Bắc Tống Phong Lưu

Chương 889: Quyết tâm chiến thắng




Lúc trước khi đuổi bắt Kỷ Mẫn Nhân, Chủng Sư Đạo và Chủng gia quân hoàn toàn chưa ra tay, bởi vì căn bản không cần thiết, nhưng chuyện xảy ra sau đó, khiến Lý Kỳ không thể không xin Chủng Sư Đạo dẫn quân viện trợ Lan Châu, hơn nữa do sự tình cấp bách, Lý Kỳ còn giao chuyện điều động lương thực cho Chủng gia quân.

- Chủng công, đi đường tốt chứ.

- Khả Tồn bái kiến Chủng công. Chủng công vẫn khỏe chứ.

Chủng Sư Đạo vừa vào cửa, Lý Kỳ, Chiết Khả Tồn vội bước lên nghênh đón.

Chủng Sư Đạo đối diện với đại quân áp sát biên cảnh, vẻ mặt vẫn mỉm cười vân đạm phong khinh, đây chính là khí thế, vuốt chòm râu, ha ha nói:- Lão phu vẫn còn sống được thêm vài năm, ít nhất sẽ không bỏ mạng ở Lan Châu đâu.

- Chủng công nói rất đúng.

Lý Kỳ cười ha ha, vươn tay nói:

- Chủng công mau mời ngồi.

Chủng sư đạo rất tự nhiên ngồi bên trái vị trí chủ tọa.

Lý Kỳ sửng sốt, lập tức nói:

- Mời Chủng công thượng tọa.

Chủng Sư Đạo khoát tay nói:- Dẫn binh đánh giặc không phải luận theo bối phận, ngài thân làm thống soái, vị trí này nên để ngài ngồi.

Lý Kỳ kinh ngạc “hả” một tiếng.

Chủng Sư Đạo ho nhẹ một tiếng, vô cùng thành thật nói:

- Can đảm bỡn cợt Vương Phủ lúc trước của ngài đâu rồi?

Chiết Khả Tồn cả kinh, không khỏi thoáng đánh giá Lý Kỳ, thầm nghĩ, lẽ nào tin đồn bên ngoài đều là thật, Vương Phủ đúng là bị gã thanh niên chưa đến ba mươi tuổi này đánh rớt đài sao?

Này. Ông già lão đừng có mà phá ta! Lý Kỳ vội cười nói:

- Chủng công quá lời rồi, quan hệ của ta và Vương Hiền tướng vô cùng tốt, ngoàitrừ Thái sư và Thái úy ra, ta và Vương Hiền tướng thân nhau nhất đó, lời nói đùa này đến từ đâu vậy chứ!

Dừng lại một lát, hắn sợ Chủng Sư Đạo lại nhiều chuyện gì đó nữa, nói:

- Đã như vậy, vậy ta cần làm việc nên làm rồi.

Nói xong, hắn vội vã ngồi xuống.

Tiểu tử này đúng là khiêm tốn đối với những chuyện này mà. Chủng Sư Đạo đã quen rồi, nghiêm túc nói:

- Tình hình bây giờ sao rồi? 

Lý Kỳ và Chiết Khả Tồn liếc nhìn nhau, Chiết Khả Tồn vươn tay cười nói:

- Hay là Bộ soái ngài nói đi.Lý Kỳ cũng không khiêm nhường, tuy bây giờ đã trễ rồi, dù sao bọn Nhạc Phi cũng đã xuất phát, nhưng hắn cũng muốn nghe ý kiến của Chủng Sư Đạo, thế là nói qua một lượt mưu kế của Nhạc Phi với Chủng Sư Đạo.

Sau khi Chủng Sư Đạo nghe xong, trầm ngâm rất lâu, gật đầu nói:

- Tiểu tử này quả nhiên không làm lão phu thất vọng, hư hư thực thực, binh giả quỷ đạo dã, rất tốt, rất tốt. Tin chắc rằng Tây Hạ cũng không bao giờ ngờ được, chúng ta sẽ chủ động xuất kích, mà không phải là phòng ngự, đây chính là ưu thế tuyệt đối của chúng ta trong hoàn cảnh khó khăn này. Có điều

Lý Kỳ nghe được phần đầu, trong lòng an tâm hơn nhiều, nhưng lại thấy Chủng Sư Đạo muốn nói lại thôi, trong lòng run rẩy, vội hỏi:

- Có điều gì vậy?Chủng Sư Đạo thở dài nói:

- Tây Hạ đã xưng thần với nước Kim, lão phu lo lắng nước Kim sẽ mượn chuyện này phát huy.

