Bắc Tống Phong Lưu

Chương 882: Bồ Câu đưa thư




Lại qua một ngày, lương thực còn chưa có tung tích, dân chúng dần dần mất kiên nhẫn, mà Lý Kỳ cũng biết bọn Điền Thất e rằng đã gặp bất trắc, trong lòng rất đau khổ, cho nên, hắn càng thúc giục bản thân, nhất định phải mau chóng tìm ra thủ phạm đứng sau.

- Bộ soái, Bộ soái, không xong rồi, Cao Nha nội cãi nhau với người ta ở bên ngoài.

Đang lúc Lý Kỳ ngồi trong huyện nha suy nghĩ đối sách, Ngưu Cao đột nhiên vội vội vàng vàng chạy vào, thở hổn hển nói.

Tên dở hơi này lại muốn làm gì vậy? Lý Kỳ cau mày nói:

- Đã như vậy, các ngươi kéo y về là được rồi, việc nhỏ vậy mà tới tìm ta sao.Ngưu Cao khó xử nói:

- Bộ soái, đó là Cao Nha nội đó, mạt tướng không dám làm vậy.

Lý Kỳ thở dài, nói:

- Bọn họ bây giờ đang ở đâu?

- Ngay tại chợ.

- Ngươi dẫn ta đi.

- Dạ.

Lý Kỳ đi theo Ngưu Cao vào chợ, từ xa liền thấy một đám người tụ tập trên đường, lại nghe được thanh âm tràn ngập tức giận của Cao Nha nội:- Các ngươi thật buồn cười, Cao Nha nội ta là ai chứ. Lừa cả chút tiền lẻ này của ngươi sao? Chớ có coi thường người khác!

- Vậy ngài lấy lương thực ra đi.

- Đúng đúng đúng, ngài nói ngài mang theo lương thực, sao còn chưa thấy lương thực hả?

- Ta đã nói, lương thực còn đang vận chuyển, các ngươi còn muốn sao chứ?

- Người của Chiết Tướng quân vừa báo lại, bọn họ đã sắp tới Tây Kinh, không hề nhìn thấy một hạt gạo nào.- Làm sao có thể, bọn họ chắc chắn là lừa các ngươi.

- Ngài mới là kẻ lừa đảo.

- Đúng vậy, ngài là tên lừa đảo.

- Con mẹ ngươi nói ai lừa đảo hả, ta cảnh cáo đám điêu dân các ngươi, đừng làm nhục ta nữa, nếu không đừng trách ta không khách khí.

- Lẽ nào ngài còn muốn đánh người?

- Ngài đánh đi.Mấy cái bao cỏ này, đối diện với hai ba mươi người mà còn dám kiêu ngạo như vậy. Lý Kỳ vội vàng đi lên trước, nói:

- Đủ rồi, đủ rồi. Các ngươi muốn làm gì? Bây giờ là lúc nào rồi chứ.

Cao Nha nội thấy Lý Kỳ đến, vội vàng bước lên nói:

- Lý Kỳ, ngươi tới thật đúng lúc, ngươi mau nói với bọn họ, có phải ta quyên tặng lương thực tới đây không.

Khi y nói câu này, cảm thấy oan ức rất lớn đó! Y đã lấy hết tiền trong quỹ từ thiện Thanh Thiên, hơn nữa còn moi được không ít tiền từ trong tay đám người của phe Thái tử, vốn cho là khi y tới đây, nhất định sẽ nhận được sự ủng hộ của dân chúng, hoặc là quỳ bái. Nhưng tình huống hiện tại tương phản hoàn toàn với trong tưởng tượng của y. Khi mới bắt đầu vẫn còn tốt, nhưng về sau, ánh mắt bách tính nhìn bọn họ cũng thay đổi hẳn, điều này làm y rất khó chấp nhận, trong lòng vô cùnguất ức.

Lý Kỳ đương nhiên hiểu được cảm giác của Cao Nha nội. Thực ra cũng may y đến đây, bằng không hắn có lẽ vẫn chưa hay biết gì, gật đầu nói:

- Các vị hương thân, huynh ấy nói không sai, thật sự là huynh ấy quyên tặng không ít lương thực.

