Bắc Tống Phong Lưu

Chương 805: Tranh giành lẫn nhau (Hạ)




Lời này của Vương Phủ vừa nói xong, các đại thần còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt họ lộ rõ sự mông lung. Không phải Vương Phủ nói sai, mà là Vương Phủ nói quá đúng. Đất đai chính là gốc rễ của đất nước. Nhưng đối với những Vương Công Đại Thần này mà nói, cảm giác không phải, đó chính là mạng sống của họ. Cho nên, đối với hàng loạt cải cách đất đai đều là vấn đề vô cùng nhạy cảm.

Cũng chính vì như vậy, Lý Kỳ để tránh trở thành nơi để mọi người chỉ trích, ban đầu hắn không dám động tới cải cách quá nhiều đất đai. Nếu quả thực như vậy, hắn rất có thể sẽ bước theo lối mòn của Vương An Thạch rồi.

Tuy nhiên, hắn không ngờ, lời này lại được nói ra từ miệng của Vương Phủ, thực sự khiến người ta khó hiểu.

Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, nói:

- Còn có chuyện này sao?

Vương Phủ gật đầu nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện này cực kỳ chính xác. Vi thần tuyệt đối không dám nói sai nửa lời. Nếu không giải quyết vấn đề này, sẽ bất lợi với nước với dân.

Tống Huy Tông hỏi:

- Vậy ái khanh có cách giải quyết nào không?

Vương Phủ bỗng liếc sang Lý Kỳ nói:

- Chuyện này động tới việc thiết lập kinh tế, vi thần hy vọng có thể nghe phương pháp của Kinh tế sử trước.

Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ.

- Có vi thần.

- Ngươi có phương pháp gì về chuyện này?

Tất cả mọi người đều dồn vào Lý Kỳ.

Mẹ kiếp! Chuyện đắc tội với người ta này, ngươi muốn ta nói thế nào chứ? Lý Kỳ ngẩn người ra, vuốt cằm nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết.

Tống Huy Tông hơi bất mãn nhìn hắn, nói:

- Ngươi là Kinh tế sử, vấn đề này đáng lẽ ngươi phải nhanh chóng giải quyết mới đúng chứ.

- Vi thần không làm tròn bổn phận, xin Hoàng thượng thứ tội.

Lý Kỳ chắp tay nói.

Tống Huy Tông ừ một tiếng, lại quay sang Vương Phủ nói:

- Khanh có cách giải quyết gì?

Vương Phủ mỉm cười nói:

- Vi thần có một cách, không biết có được hay không.

- Ồ, vậy ngươi mau nói đi.

Vương Phủ nói:

- Là bệnh thì phải trị từ gốc, mà chứng bệnh này là ở nông thuế, cho nên vi thần cho rằng phải giải quyết vấn đều này mới cải cách nông thuế.

Mọi ngươi nghe xong sắc mặt căng thẳng, lời này nếu được nói ra từ miệng người khác, họ sớm đã bị phản đối rồi. Nhưng, nên nhớ người trước mặt này là đệ nhất đương triều, họ cũng dám giận mà không dám nói ra!

Lý Kỳ mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng cụ thể vấn đề là ở đâu, hắn lại không nói rõ được, ngẩng đầu nhìn Tần Cối, đúng lúc y cũng nhìn sang. Ánh mắt của hai người giao nhau, đều cảm thấy không ổn.

- Cải cách nông thuế?

Tống Huy Tông khẽ nhíu mày, ông thân là Hoàng đế đương nhiên là biết nông thuế luôn là vấn đề vô cùng nhạy cảm. Hơn nữa, hiện giờ đã cao rồi, nếu lại tăng lên nữa, e là nông dân không gánh nổi. Nhưng, nếu giảm đi, ông lại không muốn, liền hỏi:

- Cải cách thế nào?

Vương Phủ nghiêm mặt nói:

- Thi hành tăng thuế ruộng.

