Bắc Tống Phong Lưu

Chương 794: Vô tướng thịnh yến (tam)




"quấy phá”, đối với một số tín đồ đạo giáo mà nói, quả thực chính là tiên đan.

Tống Huy Tông hứng thú ăn càng tăng, đầu tiên là dùng đũa gắp, nhưng do bề ngoài viên thái cực này quá mức bóng loáng, căn bản gắp không được, chỉ có thể dùng nhíp kẹp. Một viên vào miệng, vừa mới cắn xuống, còn có thể ngầm nghe thấy một tiếng bộp nhỏ vang lên, súp sâm bên trong nháy mắt trào ra, dịch súp văng khắp nơi, ở trong miệng lăn mình lướt vào cổ họng, bởi vì súp sâm này bị bao kín, nhiệt độ không giảm, dường như không phải uống vào, mà là súp sâm tự mình chui vào miệng, thơm tận xương tủy, loại cảm giác này thật sự tuyệt không thể tả.

Lại nhai kỹ một lần, thì càng ngon bội phần, nuốt vào vị đầy đủ của hải sâm và thịt gà tươi thơm quện vào nhau, lại có súp sâm dẫn đường, trong đó mùi vị thật sự là không thể tả được, nói không hết, hết thảy đều ở trong miệng.

Thân là Kim Đao Trù Vương, cho dù là từng miếng đậu hũ nhỏ, hắn cũng có thể làm ra món gà chay còn ngon hơn cả gà thật, càng huống hồ cho hắn nhiều nguyên liệu quý báu vậy. Điều này giống như một kẻ mê võ nghệ tay trái Đồ Long, tay phải Ỷ Thiên, tuy rằng nặng một chút, nhưng cái sự hưởng thụ ở mặt tinh thần này, thật là không cách nào diễn tả.

Tống Huy Tông nhắm mắt chậm rãi nhai nuốt, thật giống như đang thưởng thức một nhạc khúc tuyệt mỹ, hoặc là nói chính mình đang đánh một tuyệt khúc thiên cổ, dùng ngũ tạng lục phủ của chính mình gảy lên tiếng đàn Thái Cực hoàn Vô Tướng này, một từ thôi, đẹp!Chính biểu hiện này của ông a, không nghi ngờ là quảng cáo tốt nhất rồi, những đại thần kia làm sao còn nhịn nổi nữa, cái thìa, kẹp cùng tiến. Đợi Tống Huy Tông từ trong mỹ vị tỉnh lại, trước mặt Thái Cực hoàn đã ít ỏi không còn bao nhiêu, chỉ nghe thấy tiếng tán thưởng.

Vị này chưa hết, lại một món đồ ăn tiếp tục bày lên.Chỉ thấy cái nào cũng toàn màu vàng kim. Bào ngư nguyên trạng từng hàng từng hàng được xếp trong mâm sứ, xung quanh bày rau xanh tô điểm, chớ xem thường rau xanh này, nhưng thấy thủy quang lăn tăn, tựa như bạch ngọc Phỉ Thúy, rất là mê người nha!Người kia lại giới thiệu nói:- Tên của món ăn này là 'Vô thượng nguyên bảo'.

Tống Huy Tông dường như nhìn ra môn đạo rồi, hỏi:- Vô thượng nguyên bảo này có phải là làm từ bào ngư?Người kia vội nịnh nọt cười nói:

- Hoàng thượng đoán không sai. Lớp dưới một phần chính là bào ngư, phần giữa nhô lên là món ăn nhẹ. Món ăn nhẹ chính là thịt của động vật có vỏ, cũng gọi là nghêu sò hoặc thanh khẩu, ở hậu thế có một tên nho nhã là "Đông Hải phu nhân". Đó cũng là tuyệt thế trân phẩm.

- Đây không phải là vẽ vời, cố làm ra vẻ huyền bí sao!Một âm thanh hết sức không hài hòa vang lên.Tống Huy Tông thoáng nhíu mày, quay đầu nhìn. Thấy người nói chính là Thái Du, sắc mặt thoáng hòa hoãn vài phần, cười nói:- Ái khanh e vẫn là lần đầu tiên nếm đồ ăn Lý Kỳ làm.Thái Du gật đầu nói:- Vi thần quả thực là lần đầu tiên thưởng thức.