- Cái gì?

Lý Kỳ đột nhiên đừng bật dậy nói:

- TâyTây Hạ đã xưng thần với nước Kim sao?

- Ngài không biết sao?

Chủng Sư Đạo kinh ngạc nói.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Đây là chuyện lúc nào vậy?Chủng Sư Đạo nói:

- Lão phu cũng biết được từ chỗ nhị đệ lão hôm trước thôi. Nước Kim còn muốn cắt đất Âm Sơn cho Tây Hạ, tin chắc không sai đâu.

Chiết Khả Tồn cau mày nói:

- Vậy thì hỏng bét rồi, lỡ như nước Kim, Tây Hạ đồng thời xuất quân, Đại Tống ta sẽ lâm vào nguy cơ hai mặt tác chiến mất!

Chủng Sư Đạo gật đầu nói:

- Lão phu cũng lo lắng điều này.

Lý Kỳ ngồi xuống, trầm ngâm thật lâu, đột nhiên nói:

- Đúng rồi, Bắc Liêu sao rồi?Chiết Khả Tồn nói:

- Thực ra Bắc Liêu đã danh xứng với thực, chỉ là Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi không biết đã đi đâu, nước Kim đang ra sức vây bắt ông ta.


Lý Kỳ cười, nói:

- Chỉ cần Thiên Tộ Đế còn sống, vậy nước Kim sẽ không dụng binh với Đại Tống ta. Thiên Tộ Đế kia là kẻ thù lớn nhất của Hoàn Nhan A Cốt Đả, bây giờ Hoàn Nhan A Cốt Đả đã chết, như vậy đệ đệ của ông ta sẽ càng muốn bắt Thiên Tộ Đế để tế ông ấy. Bọn họ cũng muốn diệt cỏ tận gốc, gió xuân qua lại mọc, dù sao bây giờ người Khiết Đan cũng không hoàn toàn thần phục người Nữ Chân, còn nữa, bây giờ nước Kim vẫn còn cần viện trợ kinh tế của Đại Tống ta, không thể vì chuyện nhỏ như vậy mà dụng binh với Đại Tống ta. Quan trọng nhất là, nước Kim cũng sẽ vui mừng khi thấy Tây Hạ và Đại Tống ta xảy ra chiến tranh, như vậy, cả hai bên đều bị tổn hại, uy hiếp đối với chúng sẽ chỉ ngày càng giảm đi, cho nên, cùng lắm chúng sẽ chỉ ởphía sau châm dầu vào lửa, sẽ không trực tiếp xuất binh với Đại Tống ta, kẻ mạnh đều thích đùa giỡn kẻ yếu trong tay mà.

Chiết Khả Tồn và Chủng Sư Đạo đều gật đầu.

Lý Kỳ lại cười lạnh nói:

- Tây Hạ chúng dám động thổ trên đầu Thái tuế, chúng ta cũng phải hù dọa chúng. Chiết Tướng quân, phiền ngài viết một phong thư cho Phủ Châu, lệnh cho Chiết gia quân tiến quân hướng biên cảnh Tây Hạ, nhưng đừng vượt qua biên cảnh là được rồi. Chủng công, phiền ngài cũng viết cho Chủng Nhị tướng quân một phong thư, bảo họ dẫn quân tiến vào địa khu Hà Sáo. Nếu chúng đánh Lan Châu của ta, thì ta sẽ đánh Hạ Châu của chúng. Ta không chỉ muốn đánh Hạ Châu của chúng, ta còn muốn khai chiến với Tây Hạ chúng trên toàn địa khu Hà Sáo. Hừ, ban đầu Tây Hạ viện trợ cho nước Liêu chống lại nước Kim, vốn kinh tế đã bị tổn hại, mà địa khu HàSáo lại là mạch máu kinh tế của chúng. Chúng ta không chiếm được, ta cũng muốn chúng không được an ổn, xem ai hao tổn nhiều hơn.

Chiết Khả Tồn và Chủng Sư Đạo không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, Chủng Sư Đạo vội nói:

- Lý Kỳ, việc này không ổn, Tây Hạ đã xưng thần với nước Kim, nếu chúng ta tấn công Tây Hạ, chỉ e nước Kim vì bảo vệ mặt mũi, bị buộc khai chiến với Đại Tống ta.

Chiết Khả Tồn cũng gật đầu nói:

- Có câu, không đánh trận khi chưa chuẩn bị, quân ta còn chưa chuẩn bị gì cả, tùy tiện xuất binh, là tối kỵ của binh gia.