Hóa ra là thế sao? Lý Kỳ trợn trừng hai mắt, vừa nghe tới loại thuế này liền hiểu, thầm nghĩ nếu như vậy thì những địa chủ đó gặp họa rồi. Đối với Vương Phủ cũng rất là bất lợi, ông ta làm như vậy là vì cái gì?

Nhưng ngoài Lý Kỳ ra, những người khác đều không hiểu, chỉ biết tiếp tục xem Vương Phủ diễn.

- Tăng điền thuế?

Tống Huy Tông hỏi:

- Sao lại tăng điền thuế?

Vương Phủ nhếch miệng cười, nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, tăng điền thuế này rất đơn giản. Đơn giản mà nói, chính là căn cứ theo bao nhiêu đất chiếm để quyết định thuế thu.

Lý Bang Ngạn bỗng lên tiếng:

- Vương Tướng, bây giờ không phải như vậy sao? Không thể nộp thuế một trăm mẫu đất và một trăm mẫu ruộng như nhau chứ.

Xin ngươi, nào có đơn giản như vậy chứ, hành động này của ông ta rõ ràng chính là nhằm vào những đại địa chủ các ngươi. Lần này các ngươi sẽ bị ông ta chơi thảm rồi. Vẻ mặt Lý Kỳ ngày càng nghiêm trọng.

Vương Phủ lắc đầu nói:

- Tả tướng nói sai rồi. Hiện giờ là theo mẫu trưng thuế. Nếu một mẫu đất phải nộp 10 văn tiền, vậy thì 10 mẫu đất sẽ phải nộp 100 văn tiền. Nhưng, nếu tăng theo thuế đất này mà thu, vậy thì một mẫu đất, có lẽ chỉ cần nộp 5 văn tiền. Nhưng, nếu 10 mẫu đất thì phải nộp một quan tiền, thậm chí là nhiều hơn nữa. Hay nói cách khác, chính là phàm thì người có càng nhiều đất đai, thuế thu của mỗi mẫu đất cũng sẽ tăng lên gấp bội. Ngược lại thì sẽ giảm đi. Mặt khác, thuế nhân đinh của nông dân cũng có thể căn cứ theo ngươi có bao nhiêu ruộng đất thì tăng lên hoặc giảm đi.

Mọi người vừa nghe xong, điều này là đúng rồi, ngươi không biết muốn chơi chúng ta sao? Trong điện hôm nay trong nhà ai chẳng có mấy trăm mẫu đất chứ? Nếu cộng lại theo cách này, vậy thì ai mà chịu nổi?

Lý Bang Ngạn bật cười ha hả, thầm nghĩ:

- Nếu như vậy, vậy thuế phải nộp của Vương Tướng e là nhiều nhất.

Vương Phủ lắc đầu nói:

- Không sao, không sao, nếu cách này là ta đưa ra, ta đương nhiên là bằng lòng lấy mình làm gương rồi. Sao mọi người không nhìn xa hơn một chút? Giả dụ đất của ngươi càng nhiều, vậy thì cũng sẽ kiếm được càng nhiều, còn thuế tương ứng đối với ngươi mà nói, đó cũng chẳng đáng là gì.

Lý Bang Ngạn hừ nói:

- Đương nhiên, chút tiền này đối với Vương Tướng mà nói không là gì. Nhưng đối với những người khác mà nói, điều đó rất không công bằng. Dựa vào cái gì mà một mẫu đất của ngươi chỉ nộp 5 văn tiền? Một mẫu của ta lại phải nộp 100 văn thậm chí còn nhiều hơn nữa.

Nói xong ông liền chắp tay về phía Tống Huy Tông nói:

- Hoàng thượng, vi thần nghĩ rằng hành động này tuyệt đối không thỏa đáng.