- Vậy thì khó trách.Tống Huy Tông cười ha hả, bắt đầu thuyết giáo nói:- Một món đồ ăn phân màu, hương, vị, hình dáng, Lý Kỳ cũng thích bỏ công sức vào hình thức món ăn, làm cho đẹp một chút, nhưng hắn tuyệt không cố làm ra vẻ huyền bí. Thông thường đều cũng có thâm ý, hắn rất ít làm những món trông thì ngon mà không dùng được, Kim Đao Trù Vương tuyệt không phải là hư danh.Những người còn lại đều gật đầu, nhưng không một ai lên tiếng.Thái Du vội cười làm lành nói:- Hoàng thượng nói rất đúng, vi thần thụ giáo.Tống Huy Tông lại hướng tới người đầu bếp đó nói:

- Trẫm có nói sai?Người đầu bếp đó nói:- Hoàng thượng nói không sai, phó tổng quản nói bào ngư này trước đó trải qua đun nhừ, phần giữa vị tươi mất đi khá nhiều, cho dù là tương lỗ. Vẫn cứ thiếu mất vị tươi ngon, vì vậy đem phần giữa một khối bỏ đi, thay bằng đồ ăn nhẹ, hành động này là vì duy trì vị tươi ngon đầy đủ, cũng làm tăng thêm vị cho bào ngư.- Hay cho kiểu treo đầu dê bán thịt chó.Tống Huy Tông cười ha hả, hơi cảm thấy thú vị, dùng hai đầu ngón tay cầm lấy một miếng. Cắn một cái, hai mắt trợn mạnh, nuốt xuống vài lần, kinh ngạc nói:

- Trẫm không có nếm nhầm chứ? Cái này - - - bên trong này làm sao còn có cháo?Ông ta nói xong không dám tin nhìn thoáng qua. Chỉ thấy bên trong quả nhiên là cháo gạo trắng.Mọi người cũng kinh hãi không ngừng.Người đầu bếp kia nói:

- Thực ra tinh túy của món ăn này, không phải ở bào ngư và đồ ăn nhẹ, mà là cháo bên trong, bởi vì cháo này hấp thu tinh hoa còn sót lại của bào ngư - - - -?

Tống Huy Tông kinh ngạc nói:- Còn sót lại?Người đầu bếp kia giải thích nói:- Đó là bởi vì đại bộ phận tinh hoa ở bên trong bào ngư đã bị Vô Tướng hấp thu rồi.

- Thì ra là thế vậy. Ngươi nói tiếp.- Ngoài bào ngư ra, cháo này lại cùng đồ ăn nhẹ chưng với nhau, giống như lấy bào ngư làm nồi, đồ ăn nhẹ làm vung, cháo mặc dù không nhiều lắm, nhưng vô cùng mỹ vị.

Hơn nữa - - - hơn nữa Phó tổng quản còn nói, dân lấy thực làm trời, lương thực này chính là vật trân quý nhất trên đời, cho dù là bào ngư, đồ ăn nhẹ không thể so sánh với nó, vì vậy gọi nó là 'Vô thượng nguyên bảo'.Tống Huy Tông nghe được như thoáng chút suy nghĩ, vuốt vuốt chòm râu, đột nhiên vẻ mặt hưng phấn nói:- Dùng bào ngư và đồ ăn nhẹ làm nổi bật sự quý báu của gạo trắng, ha ha, hay, hay một Vô thượng nguyên bảo. Trẫm biết, Lý Kỳ làm mỗi một món đồ ăn nhất định có ngụ ý ở bên trong, đây cũng là một trong những thú vui đặc biệt khi thưởng thức đồ ăn của hắn làm.Vừa dứt lời, chợt nghe được bên cạnh vang lên thừng thừng vài tiếng, lại nghe được Thái Kinh ăn mà hô liền ba tiếng hay, nói:

- Cháo bào ngư lão hủ cũng nếm qua không ít, nhưng phàm là cháo bào ngư, đều là lấy bào ngư là chính, cháo làm phụ, rốt cuộc cháo không có mùi vị không đọ được với vị tươi ngon của bào ngư, nhưng cháo này lại tươi ngon vô cùng, cùng với đồ ăn nhẹ hòa làm một thể, nhập khẩu tức hóa, mềm mại vô cùng, thật là mỹ vị đến cực điểm, bào ngư còn lâu mới có thể đọ được.Không hổ là lão sâu ăn, so với lời con của lão nói có chiều sâu hơn nhiều, hơn nữa từng câu từng câu nói đến tuyệt duyệt.

