Bắc Tống Phong Lưu

Chương 877: Tiểu Tần uy vũ




Cao nha nội? Hình phạt? Này tám gậy tre cũng sẽ không đánh một chỗ đi. Mọi người trong lòng vừa hoang mang, vừa tò mò, toàn bộ đặt ánh mắt ở cửa ra vào.

Chỉ một lát sau, một binh lính xách lên đây một con heo.

- Heo ?

Những người chứng kiến đều bất ngờ.

Tần Cối hiền lành cười giải thích :- Con heo nái này chỉ là một hình cụ trong hình phạt, còn một hình cụ khác có tên Trọc Kê Tán.

Mọi người nghe xong, sắc mặt đại biến. Tần Cối quét mắt nhìn, thầm nghĩ, kinh thành tứ công tử quả nhiên danh bất hư truyền! Y cười ha hả nói:

- - Xem ra các vị cũng biết Trọc Kê Tán là gì. Như vậy ta cũng không giới thiệu nhiều. Hình phạt này rất đơn giản, Bắt những tên tội phạm không chịu nhận tội ăn Trọc Kê Tán, sau đó giam chúng với con heo nái này cùng một chỗ, nhìn xem chuyện xảy ra kế tiếp, vô cùng đơn giản.Mọi người nghe thấy vậy, sắc mặt xanh mét, tóc gáy dựng đứng, trong đó có mấy người toàn thân run lên, thật là quá âm độc, so với nỗi khổ da thịt còn kinh khủng gấp vạn lần.

Bên cạnh Trần Đông, Âu Dương Triệt hai mặt nhìn nhau, biểu tình không thể tin nổi, đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu, loại này hình phạt rất vô nhân đạo, nhưng bọn họ đều biết, Tần Cối chỉ có ý dọa cường đạo ở đây, triều đình sẽ không cho phép loại hình phạt đồi phong bại tục này tồn tại.

Lúc trước, sau khi Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu từ Thang Âm trở về, sự tích “Quang vinh” của bọn họ rất nhanh liền truyền ra, đặcbiệt, từ miệng Hồng Thiên Cửu nói ra loại này việc ghê tởm. Tần Cối khi đó cũng nghe được, dù nói thế nào, y cũng là người đọc sách, tất nhiên là phản đối loại việc này, thế nhưng hôm nay y phải chạy đua với thời gian, chẳng sợ một giây đồng hồ cũng không dám dừng lại, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, vì để hoàn thành nhiệm vụ y cũng bất chấp nhiều như vậy. Y biết rõ cái gì dùng tốt, cái gì hay dùng, đến lúc đó dân chúng sẽ chỉ nhớ rõ y làm như thế nào diệt trừ tham quan, loại này việc nhỏ sẽ không có người để ý.

Vạn Tam Đao nghe xong, sắc mặt tái nhợt, làm sao còn có thể bình tĩnh như vừa rồi, gã cũng không phải hạng người tốt lành gì, làm sao có thể không biết Trọc Kê tán là thứ gì. Cùng một đầu heo nái giam chungmột chỗ sẽ xảy ra những chuyện gì? Nghĩ đến đây, gã cũng sợ đến mức trong lòng nguội lạnh, không còn dám tiếp tục suy nghĩ, nếu như vậy, gã thà rằng chết còn hơn! Đừng nói chết một lần, chết trăm lần đều được, chỉ cần không phải chịu hình phạt này. Hắn sợ hãi la lên :

- Ngươi thân là quan ở kinh thành, sao có thể lạm dụng tư hình như vậy. Ta không phục, ta không phục.

- Làm càn

Diệp Thiên Nam đột nhiên đứng lên. Nói:

- Vì sao bản tri phủ chưa từng nghe qua loại hình phạt này, hơnnữa loại hình phạt này cũng quá.. quá..

Y cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung hình phạt này, bởi vậy có thể thấy được hình phạt này kinh khủng như nào.

Lúc trước Tây Môn Phiệt và Thang Âm tri huyện cũng là loại người tàn nhẫn. Nhưng sau khi thử một lần cũng trực tiếp bị đùa si ngốc ngơ ngác, kia uy lực có thể tưởng tượng.

- Về điểm ấy, ta vừa rồi đã nói rất rõ ràng, nếu Diệp tri phủ không tin, ngài có thể dâng tấu hỏi Hoàng thượng, hiện tại mời ngài ngồi xuống.

Tần Cối vung tay lên, thản nhiên ra lệnh:- Người tới, đem tội phạm kéo vào trong chuồng heo, bắt đầu hành hình.

Vạn Tam Đao lúc này triệt để hoảng sợ, mắt nhìn chằm chằm Tôn tri huyện huyện Hoài Âm, thấy gã sợ tới mức đầu đều sắp rút đến trong bụng, nét mặt thay đổi vô cùng dữ tợn, hét lên:

- Hãy khoan.