Cao Nha nội reo lên:

- Có nghe thấy không, ta không phải là kẻ lừa đảo.

Một người đột nhiên nói:

- Đại nhân, các ngài luôn miệng nói vận chuyển lương thực đến. Nhưng cho đến hôm nay, chúng ta ngay cả bóng dáng của lương thực cũng chưa nhìn thấy nữa.- Đung vây đó! Lương thực này rốt cuộc khi nào thì đến đây?

Chỉ e là sẽ không tới. Lý Kỳ trong lòng thầm than một tiếng, ngoài miệng lại nói:

- Chắc là trên đường đi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Các vị cũng biết, nhiều như vậy lương thực, nếu gặp phải trời mưa hay chuyện gì đó, nhất định hành trình sẽ chậm trễ. Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta tuyệt đối sẽ không lừa các vị đâu. Ở đây ta cũng có mấy ngàn người còn phải ăn cơm, ta còn sốt ruột hơn cả các vị. Ta hứa với các vị, lương thực không đến, ta sẽ không đi. Nếu đói thì mọi người cùng nhau chịu đói, hy vọng các vị có thể hiểu và tin tưởng ta.

Những bách tính kia thấy Lý Kỳ nói như vậy, lại cảm thấy có chút xấu hổ.Một đại nương nói: 

- Thật xin lỗi, đại nhân, chúng ta đương nhiên tin tưởng ngài, những gì ngài làm, chúng ta đều thấy hết, nếu đổi lại là quan khác, có lẽ đã rời đi từ sớm rồi.

Những người còn lại đều gật đầu.

Lý Kỳ cười nói:

- Đa tạ các vị đã hiểu, ta nhất định sẽ điều tra rõ việc này, cố gắng sớm ngày giao phó với các vị. Hiện tại ta xin lỗi không tiếp các vị được.

Nói xong hắn kéo Cao Nha nội nhỏ giọng nói:

- Trở về trước rồi hãy nói.

Cao Nha Nội bĩu môi, buồn bực gật đầu.Trở lại huyện nha, Cao Nha nội sao nhịn được nữa, nói:

- Lý Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tính ra lương thực hẳn là tới rồi chứ! Tại sao bọn Điền Thất còn chưa đến.

Bỏ đi, đừng nói tình hình thực tế cho y nghe thì hơn, tiểu tử này không giữ miệng được. Lý Kỳ thở dài:

- Chỉ e đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.

Hồng Thiên Cửu gãi đầu nói:

- Chắc không phải là gặp cướp đó chứ.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Không loại trừ khả năng này.- Cái gì? Ai lớn gan như thế hử, dám cướp hàng của Nha nội ta? Nếu thật sự như thế, Nha nội ta đây nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.

Cao Nha nội cả giận nói.

Lý Kỳ trợn mắt nói:

- Đã nói là cướp, ngươi cho rằng bọn chúng sợ ngươi sao?

Cao Nha nội gãi mặt, nói:

- Vậy làm sao mới được đây? Rõ ràng ta tốt bụng một phen, lại bị người ta cho là kẻ lừa đảo, chuyện này ta gánh không nổi đâu.

Lý Kỳ nói:

- Ta có biện pháp gì chứ?Hồng Thiên Cửu nói:

- Ca ca, nếu việc này truyền đến Kinh thành, vậy chúng ta cũng không còn cách nào lăn lộn được nữa.

Cao Nha nội nói:

- Bằng không lại phái người đi Kinh thành mang chút lương thực đến, ít một chút cũng không sao cả.

Lý Kỳ nói:

- Miên đi. Hiện giờ thói đời không yên ổn, nói không chừng thư của ngươi còn chưa đưa đến Kinh thành, đã bị người khác cướp mất, còn nữa, nếu ngươi không muốn chết, thì đừng có chạy lung tung nữa, vùng phụ cận rất nguy hiểm.

