họ không muốn đánh, chúng ta cũng như vậy. Đành rằng hai bên đều không muốn, thì đương nhiên cuộc chiến này không thể xảy ra. Một khi đã không có chiến tranh, thì chúng ta còn bàn về cái chuyện căn bản không thể xảy ra này làm gì. Thà nói chuyện thực tế chút còn hơn, cho nên, cuộc đàm phán lần này mới vui vẻ như vậy.
Chiết Ngạn Chất nhìn theo bóng Lý Sát Nhĩ lạnh lùng nói:
- Bộ soái, ngài nói xem có phải bọn họ cố ý lừa bịp, dụ dỗ chúng ta mắc bẫy không?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không thể nào, các ngươi quên mục đích của bao nhiêu việc Kỷ Mẫn Nhân làm rồi sao?
Chiết Khả Tồn cau mày nói:
- Ý của Bộ soái là?
Lý Kỳ gật đầu cười nói:
- Không sai, bọn chúng không phải là vì mấy vạn thạch lương thực, mà là vì Chiết Gia Quân các ngươi. Nên nhớ, bọn chúng coi Chiết Gia Quân là họa lớn ở Tây Bắc. Đồng thời cũng hận các ngươi tới tận xương tủy, trong mơ cũng muốn diệt trừ các ngươi. Có các ngươi ở đây, bọn chúng sẽ gặp nhiều cản trở. Thực ra âm mưu ban đầu của bọn chúng là muốn làm xấu đi quan hệ giữa Chiết Gia Quân với triều đình. Đặt giả thiết bọn chúng thành công, chưa nói Hoàng Thượng có phái binh tới không, một khi Hoàng Thượng không còn tín nhiệm các ngươi nữa, thì bọn chúng sẽ thừa cơ mà tập kích vùng Lan Châu, Hà Hoàng. Đến lúc đó, bọ chúng còn có thể nói rằng các ngươi và bọn chúng câu kết với nhau. Với kiểu vu oan đó thì Chiết Gia Quân các ngươi dù có lý cũng khó mà thanh minh, từ đó rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đến lúc đó, chỉ dựa vào Chủng Gia Quân thì khó mà chống đỡ nổi cục diện Tây Bắc.
Chiết Khả Tồn nghe xong nghĩ mà thấy sợ, không kìm nổi giận dữ nhìm chằm chằm Chiết Ngạn Chất. Ngạn Chất vô cùng hối hận, cúi đầu không nói gì.
Lý Kỳ lại nói tiếp:
- Nhưng giờ đây chúng ta đã nhìn rõ được âm mưu của bọn chúng. Kỷ Mẫn Nhân và một ngàn quân Tây Hạ đều bị diệt sạch, hơn nữa, bọn chúng cũng không hề hay biết chúng ta nhìn thấu âm mưu đó từ lúc nào. Bọn chúng cũng lo lắng chúng ta tương kế tựu kế, dụ bọn chúng mắc bẫy, lại thêm Nhạc Phi diệt sạch quân tiên phong của bọn chúng, quân đội chúng ta chủ động xuất kích, luyện tập nghênh ngang ở vùng biên giới. Điều này khiến bọn chúng càng thêm sợ hãi. Còn một điểm nữa, bọn chúng lựa chọn thời điểm này động thủ, không gì khác ngoài việc muốn dựa dẫm vào Kim quốc. Nhưng hai nước lớn Tống Kim sao có thể nói đánh là đánh. Tạm chưa nói tới việc chúng ta và Kim quốc là đồng minh, kể cả có không phải, Kim quốc cũng sẽ không vì lợi ích Tây Hạ mà tùy tiện động thủ. Đặt giả thiết Kim quốc muốn tuyên bố chiến tranh với Đại Tống ta, thì cũng phải trải qua sự bố trí chặt chẽ. Tuy nhiên, những lời lẽ lập lờ của Kim quốc khiến bọn chúng hiểu rằng nếu như lại tiếp tục cố tình động thủ, thì sẽ gây ra họa hủy diệt đối với Tây Hạ bọn chúng. Bởi Tây Hạ 2 năm nay viện trợ cho nước Liêu, tổn thất không hề nhỏ, dân chúng lầm than, đánh thắng thì cũng tốt, bọn chúng sẽ chuyển hóa áp lực nội bộ sang mặt ngoại giao, còn nếu như đánh thua, nạn trong họa ngoài, bọn chúng muốn không chết cũng khó đó! Cho nên, nếu như không chắc chắn thắng lợi, bọn chúng tuyệt đối không dám động thủ.
