Bắc Tống Phong Lưu

Chương 887: Binh giả, quỷ đạo dã




Trong thời điểm căng thẳng như vậy, đột nhiên xuất hiện một đội quân tiến đến, thật đúng là khiêu chiến thần kinh của mọi người mà! Lý Kỳ, Chiết Ngạn Chất vội hạ lệnh toàn quân đề phòng, chuẩn bị nghênh địch.

Nhưng lúc này, đội quân kia cũng bắt đầu thả chậm tốc độ, khi chỉ còn cách nhóm Lý Kỳ khoảng một dặm đường nữa, bọn họ đột nhiên dừng lại.

Nhạc Phi nhỏ giọng nói:

- Bộ soái, tình hình không ổn rồi!

Lý Kỳ gật đầu, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

Đột nhiên, đối phương hình như phái một hai do thám đi về phía này.Soạt soạt soạt.

Toàn bộ cung tiễn thủ bên Lý Kỳ đã bước vào trạng thái nghênh chiến.

Hai tên do thám đó dường như cũng rất thận trọng, khi còn cách Lý Kỳ khoảng trăm thước, cũng dừng lại không tiến lên nữa, hô lên:

- Phía trước là người phương nào?

Nói tiếng Hán sao? Lý Kỳ liếc nhìn Chiết Ngạn Chất, bảo y trả lời.

Chiết Ngạn Chất hô lên:

- Ta là Chiết gia quân Vị Châu, các vị là ai?

- Quả nhiên là Thiếu Tướng quân. Thiếu Tướng quân, chúng ta là bộ hạ củaChiết Khả Tồn Tướng quân.

Chiết Ngạn Chất mừng rỡ, nói:

- Bộ soái, là thúc thúc của ta đến.

Lý Kỳ nhíu mày, không dám khinh suất, nói:

- Gã nói thì ngươi tin ngay sao, ngươi bảo gã gọi thúc thúc của ngươi qua đây.

Chiết Ngạn Chất gật đầu, lòng thầm tự trách bản thân quá khinh suất lơ là, cao giọng nói:

- Vậy ngươi mời thúc thúc của ta qua đây một chuyến đi.

- Tuân mệnh.Một tên do thám lập tức quay trở về.

Một lát sau, một đội kỵ binh trăm người phóng về phía này, nhưng dường như bọn họ cũng rất cẩn thận, không tới gần, lại nghe một người nói:

- Ngạn Chất, có phải con không?

Chiết Ngạn Chất vừa nghe giọng nói này, vội nói:

- Thúc thúc, chất nhi ở đây.

Nói xong, y lại nói với Lý Kỳ:

- Bộ soái, đúng là thúc thúc ta.

Chiết Khả Tồn dĩ nhiên nhận ra giọng nói của Chiết Ngạn Chất, vội cưỡi ngựa tiến lên. Chỉ thấy đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, người khoác giáp da màu đen, vầng trán cao rộng, một đôi mắt báo sáng ngời hữu thần, oai phong lẫmliệt.

Chiết Ngạn Chất thấy thúc thúc đến, vội vàng hành lễ.

Đầu mày Chiết Khả Tồn dường như có chút âu lo, không nói nhiều lời, chất vấn:

- Ngạn Chất, sao con lại rời khỏi Phượng Tường.

- Con?

Chiết Ngạn Chất chỉ nói được một chữ, những lời còn lại không biết phải nói thế nào, sắc mặt cực kỳ hổ thẹn.

Chiết Khả Tồn là quân nhân, làm việc dứt khoát, ghét nhất là những kẻ ấp a ấp úng, cau mày nói:- Con cái gì mà con, có gì cứ nói.

- Này, Chiết Tướng quân, việc này một lời khó nói hết, để nói sau vậy.

Lý Kỳ bỗng nhiên cưỡi ngựa tiến lên, khoát tay nói, hắn phát hiện ra sắc mặt Chiết Khả Tồn có chút bất thường.

