Bắc Tống Phong Lưu

Chương 833-2: Sức nóng của kinh tế (2)




Trần Đông bị Lý Kỳ giáo huấn một phen, cả khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt trợn tròn, nhưng không phản bác được. Cách làm người của y, ở Kinh thành tiếng xấu đồn xa. Những người bạn tốt trước kia, đều trốn tránh y, có điều chuyện này cũng rất bình thường, ai sẽ chịu làm bằng hữu với một người hở tí là mắng mỏ đương triều đệ nhất nhân chứ, sinh mạng thực sự rất đáng quý đó.

Mặt Âu Dương Triệt cũng ửng đỏ, ngượng ngùng nói: - Phó Viện trưởng, ngài gọi chúng ta đến chắc không chỉ để nói những lời này chứ.

- Đương nhiên không phải. Lý Kỳ cười, nói: - Là như vậy, hôm nay lúc lâm triều, Thái sư thượng tấu Hoàng thượng, thỉnh cầu phế bỏ Ứng Phụng Cục, Hoàng thượng chuẩn tấu rồi.

- Cái gì?

Hai người kinh hô.

Trần Đông nói: - Điều này sao có thể chứ, lúc trước thành lập Ứng Phụng Cục không phải là chủ ý của lão ta sao.

Lý Kỳ cười nói: - Chỉ với chút giác ngộ đó của ngươi, ta có nói với ngươi, ngươi cũng sẽ không hiểu. Nói cách khác, nếu ngươi hiểu được suy nghĩ trong lòng Thái sư, vậy ngươi có thể rời khỏi nơi này rồi.

-....!

Âu Dương Triệt nói: - Phó Viện trưởng, những gì ngài nói có thật không?

Lý Kỳ tức giận nói: - Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta dám lấy Thánh chỉ ra nói đùa ở đây ư, ta không phải là Trần Đông, cũng không có lá gan đó.

Bây giờ cổ Trần Đông cũng đỏ cả lên, không nói được gì cả!

Âu Dương Triệt vui vẻ nói: - Điều này đối với bách tính mà nói, đặc biệt là bách tính Giang Nam, thật đúng là một việc tốt đó.

Trần Đông cũng ra sức gật đầu nói: - Rất tốt, rất tốt, Ứng Phụng Cục này hại người không ít, là mối họa lớn nhất trong dân gian.

- Các ngươi có thể nghĩ vậy, vậy thì quá tốt rồi. Lý Kỳ ho một tiếng, nói: - Chuyện thứ nhất ta gọi các ngươi đến, chính là muốn hai người viết vài áng văn nói về chuyện này, nhớ kỹ, bài văn nhất định phải lấy Thái sư, Ứng Phụng Cục, bách tính làm trung tâm để viết. Bách tính chính là đối tượng mà lần này các ngươi phải đối diện, các ngươi phải lợi dụng Ứng Phụng Cục để ca tụng công đức Thái sư, đương nhiên, tán thưởng Hoàng thượng là chuyện bắt buộc phải có. Chuyện này không cần ta dạy các ngươi chứ, nghe rõ chưa?

- Nhưng.lúc trước

- Đừng nói lúc trước với ta, ta đang nói hiện tại. Lẽ nào một Ứng Phụng Cục còn chưa đủ để các ngươi hạ bút khen ngợi Thái sư sao? Nếu ngươi có thể làm được như vậy, ta sẽ viết văn chương khen ngợi ngươi cả năm cũng được đó.

Hai người Trần Đông, Âu Dương nghe xong, cảm thấy cũng đúng, đây đích thật là một chuyện cực kỳ tốt, tuy rằng vốn là do Thái Kinh gây ra, nhưng mặc kệ thế nào, đây cũng là một công đức. Hai người đều gật đầu.

- Nhớ kỹ, cái ta muốn thấy là hiệu quả nhanh chóng. Lý Kỳ dặn dò một câu, lại nói: - Còn về chuyện thứ hai, nói thật, ta phản đối, nhưng Thái sư kiên quyết như thế, ta đây cũng chỉ có thể tòng mệnh thôi. Từ sau khi Phương Lạp làm loạn, Giang Nam vẫn không thể khôi phục được, hiện giờ triều đình vô cùng coi trọng Giang Nam, dự định thay đổi cải cách, mà luật của ta cũng muốn bắt đầu thi hành ở Giang Nam, nhưng do sự tồn tại của Ứng Phụng Cục Tô Châu, làm cho quan trường Giang Nam ngày càng suy đồi, cho nên Hoàng thượng dự định nương theo cải cách mà chỉnh đốn quan trường Giang Nam. Chuyện này cũng đổ lên đầu ta, mà Thái sư lại tự mình đề cử hai người các ngươi với Hoàng thượng, cho nên, ta tính phái hai người các ngươi đi Giang Nam. Về chuyện bổ nhiệm, tin rằng sẽ nhanh chóng có thôi.