Lý Kỳ ha ha nói:- Nhị vị đừng vội, các vị cứ yên tâm, nếu không phải cần thiết, ta tuyệt đối không dụng binh với Tây Hạ. Không chỉ không dụng binh, chúng ta còn phải lôi kéo Tây Hạ nữa.

- Vậy sao vừa rồi ngài lại nói vậy?

Chủng Sư Đạo hoang mang nói.

Lý Kỳ cười nói:

- Ta chỉ nói là dọa chúng thôi, tiện thể cho nước Kim thấy, Đại Tống chúng ta không sợ bọn chúng. Nếu ai dám xâm phạm, chúng ta nhất định hoàn trả gấp mười. Nếu Nhạc Phi chiến thắng, mà đại quân chúng ta lại từng bước ép sát, Tây Hạ nhất định sẽ cho rằng quân ta đã có chuẩn bị từ lâu, đến lúc đó tự khắc không đánh mà lui. Hơn nữa, ta cũng dặn dò Nhạc Phi, không có mệnh lệnh của ta, tuyệt đối không tiến vào biên giới Tây Hạ.Chiết Khả Tồn nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười nói:

- Nên làm như vậy, nếu chúng ta không làm gì, Tây Hạ nhất định sẽ cho rằng chúng ta sợ bọn chúng.

Lý Kỳ mỉm cười, nói:

- Cứ theo đại cục, minh hữu Tây Hạ này chúng ta nhất định phải kết giao, tuy rằng trước mắt quan hệ giữa nước Kim và Đại Tống chúng ta vô cùng tốt đẹp, nhưng quân Kim suy cho cùng cũng là người mạnh ngựa khỏe, nếu chúng ta đánh đến khí thế ngút trời, lúc đó mới là buộc nước Kim xuất binh.

Chủng Sư Đạo gật đầu nói:

- Rất tốt. Chúng ta không thể phạm phải sai lầm này được, bằng không thật sự là nuôi hổ gây họa. Có điều, việc này có phải nói cho Hoàng thượng biết không?Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Không cần, nếu Hoàng thượng biết, vậy thật sự không thể vãn hồi được nữa. Bởi vì đến lúc đó trong triều sẽ có một số người đề nghị tấn công Tây Hạ. Đợi khi Thánh chỉ đến, cho dù chúng ta có trăm ngàn lý do, thì cũng chỉ có thể phục tùng đi theo con đường này thôi, cho nên, trước hết đừng nói với Hoàng thượng. Huống hồ, việc này xảy ra đột ngột, chúng ta không bẩm báo, cũng là lẽ đương nhiên, việc này cứ để ta xử lý.

Trên một dải đất đồi núi cách thành Lan Châu tám mươi dặm.- Nhạc Tướng quân, sao ngài lại mai phục ở đây, tuy nơi này có rừng cây che khuất, nhưng địa thế trống trải, tuyệt đối không phải địa điểm tốt nhất để mai phục. Phía trước hai mươi dặm có một khe sâu, địa thế nơi đó hiểm yếu, nên mai phục ở đó mới đúng chứ.

Chiết Nguyệt Mỹ đứng trên một sườn núi nhỏ, đầu mày nhíu chặt nói với Nhạc Phi đang quan sát địa hình.

Nhạc Phi cười nói:

- Nếu cô biết đó là nơi tốt nhất để mai phục, kẻ địch há không biết sao. Hơn nữa, mấy ngày nay đại quân của bọn chúng cũng chưa có động tĩnh gì, tin chắc rằng đã bị chúng ta làm cho nghi thần nghi quỷ. Vì thế nhất định sẽ vô cùng thận trọng. Trên đường hành quân, nhất định sẽ phái người đến đó dò thám. Nhưng nếu bọn chúng thấy nơi đó không có phục binh, nhất định sẽ lơ là, cho rằng bản thân đã lo lắng quá, do đó, lúc này chúng ta có thể đánh cho bọn chúng không kịp trở tay, không chỉ nhưvậy.

Y vừa nói vừa đưa tay chỉ phía trước, nói:

- Dù chỉ xét riêng về địa hình, nơi này mới là nơi tốt nhất để quân ta mai phục, tuy rằng đồi núi bên cạnh này địa thế không cao, không tiện cho đại quân ẩn nấp, nhưng trên sườn núi cỏ cây tươi tốt, ta chỉ cần để một ngàn cung tiễn thủ ẩn nấp bên trong ba sườn núi nhỏ bên đường, lại kết hợp với trang bị mới nhất của chúng ta, nhất định có thể ngăn chặn kẻ địch một cách hoàn mỹ, mà rừng cây đối diện chúng ta sẽ là nơi chôn thây của kẻ địch.