Chiết Khả Tồn không biết Lý Kỳ, ngạc nhiên nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi là?

Chiết Ngạn Chất vội nói:

- Thúc thúc, vị này là Đô chỉ huy sứ Thị vệ bộ.

- Bộ soái?Chiết Khả Tồn cả kinh, hô lên:

- Kim đao trù vương.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Chính là tại hạ.

Chiết Khả Tồn vội xuống ngựa ôm quyền nói:

- Phủ Châu Vũ Công Đại phu Chiết Khả Tồn bái kiến Bộ soái.

Lý Kỳ vội nói:

- Chiết Tướng quân mau miễn lễ.

Chiết Khả Tồn đứng dậy, quét mắt nhìn quanh, nhìn thấy quân kỳ của Cấm quân Kinh thành, lại thấy không ít người mặc quân phục Cấm quân, không khỏi tò mò hỏi:- Dám hỏi Bộ soái, sao ngươi lại đến đây?

Nói xong ông ta chỉ những thi thể kia, lại hỏi:

- Những người này là ai vậy?

- Người Tây Hạ.

- Cái gì?

Chiết Khả Tồn kinh hô.

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Việc này nói sau đi, không biết vì sao Chiết Tướng quân lại tới đây.

Chiết Khả Tồn khẽ sững người, vội nói:

- Bẩm báo Bộ soái, chúng tôi nhận được tin tức, Tây Hạ tập trung số lượng lớnquân tinh nhuệ ở biên cảnh Lan Châu, giống như muốn dụng binh với Đại Tống ta, do đó phái ta đến cứu viện.

Tới thật nhanh nha, Lý Kỳ âm thầm kinh hô một tiếng, cau mày nói:

- Đã như vậy, sự việc không thể chậm trễ, chúng ta lập tức cứu viện Lan Châu, việc này lên đường hãy nói. À, Ngưu Cao, ngươi lập tức truyền lệnh của ta, phong tỏa tất cả các con đường đi Tây Hạ.

- Tuân mệnh.

Chiết Khả Tồn cũng biết đây là đại sự hàng đầu, cho nên cũng không dị nghị gì, chỉ thoáng liếc Chiết Ngạn Chất, trong lòng cực kỳ hoang mang.

Ba đạo quân tập trung một chỗ có khoảng một vạn năm ngàn người, đại quân lậptức không nghỉ ngơi, vội vã đến Lan Châu cả đêm. Còn những binh sĩ Tây Hạ kia đều giết sạch, không chừa một ai.

Từ xưa đến nay Lan Châu chính là vùng đất quân đội không ngừng tranh nhau. Đại Tống cũng vì Lan Châu mà hao phí rất nhiều tinh lực, vô số hài cốt nam nhi của Đại Tống đều chôn vùi tại đây. Tuy rằng sau này Đại Tống đoạt được Lan Châu, nhưng chiến tranh ở vùng đất này vẫn chưa ngừng lại, mãi đến sau này sau khi Trương Thúc Dạ nhậm chức Tri châu ở Lan Châu, ông ta xây dựng lá chắn ở Hoàng Hà, lệnh cho ba quân tướng sĩ tăng cường phòng ngự, cả tháng liền không giải giáp, lại xây dựng châu Tây An, thấp hơn người Khương, lúc này mới củng cố được Lan Châu.

Cho nên tuyệt đối không được để mất Lan Châu!Mất hai ngày, đại quân đã đến biên cảnh Lan Châu. Theo như do thám báo lại, bốn phía Lan Châu vẫn an toàn, cho nên đám người Lý Kỳ cũng không vội vã vào thành, mà xây dựng doanh trại tạm thời cách thành Lan Châu hai ba mươi dặm, thương lượng đối sách.

- Súc sinh, còn không mau quỳ xuống cho ta.

