Bắc Tống Phong Lưu

Chương 891-2: Chủ Soái vô lương (2)




Sau đó, Tri phủ Lan Châu lại bày tiệc trong phủ, chiêu đãi các vị Nhạc Phi, mà Nhạc Phi cũng tỉ mỉ kể lại trận chiến với bọn họ một lần. Mọi người nghe xong liên tục gật đầu, Chủng Sư Đạo càng không dè dặt gì, khen Nhạc Phi hữu dũng hữu mưu.

Đám người Nhạc Phi, Ngưu Cao bộc lộ tài năng, đã khiến cho những tướng lĩnh lão thành như bọn họ được chứng kiến những ngôi sao mới đang từ từ vươn lên, trong lòng đều thấy vui mừng!

Chiết Mỹ Nguyệt nói:

- Thúc thúc, những cung nỏ mà Cấm quân bọn họ trang bị thật sự rất hữu dụng, mạnh hơn cung nỏ của chúng ta không chỉ mười lần đâu.

Chiết Khả Tồn nghe được ẩn ý trong lời nói của chất nữ, quay đầu nhìn sang LýKỳ, cười ha ha mấy tiếng.

Lý Kỳ sao không rõ ý của bọn họ chứ, nói:

- Chiết Tướng quân, ngài yên tâm, đến lúc đó quân đội Đại Tống ta đều sẽ được trang bị loại cung nỏ kiểu mới này. Ngoài ra còn có những loại vũ khí khác nữa. Quân Khí Giám chúng ta tồn tại cũng chỉ để phục vụ các vị thôi.

Chiết Khả Tồn nghe xong nhất thời vui mừng nhướng mày, nâng ly nói:

- Bộ Soái, ta kính ngài một ly.

Lý Kỳ nhấc chén trả nói:

- Ta không uống rượu đành lấy trả thay rượu vậy. Có điều, các vị cũng đừng uống nhiều, lát nữa còn có chuyện quan trọng hơn phải thương lượng.- Phải phải phải.

Sau khi ăn xong, Lý Kỳ và một đám tướng lĩnh đi vào trong phủ nha phủ Lan Châu.

Chiết Mỹ Nguyệt mở miệng trước:

- Bộ Soái, lúc quân ta rút lui thì viện binh của địch vừa đuổi tới. Cách giết sạch không chừa người sống của chúng ta chỉ e sẽ chọc giận kẻ thù, cho nên ta cho rằng việc cấp bách phải làm bây giờ là nhanh chóng gia tăng phòng bị.

Lý Kỳ, Chủng Sư Đạo, Chiết Khả Tồn nhìn nhau, trên mặt ba người đều lộ ra nụ cười quỷ dị.Chiết Mỹ Nguyệt tò mò liếc nhìn ba người họ, thận trọng nói:

- Bộ Soái, chẳng lẽchẳng lẽ ta nói sai sao? 

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, cười nói:

- Cô nói không sai, nhưng chúng ta dự định sẽ dùng cách binh giả quỷ đạo dã của Nhạc Phi tới cùng.

Nhạc Phi cau mày nói:

- Lẽ nào Bộ Soái muốn dẫn đại quân ra ngoài thành nghênh địch?

Chủng Sư Đạo cười ha ha nói:

- Con nói đúng một nửa, chắc chắn đại quân sẽ ra khỏi thành, nhưng có nghênh địch hay không thì phải nói cách khác.Nhạc Phi cẩn thận nói:

- Sư phụ, tuy rằng chúng ta thắng trận đầu tiên, nhưng nhân mã của đối phương vẫn hơn gấp đôi quân ta, tùy tiện xuất kích chỉ e sẽ có nguy hiểm.

Chiết Mỹ Nguyệt cũng gật đầu nói:

- Nhạc Tướng quân nói không sai.

Chiết Khả Tồn cười nói:

- Mỹ Nguyệt, đạo lý dễ hiểu như vậy, ta và Chủng công, Bộ Soái sao lại không hiểu được chứ?

Chiết Mỹ Nguyệt nói:

- Vậy ý của thúc thúc là?Chiết Khả Tồn nói:

- Nếu chỉ với chút nhân mã của chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ không lựa chọn tùy tiện xuất kích. Cho nên, sau khi Bộ Soái, Chủng công và ta thương lượng, chuẩn bị ba đội nhân mã cùng nhau tiến công. Viện quân của Lan Châu, Chủng gia quân của phủ Diên An và Chiết gia quân Phủ châu chúng ta đồg thời tiến đến biên cảnh Tây Hạ.

Nhạc Phi tuyệt đối không ngờ bọn họ lại làm lớn như vậy, kinh ngạc nói: 

- Lẽ nào chúng ta dự định khai chiến toàn diện với Tây Hạ?

Ngưu Cao buồn bực nói:

- Sớm biết như vậy, lúc đó chúng ta nên quay trở lại đánh lén lương thảo đối phương.Chủng Sư Đạo hừ nói:

- Con trâu ngươi bớt đưa ra chủ ý ở đây đi. Đội quân mười mấy vạn nhân mã của đối phương đang ở đây, lương thảo kia là tính mạng của bọn họ, đừng nói ngươi chỉ có ba ngàn người, cho dù là ba vạn cũng chưa chắc thành công. Thật ra cách nhanh nhất để giải nguy cho Lan Châu chính là vây Ngụy cứu Triệu, tiến mà không đánh. Nếu Chủng gia quân và Chiết gia quân đồng thời tiến quân, vậy không nghi ngờ gì đã mở rộng chiến tuyến đến địa khu Hà Sáo. Quân Tây Hạ không thể cùng lúc chiếu cố hai đầu, vậy sẽ càng không dám tập trung phần lớn nhân mã ở biên cảnh Lan Châu nữa, chỉ đành rút quân thôi.

