Bắc Tống Phong Lưu

Chương 824-3: Vẻ vang mà chiến (Trung) (3)




Lý Bang Ngạn gật gật đầu nói:

- Có lý, có lý. Cứ phòng thủ như ở hiệp đầu, còn không bằng trẻ con, hy vọng hai người thay thế sẽ khá hơn, a, trận đấu đã sắp bắt đầu rồi, các ngươi còn đi đâu thế hả?

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy xã trưởng dẫn theo hai người kia lại nhằm thẳng đường ra phía sau mà chạy, khóe miệng co lại, Tả Vân Tán của hai tên tiểu tử kia cũng quá kinh khủng rồi đó. Tạ trời tạ đất, y không có sử dụng đối với mình.

Vương Phủ, Thái Du nhìn thấy cảnh tượng này, đều nhướn mày, trong lòng có một cảm giác không ổn. Nhưng cụ thể là cái gì, bọn họ lại không thể nói rõ ràng.

Tiếng còi vang lên, hiệp đấu thứ hai chính thức bắt đầu.

Lần này là do Tề Vân xã bên kia trước mở bóng, điều kỳ lạ là, lần này bóng không quá giữa sân, trực tiếp do hai người phía sau đẩy lên.

Trương Nhất Sơn khác hẳn so với hiệp đầu tiên, tràn trề sức lực, một mình tách ra, tăng tốc chạy về phía trước, ngoắc tay nói:

- Bên này.

Hàng phòng thủ của đội Hoàng Gia sắc mặt căng thẳng. Kịch bản không phải tiến hành như vậy mà. Trong nhất thời, toàn bộ sức chú ý đều tập trung vào phía Trương Nhất Sơn. Cầu thủ số 7 vừa được thay vào, chạy từng bước lớn lên phía trước sân đấu, nhưng người y chuyền bóng tới không phải là Trương Nhất Sơn, mà là Trương Nhất Thủy ở bên trái.

Không xong.

Cầu thủ phòng ngự chắn Trương Nhất Thủy nhất thời không chú ý, bị Trương Nhất Thủy vượt qua một cách nhẹ nhàng, nhanh chóng vọt tới.

Trương Nhất Thủy đỡ bóng bằng ngực, xoay người một cái, khủy tay trái bí mật đánh mạnh về phía sau một tấc, cầu thủ phòng vệ chỉ cảm thấy đau ở trước ngực. Chính trong một chút xíu này, Trương Nhất Thủy nhẹ nhàng đột phá xông lên, nhằm thẳng khung thành mà chạy tới. Mà bước chân của cầu thủ phòng vệ kia rõ ràng chậm hơn một nhịp, trên mặt lộ rõ sự tức giận.

Lưu Hạo Chính đứng ở một bên khác, lại thêm nguyên nhân về góc độ, tuy nhìn ra một số manh mối, nhưng lại không thể khẳng định, ra dấu tay với trọng tài phụ ở phía bên trái, trọng tài phụ kia lắc đầu.

- Nhất Thủy, bên này.

Trương Nhất Sơn cũng chạy nhanh về phía bên phải.

Trương Nhất Thủy đưa mắt nhìn về bên phải một cái, liền nhấc chân chuẩn bị chuyền bóng, cầu thủ nọ chạy theo phía sau cũng không nghĩ được nhiều như vậy, liền ngã người trượt trên mặt đất. Kiểu xúc bóng này từ sau khi được Cao Nha Nội sử dụng, đã trở nên rất phổ biến.

Trương Nhất Thủy hé mắt nhìn, đột nhiên dưới chân thay đổi, mũi chân móc lên. Cầu thủ phòng vệ kia trừng mắt nhìn quả bóng từ chỗ mình từ từ bay lên. Lần này chắc y hoàn toàn mất đi vị trí phòng thủ rồi.

Vốn dĩ Trương Nhất Thủy có thể trực tiếp vượt qua người đó, tiến thẳng vào khung thành, nhưng y không làm như vậy, mà ra một đường chuyền như chuyển càn khôn. Khoảng cách này coi như là đủ xa, người bình thường chắc không dám sút bóng từ chỗ này, có thể thấy Trương Nhất Thủy là một kẻ tài cao to gan.

Vèo một cái, chân ra sức sút bóng giống như đạn đạo, sút thẳng vào lưới vô cùng chuẩn xác.

- Hống...

Khán giả lập tức ồ lên kinh ngạc.

Đây quả thật là cú sút quá đẹp mắt. Đến cả Tống Huy Tông cũng không khỏi bật dậy trầm trồ khen hay, nói:

- Cú sút này quả thật rất đẹp mắt, đặc sắc, đặc sắc đó.

Vương Phủ, Lý Bang Ngạn thì lại trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm vào sân đấu, dường như cảm thấy không thể tin nổi.

- Nhất Thủy, đá hay lắm.

Trương Nhất Sơn lập tức chạy qua chúc mừng.

Lúc này, cầu thủ vừa phòng vệ Trương Nhất Thủy đi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói:

- Các ngươi chơi thật đó hả?