Gã ra sức giãy dụa, căm tức nhìn Tôn tri huyện nói:

- Rất tốt, các ngươi đã thấy chết mà không cứu vậy cũng đừng trách ta vô tình. Đại nhân, ta khai, ta khai. Kính xin đại nhân tha cho tiểu nhân một mạng a!Tần Cối lại vung tay lên, tên kia binh lính lập tức kéo con heo nái đi xuống, nói:

- Nếu như ngươi khai báo thành khẩn, bản quan sẽ xử trí thỏa đáng cho ngươi.

Vạn Tam Đao trước tiên thú nhận hành vi cướp bóc của mình, sau đó lại khai:

- Đại nhân minh giám, tiểu nhân là vốn là nha sai ở Hoài Âm huyện này, là là Tôn tri huyện lệnh cho ta vào rừng làm cường đạo, giúp gã cướp bóc thương nhân qua lại, thay gã vơ vét của cải, gã mới là chủ mưu đứng phía sau.Trần Đông, Âu Dương Triệt sau khi nghe xong, trong lòng hoảng sợ, đây là quan sao, so với cường đạo còn ác hơn, bất kể dùng loại hình phạt nào trên người chúng cũng không quá đáng.

- Ngươi nói bậy, dám nói xấu bản quan, có ai không, dụng hình cho ta.

Tôn tri huyện trực tiếp nhảy lên, la hét nói.

Phanh!

Tần Cối vừa gõ thước gỗ, vừa nói:

- Người tới, khiến Tôn tri huyện yên tĩnh một chút.- Tuân mệnh.

Một tên binh lính phía sau trực tiếp đặt một thanh đao lớn trên cổ Tôn tri huyện, suýt chút nữa khiến Tôn tri huyện bị dọa tè ra quần, làm sao còn dám lên tiếng

Vạn Tam Đao lại tiếp tục khai ra tri huyện huyện Sơn Dương, Chủ bạc và tất cả quan lại lớn nhỏ khác của huyện Hoài Âm, tổng cộng có hơn hai mươi người

Tần Cối sắc mặt bình thản, thoáng gật đầu, cũng không vội vã tuyên án, trầm mặc không nóiY càng yên lặng, người phía dưới lại càng sợ hãi.

Lúc này, Bỗng nhiên mấy tên lính đi tới :

- Đại nhân, đây là lời khai của những tên đầu lĩnh còn lại.

Thì ra Tần Cối đã sớm có phân phó, đem đám đầu lĩnh này tách ra để thẩm tra xử lí, mục đích để đảm bảo không giết nhầm một vị quan tốt, cũng không buông tha bất cứ một tên tham quan nào, đây là biện pháp hữu hiệu nhất, nhanh chóng nhất.- Trình lên

- Vâng

Tần Cối nhận lấy mấy tờ khẩu cung nhìn kỹ, thấy giống Vạn Tam Đao khai đồng dạng, lúc này mới yên lòng, gật đầu, quét mắt xung quanh hỏi :

- Các ngươi còn có lời gì muốn nói?

- Đại nhân, oan uổng quá.

Những kẻ đó vội vàng khóc hô- Oan uổng? Chứng cớ rành rành như núi, các ngươi còn muốn ngụy biện ư, các ngươi thân là quan lại Đại Tống, hiểu pháp luật mà còn cố tình vi phạm, tội thêm một bậc, việc đến nước này nhưng còn không biết hối cải, tội không thể tha. Người tới, đem toàn bộ chứng cứ mang lên.

- Vâng

Lại thấy vài tên lính mang vào mấy rương lớn

Tần Cối cười lạnh nói:

- Tôn tri huyện, ngươi nhìn cái rương này rất quen mắt đi. Mở ra.Ba baba BA

Đã thấy trong trong rương toàn bộ là vàng bạc châu báu

Tần Cối cười nói:

- Ngươi cũng đừng nói với ta, một tri huyện nho nhỏ như ngươi lại có bổng lộc cao hơn cả Tuần Sát Sứ ta đây. Ngươi còn có lời gì để nói?

Tôn tri huyện thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp té xỉu.

Tần Cối không thèm quản gã, nói với những tên còn lại:- Các ngươi hiện tại khai ra, hay là đợi bản quan xét xong nhà các ngươi rồi mới khai?

- Đại nhân tha mạng a!

Những kẻ bị Vạn Tam Đam khai ra, đề sợ đến mức tè ra quần, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Tần Cối cười lạnh một tiếng, đưa giấy cho hộ vệ bên cạnh, ra lệnh:

- Đem những người không đến toàn bộ bắt lại.

