Sài Thông không dám tin nhìn Lý Kỳ, nói:
- Bọn họ lại không phải chúng ta gọi tới, liên qua gì đến chúng ta chứ?
Cao Nha Nội giận dữ hét:
- Lý Kỳ, ngươi đừng khinh người quá đáng.
- Mã Kiều.
- Ta biết rồi, đi cáo với cha mẹ bọn họ.
Phàn Thiếu Bạch thật đúng là sợ Lý Kỳ cùng Kim Lâu liên kết, vội cười làm lành nói:
- Nha nội, Sài Thông. Chúng ta tránh voi chẳng xấu mặt nào, hơn nữa Tần phunhân chúng ta cũng quen biết, lý nên giúp đỡ chút.
Cao Nha Nội giận không kềm được, không khỏi gầm lên một tiếng, dùng sức gãi gãi đầu.
- Ca ca, ngươi gãi đầu của ta làm gì?
Hồng Thiên Cửu đầu co rụt lại, ủy khuất nói.
- Lát nữa ta còn phải đi Trương quả phụ nơi đó, không thể làm rối loạn tóc.
Cao Nha Nội rất bựa cười, vừa giận trừng mắt nhìn Lý Kỳ, sau đó nghênh ngang hướng tới bên trong mà đi.
Sài Thông, đám người Phàn Thiếu Bạch cũng đi theo đi vào.Có Cao Nha Nội Hỗn Thế Ma Vương này xuất mã. Hết thảy đều trở nên đơn giản, chỉ chốc lát sau, đám người đó liền buồn bực đi ra.
- Tạm biệt, không tiễn.
Lý Kỳ chắp tay, nghĩ thầm, thực là một đám cóc nhái, coi như là phu nhân muốn kiếm chồng, vậy cũng không tới phiên các ngươi a, ngay cả đạo lý nông cạn lâu đài gần nước sẽ được thưởng trăng trước như vậy mà cũng không hiểu!
Sau khi đuổi bọn cóc nhái này đi. Lý Kỳ lập tức về tới hậu đường, duỗi tay ra nói:
- Mọi người đi rồi, mang thư đến đây.
Tần phu nhân cười nói:- Đa tạ. Thư ta sớm đã bảo người đặt ở trên đầu giường ngươi rồi.
Mẹ nó chứ. Lại bị chơi xỏ. Lý Kỳ cười tủm tỉm nói:
- Phu nhân, chỉ có một phong thư, nhưng người thì lại không phải là một tốp, ngươi phải chuẩn bị tâm lý đó nha, ta cũng không tiếp tục đưa tay quý giá này ra giúp đỡ nữa đâu đấy nhé.
Tần phu nhân than nhẹ một tiếng, không có lên tiếng.
Lý Kỳ sửng sốt. Không nói gì thêm nữa, có chừng có mực, nói với Lý Thanh Chiếu một tiếng:
- Xin lỗi không tiếp được!
Liền khẩn trương chạy ra phía ngoài.- Thư! Thư!
Vừa vào nhà, Lý Kỳ liền đi thẳng đến đầu giường, quả nhiên có thư, nhưng không phải một phong, mà là hai phong, hắn khẩn trương cầm lên đọc, hoá ra còn có một phong là của Trịnh Dật đấy, nắm chắc nguyên tắc trước tư sau công, Lý Kỳ quyết đoán đem lá thư của Trịnh Dật ném sang một bên, mở thư Bạch Thiển Dạ ra.
Trên thư, câu nói đầu tiên đã khiến hốc mắt Lý Kỳ hồng nhuận rồi, không khỏi thì thào thì thầm:
- Thất nương, đại ca cũng nhớ muội a!
“Đại ca, Thất nương nhớ huynh! Huynh có khỏe không? Chuyện Vương Phủ về hưu, muội đã đã biết, tuy rằng người khác đều nói có liên quan đến Thái sư, nhưng Thất nương biết, trong đó đại ca khẳng định cũng ra không ít lực, thậm chí có thể đều là đại ca huynh một tay bày ra đấy, hiện tại Thái sư xuất tướng rồi, đại ca rốt cụckhông cần tiếp tục trải qua cuộc sống như bước trên băng mỏng kia nữa, Thất nương thật sự thay đại ca cảm thấy vui vẻ.
Ôi! Nhưng, Thất nương hiện tại thật không tốt chút nào, trước khi tới, huynh và nương đã không chỉ một lần nói cho muội biết, Giang Nam hung hiểm, không thích hợp để muội đi, nhưng muội lại không tin, muội nghĩ rằng con người không phải là dã thú, tính bản thiện, dù có hung hiểm cũng chỉ là thường thôi. Nhưng khi muội tới Giang Nam rồi, muội mới phát hiện mình đã sai lầm rồi, con người ở đây có thể so sánh hơn xa dã thú, lòng người hiểm ác, muội đến nay mới hiểu được đạo lý này, nếu lại cho muội một cơ hội nữa, có lẽ muội thật sự sẽ lùi bước.