Kế tiếp món ăn này dường như lại trở về món ăn truyền thống, cũng không có gì đáng chú ý, dùng một loạt bát lớn đựng, nguyên liệu đi kềm bên trong cũng là vừa nhìn hiểu ngay, chính là dùng tỏi, thù du và nguyên liệu xào đi kèm, nhưng món chính bên trong, lại có chút ý vị sâu xa, nhìn giống như bụng heo, nhưng nhìn kỹ, lại không giống. Món ăn bình thường, nhưng nguyên liệu chính lại rất đặc biệt, không chỉ như thế, tên món ăn này thì càng làm cho người ta không hiểu ra sao, gọi là "Vô tướng Phỉ Thúy".

Tống Huy Tông nhìn nửa ngày, cũng nhìn không ra món ăn này với Phỉ Thúy có quan hệ gì, không khỏi hiếu kỳ nói:

- Tên này thật sự là ý vị sâu xa.Đại thần khác cũng đều vắt óc suy nghĩ, bên trong này rốt cuộc có bí quyết gì.Nhưng nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra tại sao nó lại thế, Tống Huy Tông cũng không có hỏi, trực tiếp kẹp một miếng lên nếm thử, nhưng cảm thấy hương giòn ngon miệng, so với tai heo còn giòn hơn. So với xương sụn lại nhiều hơn một phần mềm mại, cũng so với hai món trước ngon hơn, nhưng cuối cùng nếm không ra là làm từ cái gì, đám người Thái Kinh cũng xung phong tiến lên nếm thử, nhưng không một ai có thể đoán ra.

Tống Huy Tông nghĩ đau đầu, rốt cục không kìm nổi, dò hỏi:- Vô tướng Phỉ Thúy này rốt cuộc là dùng cái gì làm vậy?Đầu bếp kia vuốt cằm nói:

- Đáp hoàng thượng. Món ăn này chính là dùng phổi heo làm đấy ạ.- Phổi heo?Mọi người đều chấn động, hiện giờ thịt heo ở xã hội thượng lưu vốn không được hoan nghênh, càng huống hồ phổi heo, mà đứng ở trong đây người nào không phải là quan to hiển quý, ai nếm qua phổi heo.Một người bỗng nhiên nói:

- Ta hai năm trước ho khan, nhưng thật ra nếm qua một miếng phổi heo bổ thân. Nhưng cũng không có giòn ngon như vậy.Người nói chính là Vương Trọng Lăng.Tống Huy Tông cũng không tin, lắc lắc đầu nói:- Trẫm mặc dù chưa nếm qua, nhưng không tin phổi heo này có mỹ vị như thế.Đầu bếp kia nói:

- Tiểu nhân không dám lừa gạt Hoàng thượng, đây là một ít cuống phổi trong phổi heo làm đấy ạ, Phó tổng quản nói vật này là vật đeo trên người heo, chỉ cần xào lăn, cho dù là người tầm thường cũng có thể pha chế ra mỹ vị này.- Cuống phổi trong phổi heo?Tống Huy Tông cảm giác có chút khó tin. Lắc đầu cười cười.Thái Kinh cảm thấy tiếc hận nói:- Chỉ tiếc lão hủ lúc còn trẻ, không biết mỹ vị này, hiện giờ đã ăn không phát hiện được.- Ôi chao, ta hiểu rồi.Triệu Giai luôn trầm mặc bỗng nhiên vỗ tay một cái kêu lên.Tống Huy Tông còn bị dọa ngẩn ra, nói:- Giai Nhi, ngươi hiểu cái gì vậy?Triệu Giai cười nói:

- Phụ hoàng, con hiểu được món ăn này vì sao tên là Vô tướng Phỉ Thúy rồi.Tống Huy Tông hỏi vội:

- Vì sao?Triệu Giai cười, nói:- Đây chỉ là thủ thuật che mắt Lý Kỳ đùa vui. Hắn thực ra trong tên món ăn cũng đã nói cho chúng ta biết món ăn này là dùng cái gì pha chế rồi.Lý Bang Ngạn ha ha nói:

- Ta cũng hiểu được rồi, Phỉ Thúy này không phải Phỉ Thúy, chính là phổi giòn, phổi trong phổi heo, giòn trong hương giòn.Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đều buồn cười. Tống Huy Tông cũng là cười cứ lắc đầu nói:

- Tiểu tử này cũng thật là rất giảo hoạt, hắn khẳng định sớm dự đoán ta và mọi người không nếm ra đây là làm từ cái gì đấy. Cho nên cố ý thiết kế mê trận, để cho ta và mọi người đoán, kỳ thật đáp án lại ở ngay trước mặt chúng ta.Thái Kinh cười khổ nói:

- Đáng giận ta và mọi người còn thật bị hắn lừa rồi.Mọi người vừa nghe, đều là phá lên cười.Món ăn kế tiếp món ăn này bày lên.