Chiết Khả Tồn còn chưa kịp tháo khôi giáp xuống, thì đã quát Chiết Ngạn Chất một tiếng. Trên đường đi, ông ta đã biết hết tất cả mọi việc xảy ra ở Phượng Tường, lúc đó suýt chút làm ông ta giận tới mức ngã ngựa. Nếu không phải vì vội vã lên đường, ông ta thật sự muốn xử tử Chiết Ngạn Chất ngay lập tức.

Chiết Ngạn Chất biết rõ tính tình vị tiểu thúc này, vội quỳ xuống đất, cúi đầu.Chiết Khả Tồn giận không kềm được, nói:

- Thằng súc sinh ngươi, dám làm việc đại nghịch bất đạo như vậy, Chiết gia ta đời đời trung lương, chút vinh dự mà vô số người đã dùng tính mạng để đổi lấy, tất cả đều bị hủy trong tay ngươi. Nếu nhị ca còn sống, chỉ e sẽ bị ngươi chọc tức chết tươi mất.

Ông ta càng nói càng giận, đột nhiên hét lên:

- Người đâu.

Ngoài lều hai tên lính lập tức đi vào.

Chiết Khả Tồn phất tay nói:

- Đem tên súc sinh này ra ngoài chém.- Hả?

Hai tên lính kia kinh ngạc nhìn Chiết Khả Tồn, hiển nhiên cũng bị ông ta dọa sợ.

Mà Chiết Ngạn Chất vẫn không nói câu nào, không giải thích bất cứ gì, cũng không xin tha thứ, vì y cũng cảm thấy mình đã gây ra họa lớn, chết cũng không tiếc.

Xem ra Kỷ Mẫn Nhân nói thật không sai. Chiết gia quân đúng là không coi ai ra gì quen rồi. Lão Kỷ à, lão cũng thấy đó, bản soái cũng chỉ là thùng rỗng kêu to trong mắt họ thôi, bây giờ lão có thể yên lòng rồi. Lý Kỳ khẽ lắc đầu.

Chiết Khả Tồn thấy hai tên lính kia không làm gì cả, lại càng giận dữ, nói:

- Hai người các ngươi còn ngây ra đó làm gì, còn không mau lôi ra.Hai tên lính kia thấy lão đại không giống như nói đùa, khẽ sửng sốt, vội tiến lên, đang muốn kéo Chiết Ngạn Chất ra ngoài, Lý Kỳ đột nhiên nhấc tay nói:

- Khoan đã.

Chiết Khả Tồn lúc này mới nhớ ở đây còn một vị Đô Chỉ huy sứ, vội chắp tay nói:

- Bộ soái, Chiết Ngạn Chất phạm sai lầm lớn như vậy, xét tội thì phải giết.

Trước hết Lý Kỳ vung tay, bảo hai tên lính kia lui ra, hai tên lính đó vội vã lui ra, sau đó nói:

- Chiết Tướng quân nói không sai, nhưng hiện giờ đại địch đang ở trước mắt, trước trận chiến lại chém đại tướng, sẽ tổn thương sĩ khí, việc này cứ để sau hãy nói, việc cấp bách bây giờ là phải nghĩ cách làm sao đẩy lui quân địch.- Nhưng

- Không nhưng nhị gì cả.

Lý Kỳ không chút nể mặt cắt ngang lời ông ta, nói:

- Chiết Ngạn Chất, ngươi lui sang bên trước đi, Chiết Tướng quân, mời ngồi.

Chiết Khả Tồn thấy sắc mặt Lý Kỳ không vui, cũng không dám nói gì nữa, hung hăng trừng Chiết Ngạn Chất, sau đó ngồi xuống một bên.

- Báo

Lúc này, một binh sĩ đi đến, bẩm báo:

- Khởi bẩm Bộ soái, theo do thám báo, Tây Hạ đã đưa binh đến cách phía bắc Lan Châu ta khoảng hai trăm dặm, ước chừng mười vạn nhân mã.- Nhiều vậy sao.

Lý Kỳ đứng bật dậy, quay đầu nói với Chiết Khả Tồn:

- Chúng ta có bao nhiêu binh?