- Tuân mệnhNgay tại thời điểm Tần Cối muốn kết án, một tên binh lính gấp rút chạy tới, la lên:

- Tần đại nhân, tám trăm dặm khẩn cấp.

Tần Cối bỗng nhiên đứng dậy hỏi:

- Là ai đưa tới?

- Là Bộ Soái

Chẳng lẽ -----lại gặp chuyện không may? Tần Cối nội tâm rùng mình, duỗi tay ra:

- Mau mang lên.- Vâng

Tần Cối nhận lấy thư tín mở ra xem, càng xem sắc mặt càng ngưng trọng, nhưng cho đến khi xem hết , y vẫn không nói một lời nào. Khép lại thư tín, lạnh lung ra lệnh:

- Người tới mang những kẻ liên quan và bắt giữ đến đầu phố, lập tức chém đầu

Rầm rầm rầm!

Ngay tại chỗ lại có mấy người ngã xuống đất ngất điỞ phương diện này, Tần Cối cùng Lý Kỳ cực kỳ tương tự, làm việc quyết đoán, không dây dưa dài dòng, phàm là dính đến mạng người, Lý Kỳ sẽ có chút băn khoăn. Nhưng Tần Cối sẽ không, nếu sớm định ra kế hoạch, như vậy vào thời điểm y thực thi kế hoạch sẽ không có một chút do dự. Bởi vì giới quan lại ở Giang Nam đã tạo thành một hệ thống. Móc nối với nhau, dùng mông nghĩ cũng biết Tôn tri huyện bên trên khẳng định có người, vì vậy nếu như ngươi không diệt cỏ tận gốc, sau này Tôn tri huyện rất có thể sẽ ngóc đầu trở lại.

Vạn Tam Đao vội la lên:

- Đại nhân. Đại nhân, ngài đã đáp ứng tha tội chết cho ta rồiTần Cối ồ một tiếng, nói:

- Bản quan khi nào thì đáp ứng ngươi. Bản quan vừa rồi chỉ nói xem xét, tha cho người nhà ngươi một con đường sống, đã là bản quan đối với ngươi lớn nhất ban ân rồi, kéo xuống.

- Hãy khoan

Diệp Thiên Nam đột nhiên đứng dậy, sắc mặt có chút khó coi, nói :

- Tần Tuần sát sứ, dù cho tội của bọn họ không thể tha thứ, nhưng nếu muốn tử hình, e rằng ngài không thể làm chủ được.

- Đúng thì sao?Tần Cối lạnh mắt liếc nhìn, thản nhiên trả lời:

- Diệp tri châu, ngươi nên biết hiện giờ ngươi cũng là tội nhân, tự thân khó bảo toàn.

Diệp Thiên Nam kinh hãi, hỏi:

- Ngài vừa rồi cũng điều tra rõ, việc này không có quan hệ gì với ta, Ngài chẳng lẽ còn định giết nhầm trung lương sao?

Tần Cối cười lạnh một tiếng, quát:

- Làm càn. Ngươi mặc dù không tham dự trong đó, nhưng cũng không là trung lương, cùng lắm là một cái hôn quan mà thôi, ngươi thân là Tri phủ một châu, vậy mà để thuộc hạ của mình ngay dưới mí mắtphạm phải tội ác tày trời mà không hề hay biết, ngươi đây không phải là sao lãng nhiệm vụ? Còn có, đã nhiều ngày ta cẩn thận quan sát, phát hiện bọn Tôn tri huyện cũng không coi ngươi là tri phủ, ngay cả tối thiểu tôn trọng đều không có, một người yếu đuối vô năng, ngu ngốc như ngươi làm sao có thể gánh vác được trọng trách, ta khuyên ngươi tốt nhất tự nhận lỗi từ quan, nếu không, một khi thánh chỉ đến, ngươi ít nhất cũng phải sung quân đến biên cương. Hiện tại lập tức cút ra cho ta.

Một phen răn dạy xuống dưới, Diệp Thiên Nam khẽ mở miệng, vừa phẫn nộ, vừa sợ hãi nhìn Tần Cối, nhưng ông ta làm sao có thể cùng Tần Cối so sánh được, nháy mắt như già đi vài chục tuổi, thất hồn lạc phách đi ra ngoàiTần Cối nhìn loại đức hạnh này của Diệp Thiên Nam, lắc đầu, thầm nghĩ, loại người này có thể nào làm quan. Hai mắt thoáng nhìn, nói : 

- Các ngươi còn thất thần làm gì, tất cả lôi xuống cho ta

- Tuân mệnh.

- Đại nhân tha mạng, chúng ta biết tội rồi, đại nhân tha mạng a!