Trương Nhất Sơn nói:

- Chiến thắng không bỏ sức mà có được, các ngươi cũng thản nhiên nhận mà không xấu hổ à.

Người nọ hừ một tiếng:

- Không phải chúng ta sợ các ngươi. Đó là ở trên căn dặn xuống, chúng ta cũng không còn cách nào khác, nhưng nếu các ngươi muốn chơi thật, chí ít cũng phải nói với chúng ta một tiếng chứ.

Y cũng không nói gì. Nếu không phải bọn họ sơ xuất, lại thêm sự giúp đỡ của trọng tài phụ, sao lại để Trương Nhất Thủy dễ dàng ghi bàn như vậy?

Trương Nhất Thủy hỏi ngược lại:

- Nói cái gì? Nói chúng ta không nhường các ngươi nữa sao?

Người nọ tức giận hừ một tiếng, nói:

- Được được được, các ngươi chờ xem.

Nói xong, y liền quay người trở về bên phía trận doanh của đội mình, cùng các đồng đội đứng tụm lại thì thà thì thầm.

Hai người ở giữa sân của đội Tề Vân xã cũng chạy lại, một người nhỏ tiếng nói:

- Các ngươi làm như vậy có phải là không phù hợp quy cách không?

Trương Nhất Sơn nói:

- Chẳng lẽ ngươi đã quên một năm qua chúng ta cố gắng là vì cái gì sao? Cho dù phải thua, ta cũng muốn thua mà không có gì tiếc nuối.

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó kiên định gật đầu.

Bên trong phòng Cao Cầu khẽ cười nói:

- Hoàng thượng, vi thần không có nói sai đâu, hiệp đấu sau mới là kịch hay đó.

Tống Huy Tông cười ha ha nói:

- Thái úy nói có lý.

Lý Bang Ngạn cười hì hì nói:

- Vương tướng, ta là người trước nay công bằng, đừng có nói ta không cho ông cơ hội đó, nếu bây giờ ông muốn đổi ý, vẫn còn kịp đó.

Vương Phủ thản nhiên cười nói:

- Tả tướng, ông gấp gì chứ, trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Thái Du nói:

- Đúng đấy, đúng đấy.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Họ Lý chúng ta làm người đều công bằng, nếu như Anh Quốc Công muốn rút lại lời đặt cược, ta cũng sẽ cho ngươi cơ hội này.

Lý Bang Ngạn lập tức cười ha hả.

Thái Du hừ nói:

- Tiểu nhân đắc chí.

Lý Kỳ nhún nhún vai nói:

- Không bằng ngươi.

- Ngươi...

Tống Huy Tông khoát tay nói:

- Đủ rồi, hai người các khanh cũng thật là, xem một trận đấu cũng xem không yên ổn được, nếu còn cãi vã nữa, lát nữa các khanh hãy quét sạch sẽ sân đá bóng này cho ta.

Còn quét? Thái Du và Lý Kỳ làm sao còn dám lên tiếng, lập tức ngậm miệng lại.

Trong sân.

Hiện giờ hai đội lại quay về vạch xuất phát, hơn nữa lại còn là trận chiến đấu căng go. Kỳ thật, hai đội đều là công thủ cân bằng, nếu không phải hiệp đầu đã sớm sắp xếp xong rồi, thì sao lại đá nhẹ nhàng như vậy.

Đội Hoàng Gia lòng vòng ở giữa sân một hồi lâu mới truyền tới sân trên.

- Ay, ta đây cũng không phải ở bên phía Trương Nhất Sơn, chúng ta chắc không gánh nổi tội này, may là bây giờ vẫn còn chưa muộn, lát nữa các ngươi chỉ cần dốc toàn lực phòng thủ là được, chúng ta sẽ giúp ngươi ghi bàn.

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật, ta đây đâu dám đắc tội với người bề trên. Bây giờ ngươi chuyển sang bên phải, ta cố ý để cho ngươi đi.

Cầu thủ số 1 của đội Hoàng Gia nhìn cầu thủ phòng ngự số 8 là người có khuôn mặt thật thà chất phác, nhất định không giống như đang lừa người khác, lại thấy cố ý để một đường sơ hở phía bên phải, càng thêm tin tưởng mà không hề nghi ngờ, dẫn bóng chuyển sang bên phải.

Chính lúc y vừa mới khởi động, khóe miệng số 8 kia lộ ra một nụ cười gian xảo. Bất luận là đá cầu hay đá bóng, nếu có thể dự đoán chuẩn xác hành động của đối phương, thì kết quả có thể suy ra mà biết được, chân phải đột nhiên đưa ra, cắt đường bóng một cách chính xác.

Lý Kỳ nhìn thấy một màn này cười đắc ý, hai tên phòng thủ này sớm đã bị hắn dùng số tiền lớn mua chuộc, nếu muốn ngăn chặn tỉ số 6-3 này, sân trên vẫn là thứ yếu, sân sau mới là then chốt, thậm chí chiêu dụ dỗ này cũng là hắn đích thân truyền thụ cho.