Vừa tới đến Hàng Châu, nơi này đang náo loạn về tiền hoang, đi trên đường, tùy ý có thể thấy được một vài đám dân chúng cầm lụa trên phố để đổi lấy thương phẩm, có vài người vì tranh giành một đồng tiền, không tiếc nói những lời càng ác độcthêm. Trịnh Nhị ca nói đây cũng không phải là lần đầu tiên, triều đình cũng nghĩ qua rất nhiều biện pháp, nhưng đều là không công mà lui, nhưng muội tin tưởng đại ca huynh nhất định có biện pháp, nghe nói đã đăng báo cấp triều đình rồi, cho nên muội đối với lần viện trợ của triều đình này tràn đầy tin tưởng. Nhưng đây chỉ là một phần lễ nhỏ nghênh đón chúng ta, sự tình càng khiến người không thể tưởng tượng được còn ở phía sau.
Phương Lạp mặc dù đã bình, dư nghiệt vẫn còn đó. Hơn nữa quan trường Hàng Châu cũng là chướng khí mù mịt, cử chỉ của quan viên làm người ta giận sôi, muội từng tận mắt nhìn thấy một tên quan bé tẹo, ở giữa ban ngày ban mặt, cướp đoạt ruộng nhà và nữ nhân của dân chúng. Chính là vì như thế, dân chúng Hàng Châu không có ruộng đất để trồng chọt, không có cơm để ăn, chỉ có thể vào rừng làm cướp làm giặc, cho nên ở phụ cận Hàng Châu, cường đạo chỗ nào cũng có, ít thì mấy người, nhiều thì trăm người. Những cường đạo này không chỉ có cướp đoạt tài vậtcủa thương nhân qua lại, hơn nữa còn cùng quan phủ, tài chủ địa phương cấu kết với nhau, quan lại này chính là mắt của bọn chúng, bao che bọn chúng, mà luc cường đạo này chính là nanh vuốt của bọn chúng, chuyên môn vơ vét của cải cho bọn chúng, quan lại bao che cho nhau, quan dân cấu kết, luật pháp ở Hàng Châu chỉ là một tấm giấy lộn thôi. Ngay tại hôm qua, Trịnh Nhị ca lại bắt được một đám cường đạo hơn mười người tạo thành, huynh không tưởng tượng được đâu, trong đó có một người chính là con của một gã Áp Ti, thủ hạ của Trịnh Nhị ca. Trịnh Nhị ca lúc ấy chỉ có cười khổ mà chống đỡ. Hiện giờ y ngay cả việc âm thầm điều tra cũng đã ngừng lại, y sợ tiếp tục tra được, sẽ làm cho những người đó liều chết đánh cược một lần, gây bất lợi cho chúng ta.
Chắc đại ca huynh đọc đến đây, sẽ nghĩ đến Thất nương khiếp đảm, manh động thoái ý. Kỳ thật không phải, ở Hàng Châu càng lâu, muội lại càng không thể bứt ra rời khỏi. Khi muội nhìn thấy từng bầy khất cái đi trên đường phố, khi muội nhìn thấyven đường kia có vô số cỗ thi thể chết cứng, khi muội nghe được từng tiếng khóc tràn đầy bi ai và bất đắc dĩ, lòng thật sự rất đau, đau đến mức khiến muội không thể đi vào giấc ngủ, khi đó, muội thật hy vọng đại ca huynh có thể ở bên cạnh muội, nói cho muội biết nên tiếp tục đi như thế nào.
Ba ngày trước, muội đang trên đường đi tới tửu lâu mới của chúng ta, gặp được hình ảnh chỉ sợ cả đời này muội cũng không thể quên, khi muội đi ngang qua một dòng suối nhỏ, phát hiện một giỏ trúc trôi qua, bên trong là một đứa bé không đến một tháng, nhưng tim đã ngừng đập, muội thật sự không thể tưởng tượng, khó khăn đến mức nào mà có thể khiến vị mẫu thân kia bỏ xuống con của mình. Lúc ấy, muội lập nhiều lời thề đối với đứa bé kia, nếu không thể thay đổi đây hết thảy, muội tuyệt không rời khỏi. Có lẽ lời thề này có chút tùy hứng, thậm chí có chút tự đại, một nữ tử như muội có năng lực làm chuyện gì cơ chứ? Nhưng muội thật sự không thể tha thứ chính mình cứ như vậy mà đi. Hy vọng đại ca huynh có thể hiểu được Thất nương,cũng ủng hộ Thất nương.
Kỳ thật điều muội nói chỉ là một góc của băng sơn, chỉ vì trong thư Trịnh Nhị ca đã viết rõ hết thảy, cho nên muội cũng không có nói tỉ mỉ nữa...”