Hai người nghe xong, nhất thời mở cờ trong bụng, nét vui sướng trên mặt khó mà diễn tả được.

Lý Kỳ cười nói: - Nhưng các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, trước đó ta đã nói, ta cho rằng phái các ngươi đi, chẳng khác gì là để các ngươi đi chịu chết. Quan trường Giang Nam kia tương đương với đầm rồng hang hổ, các ngươi có bình yên trở về không, ta vô cùng hoài nghi. Âu Dương, tuy rằng ngươi đây cũng thuộc nhóm nóng nảy, nhưng đỡ hơn so với Trần Đông, ta khuyên ngươi cố gắng giữ khoảng cách với y, cũng đừng để y liên lụy.

Trần Đông bị Lý Kỳ quở trách liên tục, buồn phiền đến mức hộc máu, khó chịu nói: - Phó viện trưởng, ngài chớ có xem thường người.

- Nói đến làm quan, ta quả thật xem thường ngươi. Lý Kỳ khinh thường cười.

Trần Đông nói: - Vậy chúng ta đánh cược, thế nào?

- Cược gì? Tiền? Tiền của ngươi là ta cho mà. Mạng? Mạng của ngươi trong mắt ta, còn không đáng một xu. Như vậy đi, ta không cần ngươi có thể làm tốt, chỉ cần ngươi có thể bình yên trở về, ta cam đoan châm trà nhận sai với ngươi, mấy chuyện thăng quan, thì không cần phải nói.

- Được. Một lời đã định.

- Ngươi đừng vội ồn ào. Lý Kỳ nhấc tay, nói: - Sự việc không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu, chỉnh đốn quan trường Giang Nam, là mục đích hàng đầu của các ngươi lần này. Nhưng trong đó còn có rất nhiều quan hệ lợi hại, ta cũng không tiện nói rõ. Nói đơn giản, chính là tra người ngươi nên tra, người ngươi không nên tra, các ngươi ngàn vạn lần đừng có bất kỳ suy nghĩ gì. Như vậy đi, đợi sau khi bổ nhiệm, các ngươi đến Thương Vụ Cục học hỏi Tần Học chính, những chuyện cụ thể y sẽ nói cho các ngươi biết. Thuận tiện để các ngươi hiểu sâu hơn về xây dựng kinh tế của Giang Nam. Qua tết, các ngươi lập tức đi Hàng Châu. Khi đến đó, tất cả đều phải nghe theo Trịnh Dật, Trịnh Thông phán. Chuyện này đối với các ngươi mà nói, xem như một cơ hội tuyệt vời, làm tốt, phi hoàng đằng đạt, làm không tốt, cho dù không mất cả tính mạng, nhưng con đường làm quan cũng sẽ vĩnh viễn đóng lại đối với các ngươi. Các ngươi tự mình xử lý đi.

Hai người đứng dậy hành lễ nói: - Xin Phó Viện trưởng yên tâm, chúng ta nhất định không làm nhục sứ mệnh.

- Hy vọng như thế, cút đi.

- Hả? À.

Hai người cúi mày len lén liếc đối phương, không chút phật lòng, cố nặn ra nụ cười, lại thi lễ, quay lưng đi ra ngoài.

- Hai người này, thật đúng là con nghé mới sinh không sợ gì hổ mà, hừ, sau này các ngươi phải ráng chịu rồi, thật không biết hành động này là giúp các ngươi, hay là hại các ngươi nữa! Lý Kỳ thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên thâm thúy.

Lại không biết, ngay chính bản thân hắn lại phải là nghé con mới sinh kia sao!

Hai người Trần Đông, Âu Dương rời khỏi không lâu, Lý Kỳ cũng ra khỏi văn phòng, đi tới khu thể dục, nhưng thấy trong phòng học không có ai, thầm biết bọn Ngưu Cao nhất định đang huấn luyện, lại đi tới phòng làm việc của Chủng Sư Đạo, chỉ thấy một vị lão giả tóc trắng xoá ngồi ở bên cạnh lò sưởi đọc sách hết sức chuyên chú, ngay cả hắn đến đây cũng không biết.