Vương Phủ cũng chắp tay với Hoàng thượng nói:

- Hoàng thượng, nếu thi hành phương pháp này, có bốn lợi thế. Trước tiên, nó có thể ngăn chặn thổ địa bị thôn tính. Bởi vì rất nhiều địa chủ lớn, trong nhà đều có hàng trăm ngàn mẫu đất. Nhưng, rất nhiều đều hoang phế, điều này tương đương với lãng phí. Nếu thực thi tăng điền thuế, điều đó sẽ ẹp họ khai khẩn đất hoang, hoặc để lại cho người khác. Thứ hai, điều này cũng có thể giảm bớt được gánh nặng của người dân vất vả đó. Một phần trọng trách của họ sẽ được những nhà giàu có năng lực tiếp nhận, rút ngắn khoảng cách giàu nghèo, giải quyết hiện trạng tích bần suy nhược và khác với thiết lập kinh tế của Kinh tế sử. Ba là, đối với triều đình mà nói, điều này đã tăng thêm nguồn thuế. Hiện tại quốc khố trống rỗng, hành động này có thể giải quyết được áp lực quốc khố. Sau cùng, điều đó cũng có thể phối hợp với biến pháp của Kinh tế sử, cân bằng nông thương, ngăn chặn người nông dân chuyển sang thương nhân, vì dân vì nước đều có lợi mà không hề có hại.

Tống Mặc Tuyền bỗng đứng lên, nói:

- Lời này của Vương Tướng dù rất đúng, nhưng những người giàu đó, địa chủ đó chắc chắn sẽ không đồng ý.

Có Lý Bang Ngạn và Tống Mặc Tuyền đứng đầu, bắt đầu lần lượt có những người đứng dậy phản đối. Họ có lẽ đều là đại địa chủ. Hành động này của Vương Phủ đối với họ mà nói, quả đúng là trăm hại mà không có lấy một cái lợi.

Vương Phủ hừ lạnh một tiếng nói:

- Đó cũng không phải là do bọn họ. Đây tất cả đều là vì họ tham lam ích kỷ, tùy ý thôn tính đất đai, đầu cơ đất đai, giấu diếm đất đai mà tạo thành. Nếu lại tiếp tục như vậy, Đại Tống ta sẽ bị mất trong tay họ. Đất đai của bổn tướng còn nhiều hơn các ngươi, theo lý mà nói tiền thuế phải nộp của bổn tướng cũng nhiều hơn các ngươi. Bổn tướng làm như vậy tuyệt đối không vì bản thân, mà là vì Đại Tống ta, vì lê dân thiên hạ. Các ngươi nói như vậy chẳng phải là có tật giật mình ư?

Những lời khẳng khái, chính nghĩa này, các đại thần đó sao còn dám lên tiếng. Dù cho mình có phản đối đương nhiên đã tạo phản rồi. Do đó sự việc xảy ra, không hề có bất kỳ dấu hiệu gì, hơn nữa lại là Vương Phủ nêu lên, vì vậy trong lòng mọi người dù không muốn, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được đối sách.

Tống Huy Tông bất mãn nhìn đám quần thần, lại nhìn Vương Phủ cười nói:

- Khanh ưu quốc ưu dân, Trẫm cảm kích vô cùng.

Vương Phủ khom người nói:

- Hoàng thượng quá khen, đây chính là bổn chức của vi thần.

- Tốt tốt.

Tống Huy Tông cười gật đầu, lại nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, ngươi thân là Kinh tế sử, có suy nghĩ thế nào về phương pháp này?

Lời này nói ra cùng với ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Lý Kỳ.

Mẹ kiếp! Chuyện này quan trọng không phải là ta thấy thế nào, mà là ngươi thấy thế nào? Việc tăng điền thuế này của lão ta còn mạnh hơn điền thuế của Vương An Thạch rất nhiều. Thần Tông Hoàng đế không chịu nổi, ngươi liệu có chịu nổi không? Lý Kỳ như vác trên lưng, cẩn trọng nói:

- Vi thần cũng thấy cách này của Vương Tướng rất khả thi. Nhưng chuyện này rất lớn, cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Vương Phủ giơ tay lên nói:

- Ây da, Kinh tế sử, ngươi là người khởi xướng cải cách, sợ bóng sợ gió, sao thành đại sự được? Hiện giờ nông dân đã oán thán rồi, nếu không thay đổi, e là sẽ bất lợi lớn cho biến pháp của ngươi. Ta thấy phải lập tức thi hành ngay.

