Bắc Tống Phong Lưu

Chương 753-2: Tiến thoái lưỡng nan




Lỗ Mỹ Mỹ đi đến, cúi đầu, vẻ mặt áy náy nói:- Sư phụ, rất xin lỗi.

Lý Kỳ ngơ ngẩn nói:- Có ý gì?

Lỗ Mỹ Mỹ cắn chặt răng, nói:- Ta tuyệt đối thật không ngờ sâu rượu kia lại lấy oán trả ơn, vụng trộm uống rượu trong hầm rượu.

Lý Kỳ sửng sốt, cười nói:- Cô biết được từ đâu?

- Buổi sáng hôm nay. Trong lúc vô tình ta biết được từ trong miệng Lục Tử tiểu sư phụ đấy.

Tiểu Lục Tử này thật đúng là một cái miệng rộng. Lý Kỳ gật gật đầu nói:- Vậy cô có đi tìm sâu rượu kia không?

Lỗ Mỹ Mỹ vẻ giận nói:- Đi rồi, nhưng nhưng còn không có tìm được.

- Vậy là tốt rồi.

Lý Kỳ cười, nói: - Kỳ thật việc này ta đã sớm biết, chẳng qua là khi đó ta khá bận, cho nên không quan tâm.Nói tới đây, hắn bỗng nhiên cười, gật đầu nói:- Cũng tốt, cũng tốt, hiện giờ vừa lúc trong lòng ta nghẹn một hơi, mượn lão để trút giận.

Sắc mặt Lỗ Mỹ Mỹ căng thẳng. Vội hỏi:- Sư phụ, kỳ thật kỳ thật lão cũng chỉ khá thích uống rượu, cũng không ác ý, ta đi nói một tiếng với lão, bảo lão đừng làm như vậy nữa, kính xin sư phụ tha cho lão một lần này.

- Cô yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn lão đâu. Nhưng, ta mời lão đến cũng không phải là bảo lão tới nơi này uống rượu, ta muốn tài cán của lão để ta sử dụng. Đây mới là mấu chốt, kỳ thật chỉ tửu lượng của lão, có thể uống được bao nhiêu chứ.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, bỗng nhiên nói:- Lỗ Mỹ Mỹ. Cô có tin ta hay không?

Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu nói:- Đương nhiên tin rồi.

- Vậy là được rồi.Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên một chút ý cười tà ác, nói: - Nếu là cô đụng phải sâu rượu, cô nhất định đừng cho lão biết cô có biết chuyện lão trộm rượu. Ngược lại cô còn phải tìm cơ sẽ nói cho lão biết, rượu tốt nhất Túy Tiên Cư chính là Tuyệt thế Vô Song, giấu trong hầm rượu trong Tần phủ.

- Cái gì!

Lại qua ba ngày. Ba ngày này Tuần san Đại Tống Thời đại vẫn lấy nghi thức thăng quốc kỳ làm nội dung chính. Không ngoài dự tính của Lý Kỳ, bài văn của Lý Thanh Chiếu ngày đó vừa mới đăng lên, liền lập tức dẫn tới mọi người chú ý, mà thu hút chú ý nhất vẫn là đám người Trần Đông.

Tuy nhiên, Lý Kỳ tính đến để việc này trôi qua một đoạn thời gian, đầu tiên là hắn lấy ra một ít bài văn thượng đẳng từ bên trong tuần san đã ra nhiều ngày, làm thành một đặc san, sau đó bảo nhà máy in ấn gia tăng in ấn, chuẩn bị phát tới các nơi. Mặt khác, hắn lại bắt đầu phong trào tuyển người một vòng mới, chiêu mời số lượng lớn người giỏi in ấn, mặt khác hắn còn phân phó Tần Cối lại đi trong triều tuyển người, nhưng người tuyển lần này đều là phái đi tới những vùng đất bên ngoài.

Hiển nhiên, hắn đã phát động kế hoạch trở thành bá chủ ngành in.

Tuần san Đại Tống Thời đại tuy rằng sắp khôi phục trạng thái bình thường, nhưng Xạ Điêu Anh Hùng Truyện chỉ sợ còn phải tiếp tục ngừng tạm thời. Phong Nghi Nô chưa trở về, mà Tần phu nhân lại đang dỗi Lý Kỳ. Lý Kỳ sắp nói cạn nước miếng rồi, Tần phu nhân vẫn không đáp ứng, Lý Kỳ tức giận nhảy chồm chồm, nhưng cũng không làm gì được.

Hiện giờ hắn đã chuẩn bị bị nước miếng để dìm chết đám người Cao Nha Nội.

Về phần Quân Khí Giám bên kia, kể từ ngày đó náo loạn như vậy một lần, cũng không thấy làm gì tiếp nữa, thậm chí là ngay cả đi hắn cũng không có đi, điều này làm cho rất nhiều người đều không hiểu ra sao cả, nhưng trong lòng cũng dần dần quên đi việc này, cũng không lo lắng giống như vừa mới ban đầu nữa.

Lại là một đêm trăng mờ gió cao (thích hợp làm chuyện xấu).

Tần phủ.