Chiết Nguyệt Mỹ kinh ngạc, nói:

- Hả? Lời này là sao?

Nhạc Phi tràn trề tự tin nói:- Cô xem hai bên đường này đều là sườn núi nhỏ, có phải rất giống một cái chảo không, chỉ riêng địa thế mảnh rừng này cân bằng với con đường, giống như một cửa ra, ta có lòng tin vũ khí mới của Cấm quân ta nhất định có thể đánh cho kẻ địch thất kinh. Đến lúc đó, kẻ địch nhất định sẽ lùi vào trong rừng cây, mà trước đó ta đã bảo người bỏ cỏ khô, củi gỗ và dầu trong rừng, còn có ba trăm cao thủ trong rừng, một khi kẻ địch tiến vào rừng cây, chúng ta liền phóng hỏa, vây kẻ thù trong rừng bằng hỏa trận, không thể tiếp tục lùi vào trong rừng được nữa, bọn chúng chỉ có thể chạy ra ngoài, đến lúc đó chúng ta chỉ việc ôm cây đợi thỏ, giết bọn chúng không còn mảnh giáp. Bộ soái xuất thân là đầu bếp, vậy ta sẽ dùng cái chảo này nấu một món “Lửa thiêu quân Tây Hạ”, làm lễ vật tặng ngài ấy.

Chiết Nguyệt Mỹ khẽ gật đầu, nói:

- Ngài luôn miệng nói vũ khí mới gì đó, nhưng vũ khí mới của các vị rốt cuộc là gì vậy?Nhạc Phi cười nói:

- Là một loại mũi tên có thể bắn ra sương vôi, còn có mũi tên sẽ nổ tung, còn có.dù sao thì đến lúc đó cô sẽ biết.

Lúc này một binh lính chạy tới, thở gấp nói:

- Bẩm báo Tướng quân, do thám phía trước báo lại, quả nhiên kẻ địch phải một đội quân tiên phong đến dò thám, ước khoảng hơn một vạn nhân mã, không chỉ như vậy, đại quân của chúng cũng nhổ trại tiến lên trước hơn ba mươi dặm, đã đến biên cảnh Đại Tống ta.

Nhạc Phi hưng phấn nói:

- Đến hay lắm, dặn dò chúng tướng sĩ mau chóng chuẩn bị nghênh đón kẻ thù tới.- Dạ.

Chiết Nguyệt Mỹ thấy vẻ mặt hưng phấn của y, trong mắt lóe lên tia hiếu kỳ, nói:

- Nhạc Tướng quân, đối mặt với quân địch nhiều hơn ta rất nhiều lần, vì sao ngài lại dám dẫn theo hai ba ngàn người nghênh chiến, ta thật sự tò mò lòng tin này của ngài từ đâu mà có vậy?

Nhạc Phi cười nói:

- Là ta học được từ trên người Kim Thái tổ đã qua đời đó. Ta từng theo Bộ soái đi sứ Yên Kinh đàm phán với nước Kim. Lúc đó nghe kể rất nhiều sự tích anh hùng của Kim Thái tổ. Trận chiến Xuất Hà Điếm năm đó, Kim Thái tổ dẫn theo ba ngàn binh mã thừa lúc gió to nổi lên, bụi bay rợp trời, đánh cho mười vạn binh mã quân Liêu bỏ chạy tan tác. Kim Thái tổ từng nói lấy ít địch nhiều, chỉ có thể xuất kỳ bất ý, tập kích bất ngờ, dũng cảm không sợ, mới có thể chiến thắng. Tuy Nhạc Phi ta khôngbằng Kim Thái tổ, nếu quân địch toàn lực đánh đến đây, có lẽ ta sẽ có chút lo lắng, nhưng đối diện với một vạn binh mã, ta vẫn có quyết tâm chiến thắng.

Chiết Nguyệt Mỹ nói:

- Trận chiến Xuất Hà Điếm, ta cũng nghe sơ qua, nhưng sở dĩ Kim Thái tổ có thể giành toàn thắng, thứ nhất, là vì ông ấy đã dùng lời nói trong mộng để xóa bỏ băn khoăn của chúng binh sĩ, sau đó lại có sự giúp đỡ của ông trời, gió to trợ trận, ông ta mới có thể giành đại thắng.

Nhạc Phi tự tin nói:

- Ta rất có lòng tin với binh sĩ của mình, gió to sao? Cái này chỉ là may mắn, nếu có thể tạo ra một trận bụi bay rợp trời, đó mới là thực lực chân chính.