Chiết Khả Tồn dường như cũng không dự liệu được việc Tây Hạ tụ tập đến mười vạn nhân mã, rõ ràng là có mưu đồ từ lâu, vội nói:

- Sự việc xảy ra đột ngột, tính cả Chủng gia quân trước đó đến cứu viện và quân đội vốn có của Lan Châu, chúng ta có nhiều nhất là bốn vạn nhân mã.

- Bốn vạn.

Lý Kỳ toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, chênh lệch quá lớn rồi đó, hơn nữa đối phương đã chuẩn bị từ lâu, trận này nên đánh sao đây. Nhưng hắn thân là chủ soái, biết rõ mình không thể lộ ra vẻ khiếp sợ, thế là lại ngồi xuống, cố ra vẻ bình tĩnh nói:- Các vị Tướng quân có kế sách gì đẩy lui quân địch không?

Chiết Khả Tồn nói:

- Bộ soái, ta cho rằng quân ta nên lập tức tiến vào thành Lan Châu bố trí phòng ngự. Tuy rằng chúng ta chỉ có bốn vạn nhân mã, nhưng nếu muốn kéo dài một hai tháng thì không thành vấn đề, đợi khi viện binh đến, quân địch tự nhiên sẽ rút lui.

Lý Kỳ khẽ gật đầu.

Nhạc Phi đột nhiên đứng lên nói:

- Bộ soái, mạt tướng không chấp nhận kế sách của Chiết Tướng quân.

Chiết Khả Tồn quay đầu lại theo bản năng, thấy là một vị tiểu tướng giống như Chiết Ngạn Chất, không khỏi sửng sốt.Lý Kỳ ngược lại rất coi trọng Nhạc Phi, hỏi:

- Vậy ngươi có ý kiến gì?

Nhạc Phi nói:

- Binh pháp có nói, binh giả quỷ đạo dã. Quân địch rõ ràng đã âm mưu từ lâu, nếu quân ta chỉ phòng thủ thôi, quân địch rất có thể sẽ biết hư thực của ta, đến lúc đó nhất định sẽ tấn công mạnh mẽ không chừa lối thoát, mà nhân mã quân ta không bằng phân nửa quân địch, hơn nữa còn chưa chuẩn bị đầy đủ, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không ở phe ta. Nếu muốn giành thắng lợi, tất phải kiếm tẩu thiên phong, thắng vì bất ngờ.

Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Vậy ngươi cho rằng nên làm sao đây?Nhạc Phi nói:

- Kỷ Mẫn Nhân và một ngàn binh lính Tây Hạ kia toàn bộ đều đã bị giết, quan trọng nhất là, phong thư đó của Kỷ Mẫn Nhân vẫn chưa gửi đi, cũng tức là Tây Hạ vẫn chưa rõ thực hư của quân ta, bọn họ thấy Kỷ Mẫn Nhân gửi thư chậm trễ, hơn nữa nhân mã phái đi chưa ai trở về, nhất định sẽ đoán rằng đã bị chúng ta tra ra, vậy bọn chúng chắc chắn sẽ có chút băn khoăn. Đây chính là ưu thế duy nhất của quân ta. Mạt tướng đã đọc xong Tam quốc diễn nghĩa của Bộ soái, trong đó có một chương kể việc Đổng Trác vào kinh, mạt tướng cho rằng chúng ta cũng có thể noi theo, ban ngày cho quân giống trống khua chiêng tiến vào Lan Châu, buổi tối lại lén lút đưa nhân mã ra ngoài, ban ngày lại tiến vào, hư hư thực thực, để hù dọa quân địch.

Chiết Khả Tồn không khỏi liếc nhìn Nhạc Phi, không nói đến việc kế sách này có thể thi hành hay không, chỉ đơn giản nói tới việc Nhạc Phi phân tích thế cục trước mắt một cách rõ ràng như vậy, cũng khiến ông ta nhìn Nhạc Phi với cặp mắt khácxưa.