- Cộc cộc cộc

Lý Kỳ lễ phép gõ lên cửa vài cái.

Chủng Sư Đạo ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Lý Kỳ, cười ha hả nói: - Tiểu tử ngươi rốt cuộc đã tới, lão phu còn chuẩn bị đi tìm ngươi đó, ngồi đi.

Lý Kỳ chăp tay, ngồi xuống, cười hỏi: - Chủng công, gần đây sức khỏe tốt chứ?

Chủng Sư Đạo lắc đầu nói: - Già rồi, sức khỏe đương nhiên là càng ngày càng tệ, nói chi đến việc tốt hay xấu chứ.

Lý Kỳ nghe được không khỏi có chút ảm đạm, đúng vậy, sinh lão bệnh tử, chính là quy luật tự nhiên, ai cũng trốn không thoát, cười nói: - Bất kể như thế nào, Chủng công cũng nhất định phải giữ gìn sức khỏe nha.

Chủng Sư Đạo gật đầu, nói: - Mấy ngày gần đây, trong triều đã xảy ra chấn động không nhỏ nha.

Chấn động gì chứ? Nói thẳng ra chính là núi lở đất sụp đó. Lý Kỳ ha hả cười cười, nói: - Không biết Chủng công thấy chuyện này thế nào?

Chủng Sư Đạo khoát tay, khiêm tốn nói: - Lão phu nếu có thể hiểu thấu đạo lý trong đó, cũng không đến nỗi lưu lạc như vậy.

Bây giờ ông ta sâu sắc hiểu được, không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự, giáo huấn trước đây cũng khiến ông ta không muốn tham dự vào những chuyện này nữa.

- Chủng công quá khiêm nhường. Lý Kỳ cười nói: - Thật ra Thái sư vốn muốn đề cử Chủng công thống lĩnh Kinh kỳ lộ, nhưng vì một số nguyên nhân, có thể còn phải để Chủng Công đợi thêm vài ngày nữa.

- Ý tốt của Thái sư, lão phu ghi nhận. Chủng Sư Đạo lắc đầu nói: - Hiện giờ Đại Tống ta quốc thái dân an, cũng không cần lão phu nữa, hơn nữa, lão phu cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện nay. Còn nhớ lúc trước, ngươi mời lão phu đến Học viện Thái sư, lão phu đích thật là có tư tâm, nhưng trải qua một năm, lão phu cảm thấy đây đối với ta mà nói, đã là ân huệ trời ban. Đám tiểu tử Nhạc Phi kia cũng không chịu thua kém, ở cùng với bọn họ, lão phu vô cùng vui vẻ! Đối với năm tháng trên lưng ngựa, đã không còn hoài niệm rồi.

Tuy nói vậy, nhưng hiện giờ Đại Tống không thể tách khỏi ông, chung quy cũng có một ngày, ông vẫn phải khoác chiến giáp, cuộc sống an nhàn này đối với ta và ông mà nói, chỉ e là thứ xa xỉ. Lý Kỳ cười cười, không có lên tiếng.

Chủng Sư Đạo đột nhiên hỏi: - Đúng rồi, có chuyện lão phu muốn hỏi ngươi.

- Chuyện gì?

- Vận Vương phải chăng sẽ không trở lại?

Lý Kỳ sửng sốt, gật đầu nói: - Có lẽ vậy.

Chủng Sư Đạo vuốt chòm râu rậm rạp, thở dài: - Đáng tiếc, đáng tiếc quá! Điện hạ người thiên phú hơn người, là nhân tài hiếm có.

Lý Kỳ cười khổ nói: - Xin lỗi, là ta khiến Chủng công mất đi một ái đồ.

Chủng Sư Đạo lắc đầu nói: - Chuyện này không thể trách ngươi, thiên ý như vậy mà.

...

...

Từ xưa đến nay, bất kể là quyết sách nào, cũng không thể giúp tất cả mọi người thu lợi. Ngày đầu tiên Thái Kinh thượng triều không thể nói là hoàn mỹ, chỉ có thể nói lão ta không phụ kỳ vọng của mọi người, việc nên làm đều làm, chỉ một màn biểu diễn, đã khiến cho mọi người không kịp nhìn, hoa cả mắt.