Chính là món vịt khuôn nổi danh đời sau, mọi người một tay một con, ăn vị thơm càng gấp bội.Trong nháy mắt, nửa canh giờ quá khứ, liên tiếp hơn hai mươi món do vô tướng dẫn xuất đi ra mỹ vị món ngon ăn mọi người là vui đến quên cả trời đất, theo đứng nhấm nháp, đến ngồi ăn. Thẳng đến bọn họ cảm giác bụng ăn no, mới nhớ tới suy nghĩ cả nửa ngày, vô tướng còn không có xuất hiện.Tống Huy Tông trong lòng càng tỏ ra mong đợi, gọi người đầu bếp chuyên môn giới thiệu món ăn, trầm giọng hỏi:

- Vô Tướng làm sao vẫn chưa được đem lên?Người đầu bếp kia nói:- Đáp hoàng thượng, kế tiếp món ăn này chính là Vô Tướng rồi, chỉ có điều phó tổng quản nói, trước đó phải lấy trà súc miệng.

Thái Du hừ nói:- Không phải là một món ăn sao, làm sao phiền toái như vậy.Tống Huy Tông khoát tay, nói:- Ái khanh có điều không biết, một món ăn thiếu chút nữa không đem ngự thiện phòng của trẫm vét sạch rồi, súc miệng, súc miệng.Hoàng thượng đều cầm đầu rồi, những người còn lại chỉ có thể làm theo.Lại một lát sau, chợt thấy một đoàn 15~16 người cung nữ tạo thành đội ngũ từ ngoài cửa đi đến, trong tay các nàng đều nâng một cái khay, bên cạnh còn có một vị thanh niên, không phải Lý Kỳ thì là ai.

Thái Du liếc mắt Lý Kỳ, khinh thường cười nói:- Người này thật đúng là đặc biệt, nhưng râu tóc cũng chỉ thế mà thôi.Đồng Quán ngồi bên cạnh gã, kinh ngạc nháy mắt, cười nói:

- Anh quốc công lời này sai rồi, món ăn hắn làm không phải cũng vô cùng ngon sao?Thái Du hừ nói:- Vậy thì đã sao, hắn cũng sẽ không phải mỗi ngày tới nấu cơm giúp ta.Đồng Quán cười cười, không có nói gì nữa.Một lát, Lý Kỳ liền đi tới giữa, hắn bất giác liếc mắt nhìn Thái Du ngồi bên trái, Đồng Quán, chợt thấy Thái Du cũng đang đánh giá hắn, hơn nữa dường như còn có chứa một tia địch ý, chuyện này khiến Lý Kỳ không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ, ta với hắn chưa gặp mặt, hơn nữa quan hệ với Thái lão hàng rất tốt, gã vì sao đối với ta mang ý thù hằn? Nhưng lúc này cũng không cho phép hắn nghĩ nhiều, hướng tới Tống Huy Tông ngồi ở trong đình hành lễ nói:

- Vi thần tham kiến Hoàng thượng.Tống Huy Tông vội nói:

- Mau mau miễn lễ, tiểu tử ngươi lại khiến trẫm đợi chờ khổ sở rồi.Lý Kỳ cười nói:

- Không biết những món ăn trước, Hoàng thượng có hài lòng không?Tống Huy Tông ha ha nói:

- Món ngươi làm, đương nhiên là mỹ vị ngon miệng, nhưng hôm nay gọi là Vô Tướng yến, Vô Tướng không ra, ngươi bảo trẫm hài lòng thế nào. Nói hươu nói vượn, mau đem Vô Tướng bày lên đi.ông ta thật sự không chờ được nữa.Những cung nữ kia đem cái chụp bỏ ra, chỉ thấy trong mỗi cái khay đều có bốn bát ngọc lớn nhỏ loại trung bình, nhìn qua tuy rằng vô cùng xa hoa, nhưng bát ngọc này e là còn không đáng giá bằng đồ ăn bên trong, so sánh ra cũng không là cái gì cả. Trên bát ngọc còn có nắp che lại.Sau khi đợi cung nữ đem Vô Tướng phân cho các vị khách ở đây xong, tất cả mọi người là mang tâm tình kích động đem nắp mở ra, nhưng khi nắp vừa mới mở ra, tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, ngây ra như phỗng, không có ngoại lệ.