Cao Nha nội cười ha hả, nói:- Lý Kỳ, ngươi có phần quá xem thường người khác rồi, Nha nội ta đây tự tay viết thư, bọn chúng há có thể cướp được sao, Tiểu Cửu, ngươi nói đúng không.

Hồng Thiên Cửu gật đầu ha hả nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, ca ca huynh viết lá thư cho Thái úy, để Thái úy phái quân đội đến vận chuyển lương thực, xem còn ai dám cướp.

- Cũng đượcNhưng hiện tại cha ta có thể đang nổi giận, chỉ e cũng sẽ không trả lời ta.

Cao Nha nội gãi ót buồn bực nói.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Chờ đã, các huynh định gửi thư ra ngoài bằng cách nào vậy.Hồng Thiên Cửu cười nói:

- Lý đại ca, bọn cướp có thể cướp dưới đất đấy, nhưng bọn chúng có thể cướp trên trời sao?

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Trên trời?

Cao Nha Nội tức giận nói:

- Lý Kỳ, ngươi đúng là chưa trải việc đời mà, cả bồ câu đưa thư cũng không biết.

- Bồ câu đưa thư.

Lý Kỳ đứng bật dậy nói.Cao Nha nội bị Lý Kỳ làm cho kinh sợ, sợ đến mức lui về sau một bước, hỏi:

- Có vấn đề sao?

Lý Kỳ ngạc nhiên vui mừng nói:

- Các ngươi mang cả bồ câu đưa thư đến?

- Đó là đương nhiên.

Hồng Thiên Cửu cười hì hì nói:

- Lý đại ca, huynh có điều không biết, ta cùng ca ca chơi bồ câu mà lớn lên đấy. Trong Kinh thành không ai có thể chơi với hai chúng ta.

Cao Nha nội đắc ý gật đầu, nói:

- Lợi hại không. Nhưng mà lúc ngươiđi không mang theo bồ câu đưa thư sao, vậy rất bất tiện đó!- Ha ha, ngươi đúng là một thiên tài.

Lý Kỳ cười ha hả, đưa tay nói:

- Bồ câu đưa thư đó ở đâu? Mau lấy ra đi, ta có việc gấp.

Cao Nha nội nói:

- Còn cần ngươi nói sao. Có điều ngươi cần con nào?

- Ngươi mang theo rất nhiều sao?

- Hơn mười con đó! Chỗ cha ta một con, chỗ nhà vợ ta một con, chỗ Thiếu Bạch một con, chỗ Sài Thông một con

- Đủ rồi!

Lý Kỳ nâng tay, nói:- Ta chỉ cần cái con có thể liên lạc với cha ngươi thôi.

Cao Nha nội cảnh giác nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Ngươi yên tâm, ta không phải báo cáo tình hình của ngươi. Ta thực sự có việc gấp, hơn nữa, chẳng phải ngươi cũng phải báo bình an cho cha ngươi sao.

Cao Nha nội vừa nghe, cảm thấy rất có lý, nói:

- Vậy ngươi chờ một lát, ta kêu người đi lấy.

Tiếp đó, Lý Kỳ lập tức tìm văn lại kia, bảo y lập tức viết một phong thư.Đến buổi tối, ba người Cao Nha nội, Lý Kỳ, Hồng Thiên Cửu tới hậu viện. Cao Nha nội cột thư vào chân bồ câu đưa thư, ném lên không trung. Chim bồ câu trắng kia đập cánh vài cái trên không, chỉ chốc lát sau, biến mất trong màn đêm.

Lý Kỳ hỏi:

- Đúng rồi. Bồ câu này của ngươi mất bao lâu mới có thể bay đến Kinh thành?

Cao Nha nội tự tin nói:

- Bồ câu đưa thư của ta là vạn con chọn một đó, trong vòng ba ngày nhất định có thể tới nơi, bình thường chỉ mất hai ngày.

- Vậy là tốt rồi.