Một bóng đen quỷ mị từ sau tường Tần phủ nhảy xuống, mũi chân vừa mới vừa rơi xuống đất, liền nhanh chóng chạy về phía trước.

Sau một lúc lâu, bóng đen này liền đi tới phụ cận Ngự tửu phường, nhưng thấy kẻ đó giấu mình ở dưới một cây đại thụ, đôi con ngươi xem chừng chung quanh, thấy bốn phía không ai, lập tức nhón chân lên chạy tới hướng Ngự tửu phường.

- Gâu gâu gâu!

Những tiếng chó sủa đột nhiên vang lên.

Hoá ra trước cửa Ngự tửu phường có hai con chó săn lớn canh giữ.

Bóng đen kia chẳng những không sợ, đột nhiên dạng hai chân, cúi thấp thân mình, gầm nhẹ một tiếng, hai con chó săn kia khẽ u u vài tiếng, thối lui đến trong góc tường.

- Hai con súc sinh các ngươi này cũng dám trông cửa, thật là làm cho người cười đến rụng răng, so với Tiểu Hoa nhà ta còn yếu hơn.

Bóng đen kia khinh thường lắc đầu, nhìn chung quanh một chút, rất nhanh vọt tới, đem thân mình dán lên cửa, cổ tay run lên, chỉ thấy một xiên sắt nhỏ xíu nằm trong tay, không tới hai giây, khóa kia đã bị kẻ đó mở ra.

Gã khẩn trương vọt đến đi vào bên trong. Mới vừa vào cửa, mặt gã đã có vẻ hưởng thụ nói:- Thơm quá nha. Hoá ra thật là rượu chân chính đều ở đây.Gã khẩn trương lấy ra một cây nến nhỏ, dùng cây hỏa chiết châm lên.

Khi gã nhìn thấy cả phòng đều là thùng rượu gỗ sắp hàng chỉnh tề ở trên giá rượu, cả người đều ngây ra, trong ánh mắt là vừa mừng vừa sợ.

Chỉ thấy gã đi vào trước mặt giá rượu, vẫn chưa vội vã lấy rượu, mà là cầm ngọn nến nhìn nhìn ở phía trước từng thùng rượu, miệng thì thầm:- Mỹ Mỹ nói Tuyệt thế Vô Song trên đời chỉ có một trăm thùng, nhưng nơi này hình như không chỉ một trăm thùng nha, nhiều rượu như vậy, ta làm sao biết rượu nào là Tuyệt thế Vô Song chứ. Ôi, sớm biết như thế, sáng nay nên hỏi rõ ràng một chút rồi.

Người này đúng là kẻ điên sâu rượu kia.

Đang lúc gã hết sức buồn bực, bỗng nhiên mơ hồ nhìn thấy mặt sau một loạt giá rượu tựa hồ bị cái gì che mất, gã đi qua nhìn lên, nhất thời ngẩn ngơ, chỉ thấy một khối vải đỏ to như vậy che trọn cái giá rượu, trên vải bố đỏ đó viết bốn chữ to “Tuyệt thế Vô Song”.

- Đây thật đúng là đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu.

Sâu rượu thiếu chút nữa vui đến phát khóc, xốc vải đỏ lên, một tay nhấc ra một thùng rượu, vừa mới mở cái nắp, một mùi rượu nồng đậm liền xông thẳng vào mặt, thiếu chút nữa gã say ngã xuống đất, vui vẻ nói:- Không hổ là Tuyệt thế Vô Song, rượu ngon, rượu ngon.

Gã lại thổi tắt ngọn nến, hai tay ôm quanh một thùng rượu, vui vẻ đi ra cửa. Nhẹ nhàng mở cửa, ló đầu ra nhìn, thấy bên ngoài không có ai, mới đi ra, buông thùng rượu, vòng qua lưng, khóa cử lại, còn thuận tay vuốt ve hai con lớn chó săn kia, ha hả nói:- Thực ngoan.

Gã một tay khiêng thùng rượu trên vai, vừa mới ngẩng đầu, chợt nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập.

Nháy mắt, phụ cận Ngự tửu phường bị ánh lửa chiếu sáng trưng.

Mấy đạo ánh sáng mạnh bất thình lình chiếu vào khiến sâu rượu căn bản không mở mắt ra được, một tay che khuất mắt, chốc lát sau, gã mới chậm rãi mở mắt ra. Vừa thấy, lập tức ngây ra như phỗng.

Chỉ thấy chung quanh gã tất cả đều là cung tiễn thủ, hơn nữa còn là ba tầng trong, ba tầng ngoài, vây chật như nêm cối, ít nhất cũng có chừng một trăm người, mặc dù võ công của gã cao tới đâu, đối mặt nhiều cung tiễn thủ như vậy, gã cũng chỉ có chạy đằng trời.

Sâu rượu kia đối mặt với hơn một trăm cái mũi tên, hốc mắt đỏ lên, thấp giọng khóc lóc kể lể nói:- Ta chỉ là muốn lấy chút rượu giải khát thôi, các ngươi có cần phải đối xử với ta như vậy không?