Hai bên trái phải binh sĩ lập tức lôi toàn bộ tham quan đi ra ngoài.Tần Cối hướng về phía ít ỏi những người còn ngồi tại đây, cười nói:

- Tần Cối chính là phụng mệnh làm việc, nếu có chỗ đắc tội, kính xin các vị thứ lỗi, hiện tại các vị có thể đi trở về.

Hiện giờ trong mắt bọn họ, Tần Cối không khác gì ác ma, sao còn dám nói nửa câu không đúng, liền nói mấy tiếng tạ ơn, vội vàng đi ra ngoài

Đợi những người đó đi hết , Hàn Thế Trung cười ha ha nói:

- Tốt, rất tốt, không thể để cho những tên tham quan này tồn tại, Tần đại nhân quả thật là mắt sáng như đuốc, phán đoán sáng suốt từng li từng tíYcũng là loại người coi cái ác như địch nhân.

Cái này cũng chỉ là vừa bắt đầu. Tần Cối cười khổ lắc đầu, đột nhiên nghiêm túc nói:

- Hàn Tướng Quân, vẫn theo quy củ cũ, ngươi hiện tại lập tức phái ngươi xét nhà bọn tội phạm, đem tài sản của chúng chia làm hai, một phần lưu lại cho nha phủ địa phương, một phần chuyển đến Hàng Châu, mặt khác, lấy một bộ phận tích trữ lương thực tại nhà chúng sử dụng cho quân đội, mỗi binh lính chia cho mười ngày lương thực, còn lại thì phân cho dân chúng địa phương

Theo Tần Cối nói những lời này, có thể nhìn ra y hành quân vô cùngnhanh chóng, trên thực tế, y một đường xuôi nam, thế như chẻ tre, binh quý thần tốc được thể hiện trên người của bọn họ vô cùng nhuần nhuyễn, thậm chí quân lương y cũng cảm thấy vướng bận, chỉ có hai ngàn kỵ binh, một cái binh lính áp lương thực cũng không có, tất cả đều từ nhà của đám tham quan ô lại, ác bá được đến, do vậy, bọn họ có thể khiến tốc độ đạt được lớn nhất.

Mà số tiền tài kia, y chuẩn bị vận chuyển đến Hàng Châu, giao cho Trịnh Dật bảo quản, sau đó, nghe theo lệnh của Lý Kỳ, dùng số tiền này phát triển kinh tế, tấn công thị trường tiền tệ yếu kém là Giang Nam, hóa giải nguy cơ tiền tệ.Hàn Thế Trung sững sờ hỏi:

- Mười ngày lương thực? Đại nhân, với tốc độ hành quân của chúng ta, không quá ba ngày có thể tới Dương Châu, không cần thiết mười ngày lương thực.

Tần Cối thở dài:

- Tình huống thay đổi, chúng ta phải lập tức chạy tới kho lúa tại Thọ châu Hoài Nam.

- A?Âu Dương Triệt hỏi:

- Có liên quan đến Kinh tế sử?

Tần Cối gật đầu:

- Đại nhân bên kia có rắc rối, phải nhanh chóng đi giải quyết

Trần Đông bỗng nhiên nói:

- Nhưng thưa đại nhân, chúng ta đã sớm định ra kế hoạch, trước khi tin tức tới Dương Châu, chúng ta phải đuổi tới đó, nếu không đám tham quan ở Dương Châu nhất định nghe tiếng chạy mất, khi đó còn muốn bắt bọn sẽ gặp khó khăn.Tần Cối khẽ nhíu mày:

- Trần Đông, ngươi đầu tiên phải hiểu được, ngươi có thể ở đây, tất cả là nhờ đại nhân ban ân, chỉ cần đại nhân còn đó, chúng ta liền không lo, một khi đại nhân có chuyện, ta và ngươi đều không thể may mắn tránh khỏi, lẽ nào đại nhân không nói cho ngươi, muốn vì dân chờ lệnh, đầu tiên phải có tư cách này sao, cho nên chuyện của đại nhân phải được ưu tiên hàng đầu

Y nói xong cũng không quan tâm đến Trần Đông, lập tức hạ mệnh lệnh:

- Hàn Tướng quân, sự tình khẩn cấp, ngài hiện tại trước mang một ngàn nhân mã lập tức chạy tới Thọ châu, đem lương thực năm trước vậnchuyển cứu tế thiên tai đi hướng Phượng Tường Phủ những người có liên quan toàn bộ khống chế, cho dù là người chèo thuyền cũng không được lọt mất, nếu có người ngăn cản, tất cả giết không tha. Chờ ta xử lí xong việc tại đây, tối nay sẽ chạy tới. Trần Đông, Âu Dương, hai người các ngươi vẫn như trước kia, ở tại đây giải quyết tốt hậu quả.

- Tuân mệnh.