Lý Kỳ thở dài một hơi, thầm nghĩ. Lần này thật may mắn là mang tên dở hơi này tới đây, cười nói:- Nha nội, Tiểu Cửu, hai ngươi mấy ngày nay đừng chạy lung tung. Các ngươi cũng thấy thái độ của bách tính đối với chúng ta không giống với lúc trước. Đợi sau khi việc này kết thúc, chúng ta sẽ cùng ra ngoài từ từ tham quan.

Cao Nha nội và Hồng Thiên Cửu cũng phát hiện Lý Kỳ không giống như đang nói đùa, đồng thời gật đầu.

Hôm sau.

Chiết Ngạn Chất và Kỷ Mẫn Nhân lại đến huyện nha.

Lý Kỳ vội nghênh đón nói:

- Nhị vị, có phải có tin tức của lương thực hay không?Chiết Ngạn Chất nói:

- Người của ta hiện tại đều đã về. Bọn họ nói căn bản không có lương thực. Bộ soái, ngài không gạt chúng ta chứ?

Lý Kỳ nói:

- Đương nhiên không phải, ta lại vì chuyện nhỏ vậy mà gạt các vị sao?

Chiết Ngạn Chất nói:

- Ngài đừng cho là cái gì ta cũng không biết, người có thể tham ô tám vạn thạch lương thực, nhất định không phải người thường, ngài nhiều lần dây dưa, rốt cuộc có ý gì?

Lý Kỳ cau mày nói:

- Chiết Tướng quân, ngài nói vậy có ý gì? Chắc không phải là hoài nghi ta thôngđồng với bọn họ chứ?

Chiết Ngạn Chất nói:

- Chuyện này ta không biết, ta chỉ biết lương thực mà ngài nói căn bản không có, ngài giải thích việc này thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Bây giờ ta cũng muốn biết rốt cuộc là tại sao?

Kỷ Mẫn Nhân đầy âu lo nói:

- Bộ soái, chúng ta không phải hoài nghi ngài, chỉ có điều hiện giờ lương thực của chúng ta đã ăn hết rồi. Các bách tính đều đến hỏi ta, khi nào lương thực đến, ta cũng không biết nên trả lời thế nào. Hơn nữa, rất nhiều dân chúng địa phương cảm thấy vô cùng bất mãn, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.Lý Kỳ thở dài:

- Ta biết các vị cũng có chỗ khó xử của mình, nhưng các vị cũng phải thông cảm cho ta chứ. Bây giờ cho dù các vị có giết ta, ta cũng không còn cách nào. Như vậy đi, các vị bảo bách tính đợi thêm một thời gian, cho dù lương thực phía Kinh thành không đến, nhưng phía Giang Nam đã gửi thư qua, nói lương thực đang trên đường tới, khoảng bảy ngày nữa sẽ đến.

Chiết Ngạn Chất trầm ngâm một lát, nói:

- Được rồi, ta sẽ tin ngài thêm lần này.

Năm ngày sau.

Bách tính thấy lương thực chậm chạp chưa tới, bắt đầu mất kiên nhẫn với Lý Kỳ, ngay cả ánh mắt cũng thay đổi. Nói cho cùng, ngươi không có lương thực, cho dùmiệng lưỡi của ngươi giỏi đến đâu, cũng không làm nên chuyện gì.

Hiện tại Lý Kỳ không dám ra khỏi cửa, còn dặn dò đám Cấm quân ngàn vạn lần đừng gây chuyện, mặc kệ chịu thiệt thòi gì, đều phải nuốt xuống.

Chạng vạng ngày thứ năm, Cao Nha nội bỗng nhiên vội vàng chạy ào vào phòng Lý Kỳ, ha hả nói:

- Lý Kỳ, bồ câu yêu quý của ta đã về rồi.

Lý Kỳ mừng rỡ, vội hỏi:

- Mau lấy ra.

Cao Nha nội vội vàng đưa một phong thư qua.Lý Kỳ nhận lấy mở ra xem, cười lạnh nói:

- Quả nhiên là thế, ngươi giỏi lắm, Lý Kỳ ta đời này chưa bao giờ bị người ta lừa thảm hại như vậy, được lắm, được lắm.