Đổng Trác vào kinh? Có thể tiến hành không? Lý Kỳ vô cùng tin tưởng vào Nhạc Phi, nhưng vẫn còn băn khoăn với Đổng Trác nha!

Lúc này, đột nhiên nghe thấy phía sau Chiết Khả Tồn có người nói:

- Kế này cùng lắm chỉ có thể ứng phó nhất thời, quân địch chỉ cần do thám thử là có thể biết rõ, hơn nữa kế này tốn công tốn sức, chậm trễ bố phòng, chẳng may kẻ thù không trúng kế, trực tiếp đánh vào, vậy chúng ta lấy gì nghênh địch đây?

Ồ? Ở đâu ra nữ nhân vậy! Lý Kỳ kinh ngạc theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy phía sau Chiết Khả Tồn có một bóng dáng đang đứng, tuổi chừng hai mươi ba hai mươi bốn, mặc bộ khỏa tử giáp màu trắng bạc, dung mạo thanh tú, nhưng giữa hai hàng lông mày toát vẻ vẻ anh khí, trong tay cầm Hồng Anh thương màu bạc, tư thế hiên ngang.- Vị này là?

Lý Kỳ chỉ cô ta nói.

Chiết Khả Tồn khẽ trừng người đó, sau đó nói với Lý Kỳ:

- Vị này là tiểu nữ của nhị ca lão, tam tỷ của Chiết Ngạn Chất, Chiết Nguyệt Mỹ.

- Nữ nhân?

Lý Kỳ hỏi theo bản năng.

Chiết Khả Tồn nói:

- Bộ soái có điều không biết, nam nữ Chiết gia ta đều có thể tham gia quân ngũ.

Lý Kỳ tự biết đã nói sai, ngượng ngùng nói:- Không tệ, không tệ, quả nhiên là cân quắc bất nhượng tu mi. Vậy không biết vị nữ Tướng quân này thấy thế nào.

Chiết Nguyệt Mỹ nói:

- Bộ soái đã quá lời rồi, Nguyệt Mỹ không có công danh, nữ Tướng quân tuyệt đối không dám nhận, Bộ soái gọi ta Chiết Tam nương là được rồi.

Lý Kỳ gật đầu cười nói:

- Dường như cô không đồng ý cách nhìn của Nhạc Phi.

Chiết Nguyệt Mỹ nói:

- Những lời vị Nhạc Tướng quân này nói, không khác gì lý luận suông, có lẽ có thể gạt được nhất thời, nhưng quân địch sẽ mau chóng phá được, cho nên Tam nương vẫn cảm thấy những gì thúc thúc nói mới là thượng sách.Nhạc Phi vươn tay nói:

- Chiết Tam nương nói sai rồi, lúc nãy ta vẫn chưa nói hết. Ta cũng biết kế này không giấu được bao lâu, nhưng lại có thể cho chúng ta một cơ hội đánh thắng bất ngờ.

Chiết Khả Tồn kinh ngạc nói:

- Đánh thắng bất ngờ? Vậy ngươi còn có diệu kế khác?

Nhạc Phi gật đầu nói:

- Kế nói trên chỉ dùng dể mê hoặc kẻ địch, để trong lòng chúng nghi kỵ, không dám dẫn đại quân xâm phạm. Cho nên nếu kẻ địch không lui binh, chắc chắn sẽ phái một đội quân tiên phong đi trước dò xét thực hư quân ta. Đến lúc đó quân ta chỉ cần mai phục trên đường, xuất binh nghênh địch, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp, giết địch một cách oai phong, làm bọn chúng kinh sợ. Cứ thế, bọn chúng sẽ tin làthật, chí ít không dám tùy tiện xâm phạm lần nữa, chờ khi viện binh đến, tự nhiên bọn chúng sẽ lui binh. Bộ soái, mạt tướng nguyện dẫn hai ngàn nhân mã của mình mai phục trên đường.