Ngươi đã quyết định rồi, còn hỏi ta làm gì? Dù sao đây cũng là chuyện tốt, cứ xem như những tài chủ đó phản đối, cũng là phản đối ngươi. Ta đứng bên cạnh thu lợi là được rồi. Lý Kỳ cười nói:

- Vương Tướng nói phải.

Tống Huy Tông cũng thấy phương pháp này rất hay. Một là có thể nhận được sự ủng hộ của những người dân đó. Hai là còn có thể tăng thêm thu nhập cho triều đình, liền gật đầu nói:

- Trẫm cũng thấy phương pháp này rất khả thi. Được rồi, chuyện này Trẫm chuẩn tấu. Vương ái khanh, chuyện này giao cho khanh đi làm nhé.

Vương Phủ hành lễ nói:

- Hoàng thượng, chuyện này nếu giao cho vi thần đi làm, e là không ổn.

Tống Huy Tông nói:

- Lời này là sao?

Vương Phủ nói:

- Nếu chỉ riêng là cải cách nông thuế, vi thần đương nhiên nguyện vì Hoàng thượng phân ưu, không dám có hai lời. Nhưng ở đây còn liên quan tới việc thiết lập kinh tế của Kinh tế sử, cho nên vi thần đề nghị chuyện này giao cho Kinh tế sử đi làm. Như vậy, ông ta cũng có thể nắm được toàn cục, làm việc tuyệt đối không sai sót nhầm lần.

Mẹ kiếp! Ngươi đây là đang làm hại bản thương nhân ta nha. Lý Kỳ giờ đã hiểu, hành động này của Vương Phủ chính là muốn phá vỡ cải cách, lấy lý do lớn để nhiều người ngăn cản một cải cách mới. Có thể thấy, cách này một khi thi hành, người phản đối chắc chắn là tăng lên gấp bội lần. Lý Kỳ cũng thấy rất khó. Lý Kỳ xem như đã hiểu được sự lợi hại của Vương Phủ, cũng hiểu ban đầu vì sao Thái Kinh lại bại trong tay lão ta rồi.

Bỗng một người đứng lên nói:

- Vi thần cũng nghĩ phải làm như vậy. Nếu Kinh tế sử không dám đảm nhiệm trọng trách này, vậy thì giao Cục thương vụ cho Vương Tướng quản lý.

Người này chính là Thái Du.

Thái, Vương hai đảng cũng lần lượt đứng lên ủng hộ hai người.

Cuối cùng thằng nhãi này cũng không kéo chân ta được. Trong lòng Vương Phủ đắc chí, ngoài miệng nói:

- Ây da, Anh Quốc Công cất nhắc rồi, nếu luận về phương diện kinh tế, ta sao bằng Kinh tế sử được.

Tống Huy Tông cười nói:

- Trẫm tuyệt đối tin tưởng và khả năng của Lý Kỳ. Lý Kỳ, chuyện này giao cho Cục thương vụ của các ngươi làm đi, ngươi không được để Trẫm thất vọng.

Mẹ kiếp! Ông mày bị rơi xuống hố chết rồi, Lý Kỳ gượng cười nói:

- Vi thần lĩnh mệnh.

Tần Cối quay đầu nhìn Lý Kỳ, trong ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi, không thể không nói chiêu mượn đao giết người này của Vương Phủ quả là quá hiểm. Điều này không nghi ngờ là sẽ dồn Lý Kỳ vào bước đường cùng, tiến thoái lưỡng nan.

Tống Huy Tông miệng vàng mở ra, chuyện này liền như lớp bụi rơi xuống đất.

Cao Cầu và Bạch Thì Trung ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi lắc đầu cùng tỏ vẻ chuyện này xem ra không tốt, bởi vì Lý Kỳ sẽ phải chịu áp lực chưa từng thấy bao giờ.