Hứ! Các ngươi cũng thật ngay thẳng mà, cả đám các người đang bịp ta hả! Lý Kỳ ho mạnh một trận, ha ha nói:

- Chủng công và Chiết Tướng quân đang đùa với các ngươi thôi, đâu có nghiêm trọng như vậy!Vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Hai người Chủng, Chiết đều nghĩ, rõ ràng do bản thân ngươi nói ra mà!

Mà đám người Nhạc Phi đều đang nghĩ, chuyện này mà cũng có thể nói đùa sao.

Lý Kỳ đưa mắt quét quanh mọi người một lượt, cười gian nói:

- Bộ Soái chỉ đến tra án thôi, những chuyện còn lại ta đều không biết. Hơn nữa ta cũng không có hổ phù, không thể điều động quân đội. Cái gì mà vây Ngụy cứu Triệu chứ, nói ở đâu ra vậy! Thật ra, ý của Chủng công và Chiết Tướng quân là, bọn họ rất có hứng thú với phương pháp huấn luyện mới của Cấm quân chúng ta, vậy nên muốn tham khảo chúng ta một chút. Ta nghĩ, vậy cứ dứt khoát để ba đội quân liên hợp lại tiến hành một trận diễn tập quân sự đi. Vừa hay địa điểm diễn tập quân sự lần này được sắp xếp ở địa khu Hà Sáo, không liên quan gì đến chiến tranh cả, chỉ là diễn tậpmà thôi. Đúng rồi, Chiết Tướng quân, Chủng công, địa điểm diễn tập của chúng ta không vượt qua châu Phủ và phủ Diên An chứ?

Chẳng phải ngươi đang phí lời sao, châu Phủ và phủ Diên An chính là nơi tiếp giáp Tây Hạ, nếu không thì chúng ta đóng quân ở đây làm gì, nếu vượt qua biên giới, vậy tức là đến Tây Hạ rồi.

Nhưng những lời này của Lý Kỳ đã nhắc nhở Chiết Khả Tồn và Chủng Sư Đạo. Bọn họ đang làm xiếc trên dây đó, làm không xong thì hỏng bét rồi. Hai người ra sức gật đầu, Chủng Sư Đạo đằng hắng một tiếng, nói:

- Đúng đúng đúng, vừa rồi lão phu chỉ nói đùa với các ngươi thôi, thật ra là ba đội quân diễn tập thôi.

Chiết Khả Tồn cũng gật đầu nói:- Không sai, không sai, là liên hợp diễn tập quân sự gì đó.

Đám tiểu bối bọn họ bị mấy người này làm cho không hiểu ra sao cả, Nhạc Phi hiếu kỳ nói: 

- Bộ Soái, lẽ nào Hoàng thượng không biết việc này.

Thần tượng này đúng là đầu gỗ mà, ta nói rõ ràng như vậy rồi mà y còn không hiểu, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà, ta che trời đó! Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ diễn tập một lần còn phải bẩm báo Hoàng thượng sao? Mọi người đều biết ra lần đầu ta dẫn binh, cũng không hiểu rõ những quy củ này cho lắm.

Tiểu tử này vẫn vô sỉ như vậy! Chủng Sư Đạo thấy Lý Kỳ chối bay chối biến mọi quan hệ, hận đến nghiến răng, nói:- Lão phu cũng chưa từng nghe nói, chắc là không cần đâu.

Chiết Khả Tồn cũng không ngốc, cũng không dám khẳng định nói:

- Đúng vậy! Lúc trước Chiết gia quân chúng ta diễn tập cũng không bẩm báo Hoàng thượng nha, ta cũng chưa từng nghe nói quy củ này.

Chiết Mỹ Nguyệt lúc này xem như đã hiểu rồi, biết bọn họ dự định tiền trảm hậu tấu, tuy nàng không biết nguyên nhân vì sao Lý Kỳ làm vậy, nhưng nàng tin thúc thúc của mình sẽ không làm chuyện điên rồ, càng không để Chiết gia quân mạo hiểm, hơi lo lắng nói:

- Vừa rồi chúng ta mới diệt hơn một vạn quân Tây Hạ, việc này

- Hả? Đó là quân Tây Hạ sao?Lý Kỳ bắt đầu giả ngốc nói:

- Không thể nào. Lúc trước không phải nói là những tên giặc cỏ ở địa phương sao, Đại Tống ta và Tây Hạ quan hệ tốt như vậy, quân đội của họ sao lại chạy đến Đại Tống ta chứ, các ngươi nhất định đã lầm rồi.

Nói xong hắn lại thanh nhẹ một tiếng, nói:

- Đám giặc cỏ này cũng thật xui xẻo, không ngờ lại tự mình dâng lên ngay lúc ba đội quân chúng ta diễn tập, cũng không thể trách chúng ta được.

Cái này cũng được sao? Thống Soái ngài thật không chịu trách nhiệm mà?

Chiết Mỹ Nguyệt hoàn toàn hết chỗ nói với vị Thống Soái mới nhậm chức này rồi, liếc sang Nhạc Phi, chỉ thấy vẻ mặt y mơ hồ, không khỏi mỉm cười.