Chủng Sư Đạo khẽ gật đầu, vỗ vai Chiết Ngạn Chất, vẻ thấm thía nói:
- Cháu à, việc này coi như dạy cho ngươi một bài học đó. Chiết Gia Quân các ngươi là cánh cửa phía Tây Bắc của Đại Tống ta, cũng là lực lượng kiên trung nhất Đại Tống. Chỉ cần các ngươi phạm phải bất kể một sai lầm nhỏ nào, cũng đều có thể dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Cho nên, sau này làm bất cứ việc gì, ngươi cũng phải lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối không thể hành động tùy tiện, bởi ngươi không chỉ đại diện cho mình bản thân ngươi, mà còn là cho cả Chiết Gia Quân các ngươi nữa đó!
Chiết Ngạn Chất gật đầu nói:
- Lời dạy của Chủng bá bá, Ngạn Chất xin ghi lòng tạc dạ.
Lý Kỳ cười nói:
- Tuy nhiên, như vậy có thể thấy Tây Hạ sợ hãi Chiết Gia Quân các ngươi đến thế nào. Tốn biết bao công sức, thà đánh đổi bao mối hiểm nguy cũng mong diệt trừ Chiết Gia Quân bằng được. Đây là việc tốt, nhưng cũng là việc không hay.
Chiết Khả Tồn bỗng nhiên nói:
- Bộ soái, Đại Tống chúng ta thực sự muốn hợp tác với Tây Hạ?
Lý Kỳ gật đầu đáp:
- Việc này là chắn chắn, tình hình trước mắt không cho phép chúng ta đối đầu với quân địch. Đại Tống ta hiện nay đang trong giai đoạn phục hồi, cần phải âm thầm kiến thiết. Cho nên kế hoạch trước mắt đều là những giải pháp tình thế. Tuy nhiên, hợp tác vẫn cứ hợp tác, cái gì phải đề phòng thì vẫn phải đề phòng. Dù sao thì thế sự không có gì tuyệt đối, ta cũng không dám nói nắm chắc 10 phần. Cho nên chúng ta cần phải dự tính đến tình huống xấu nhất. Các ngươi yên tâm, lần này về kinh, ta nhất định thỉnh cầu Hoàng Thượng gia tăng quân phí cho tây quân các ngươi. Các ngươi nhất định phải xây dựng một hệ thống phòng ngự vững chắc kiên cố giữa Hà Hoàng và Thái Nguyên. Chỉ trong môi trường tuyệt đối an toàn thì kinh tế mới có thể phát triển nhanh chóng được.
Chủng Sư Đạo nói:
- Nói ra thì hổ thẹn, thực ra ngoài cấm quân kinh sư ra, quân phí của tây quân bọn ta đã là cao nhất rồi, e rằng Hoàng Thượng sẽ không đồng ý.
Lý Kỳ nói:
- Việc này Chủng Công có thể yên tâm, đến nay quân đội phía bắc đã rút toàn bộ về phía nam Hoàng Hà, quân phí mặc dù đã giảm đến mức thấp nhất, nhưng cửa ngõ phía bắc cũng vì vậy mà hở ra, còn Thái Nguyên chính là điểm chống đỡ của chúng ta giữa phía bắc và phía tây bắc. Cho nên, dù có phát sinh bất cứ tình huống đột xuất nào, vùng Thái Nguyên và Hà Hoàng nhất định không được thất thủ. Đây là yêu cầu tối thiểu của chúng ta.
Nhạc Phi đột nhiên nói:
- Bộ soái, mạt tướng có một nghi vấn, không biết có thể thỉnh giáo ngài?
- Đương nhiên là có thể rồi!
Nhạc Phi nói:
- Tất cả những việc Bộ soái làm dường như là để phòng ngừa Kim quốc.
Lý Kỳ ngây người ra, thầm nghĩ, những việc ta làm lộ liễu vậy sao? Đoạn cười nói:
- Nhạc Phi, ý nghĩ hại người không thể có, ý nghĩ phòng người thì không thể không. Tin rằng bất cứ ai khi đối diện với một con sâu to cũng không thể ngủ ngon được.
- Ta có thể!
Thầy trò Tửu Quỷ đồng thanh nói.
Mẹ kiếp! Quên mất hai thằng biến thái này. Lý Kỳ tức giận nói:
- Việc gì cũng có ngoại lệ.
Mọi người lập tức bật cười ha hả.